Thiên Hạ Kiêu Hùng

Lúc này, ở bên ngoài có tiếng của Bùi Mẫn Thu:

- Mấy đứa trẻ này, người lớn còn chưa chọn, vậy mà các con đã chọn hết cả rồi, thôi được rồi, mỗi đứa cầm một thứ, rồi đừng có quấy rầy tam nương nghỉ ngơi nữa.

Tiếng bước chân chạy thình thịch, bọn nhỏ đều đi cả rồi, màn trướng kéo lên Bùi Mẫn Thu bước vào, nàng nhìn thấy Dương Nguyên Khánh đang bồng đứa con nhỏ, chân tay lóng nga lóng ngóng, lắc đầu cười nói:

- Có mấy đứa con như vậy rồi, mà bế một đứa bé cũng không xong?

Bùi Mẫn Thu đặt tay Dương Nguyên Khánh hướng lên phía trước, rồi nói:

- Đỡ đầu đứa nhỏ lên, cổ nó chưa được cứng cáp nên không thể bồng thẳng đầu lên được.

- Ta đương nhiên là biết rõ, không phải tã lót sao? Không đỡ đầu thực ra cũng không sao.

Dương Nguyên Khánh dĩ nhiên sẽ không thừa nhận mình không biết bế con.

- Chàng đấy!

Bùi Mẫn Thu lắc đầu bất lực:

- Thôi được rồi, chàng đến ngoại thư phòng đi! Đỗ tướng quốc đang chờ chàng ở đó.

Dương Nguyên Khánh khẽ giật mình, Đỗ Như Hối không ngờ lại đến nhanh như thế.

- Nguyên Khánh, đưa con cho thiếp!

Dương Sư Đạo có lẽ là thật sự muốn giữ tướng quyền, còn hai người họ Lô, Thôi kia thì không, Lô Dự và Thôi Hoằng Nguyên hẳn phải có ý đồ gì khác, bọn họ muốn lấy việc từ chức để tạo áp lực cho mình.

Bất cứ chuyện gì đều có tốt và có xấu, không thể nào chỉ có lợi không, hai gia tộc nổi tiếng cai quản vùng Hà Bắc là gia chủ của Phạm Dương Lô thị và Bác Lăng Thôi thị có vị trí như tướng quốc, họ có lợi cũng có hại, đối với việc nhanh chóng không chế Hà Bắc, khiến Hà Bắc hoàn toàn cùng nhận thức rằng triều Tùy có tác dụng xúc tiến to lớn.

Triều Tùy cũng là bởi vì từ trước đến giờ chưa thể khống chế được Hà Bắc, mới khiến cho khi Dương Lượng tạo phản, thế lực ở các quận huyện Hà Bắc cũng nổi lên, sau cuộc chiến ở Triều Tiên một loạt cơn bão lốc làm phản đã bùng lên, nguyên nhân chủ yếu là vì triều Tùy không có được sự ủng hộ của hai gia tộc danh giá này ở Hà Bắc.

Trong lịch sử, cuộc chiến thống nhất thiên hạ của triều Đường, chướng ngại lớn nhất cũng là Hà Bắc, thế cho nên Lý Uyên muốn giết tận gốc người Hà Bắc, nhưng cuối cùng triều Đường cũng không thể đường đường chính chính khống chế được Hà Bắc.

Một bộ phận rất lớn người Hà Bắc là con cháu của quân hộ lục trấn đời sau, con người bọn họ được tổ tiên truyền cho tinh thần có gan tạo phản mãnh liệt, cũng chính vì như vậy, mà cuộc làm loạn của An Sử mới có thể bùng nổ ở U Châu.

Dương Nguyên Khánh trong lòng nhận thức rất rõ tầm quan trọng của Hà Bắc, không chỉ trong hiện tại, mà trong tương lai nó cũng quan trọng đối với con cháu của Dương Nguyên Khánh sau này. Thế gia danh môn Yến Triệu cũng là một chi trong nhiều những thế lực tại Hà Bắc, cũng là một thiếp nhập điểm để hắn dùng khống chế Hà Bắc. Đây chính là lý do căn bản mà hắn trọng dụng các thế gia ở Hà Bắc. 

Nhưng coi trọng những thế gia danh môn thì cũng có nhiều bất cập, đó chính là sự phát triển về lợi ích của gia tộc. Phạm Dương Lô thị và Bác Lăng Thôi thị, con cháu thuộc hạ của họ làm quan khắp quan trường Hà Bắc, hình thành một tập đoàn lợi ích của hai gia tộc, hai gia tộc này lại liên thủ cấu kết với nhau thành hệ phái Hà Bắc.

Hắn khi ở huyện Phòng Tử vì chuyện kho lương thực mà xử chém Huyện lệnh Huyện Thừa, chuyện này như một hồi chuông cảnh báo tới bọn quan liêu ở Hà Bắc, đồng thời cũng khiến bọn họ cảnh giác hơn, vì vậy mà dẫn tới việc hai tướng Lô, Thôi xin từ chức, bọn họ thực ra đang trá hình để uy hiếp hắn, ngăn cản hắn tẩy trừ phái Bắc Hà.

Đúng như Tô Uy đã nhìn thấu mọi vấn đề, kì thực vụ án kho lương chỉ là một lời dẫn mà thôi, chỉ có điều Dương Nguyên Khánh dựa vào đâu để tẩy trừ phái Bắc Hà.

Chỉ là rút dây động rừng, Dương Nguyên Khánh xử chém vị quan của huyện Phòng Tử, không chỉ khuấy động vũng nước đục chốn quan trường ở Hà Bắc, mà còn gây ra bất mãn với Dương Sư Đạo về việc giữ tướng quyền, toàn bộ thế cục đã loạn cả lên rồi…

Giang Bội Hoa giơ tay đón lấy đứa con nhỏ, ôm nó vào trong lòng với muôn vàn yêu thương, rồi cười nói với Dương Nguyên Khánh:

- Chàng cứ đi đi! Đừng để chậm trễ chính sự.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Được rồi! Buổi tối ta sẽ đến thăm con sau.

Hắn quay người đi ra ngoài, Bùi Thu Mẫn ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của đứa trẻ, hỏi một cách không chú tâm:

- Phương Hinh xảy ra chuyện gì vậy, sao nó lại khóc?

Giang Bội Hoa mím chặt môi, cúi đầu thở dài nói:

- Đại tỷ, hay là để cô ấy dọn đến Tấn Dương cung đi!

Giữa phụ nữ với nhau có rất nhiều chuyện họ đều hiểu rõ lòng nhau, Bùi Mẫn Thu im lặng thật lâu, cuối cùng lắc đầu nói:

- Chuyện này, ta không thể làm chủ được, muội hẳn cũng hiểu được.

- Lẽ nào…thật sự sẽ có ngày đó sao?

Bùi Thu Mẫn không biết nói sao, cười gượng một cái rồi nói:

- Ta cũng không rõ, việc này…chỉ có thể đi từng bước một!

Nàng tuy là Vương phi, nhưng có một số việc nàng ta cũng không thể làm chủ được. Nói cho cùng, thiên hạ này là của nam nhân…

Trong ngoại thư phòng, Đỗ Như Hối chắp tay sau lưng đi qua đi lại chậm rãi, trong lòng ông ta đang rất bất an, con người bên trong ông ta rất hiền lành, không thích đấm đá lẫn nhau, chỉ nhất nhất chú tâm vào công việc.

Ông ta cũng chán ghét sự tranh đua ghen ghét giữa các hệ phái giữa chốn quan trường, nhưng từ sau khi Dương Nguyên Khánh cố ý phân ra Bùi đảng và Vương đảng, Đỗ Như Hối đã biết được rằng Dương Nguyên Khánh thích phân chia bè phái.

Dĩ nhiên, bất cứ kẻ bề trên nào đều thích xem cuộc đấu giữa các thuộc hạ. Dương Nguyên Khánh cũng không ngoại lệ.

Chỉ có điều trong thời gian hai năm ngắn ngủi, trong triều đã có tới bảy tám hệ phái lớn nhỏ, Bùi đảng, Vương đảng, Tô đảng, Dương đảng, Phong Châu hệ, Hà Bắc hệ, Đôn Hoàng hệ, Nam Phương hệ. Trong đó, Vương đảng đã tan rã, chỉ còn lại bảy phái.

Nhưng như thế cũng quá nhiều rồi, hơn nữa lợi ích của các phe phái đã bắt đầu ảnh hưởng tới các quyết sách trọng đại của triều đình. Giống như chuyện thanh tra toàn bộ kho lương thực đã chịu sự chống đối mạnh mẽ của hệ Hà Bắc.

Nhân dĩ quần phân, thực ra các hệ phái có tiếng trong triều trên cơ bản có liên quan đến các khu vực. Bùi đảng thực chất là hệ Hà Đông, Tô đảng là hệ Quan Trung, Dương đảng là Trung Nguyên hệ.

Các phe phái đều suy tính đến lợi ích thiệt hơn của chính mình. Cho nên đôi khi, khi Tử Vi các bỏ phiếu biểu quyết, thì mọi người lại không lấy đại cục làm trọng, mà chỉ suy xét tới lợi ích của mình.

Đỗ Như Hối cảm thấy cần phải khuyên ngăn Dương Nguyên Khánh, không nên bùng phát cuộc chiến tranh giành giữa các phe phái. 

Lúc này, Dương Nguyên Khánh từ bên ngoài bước vào, cười nói:

- Đỗ tướng quốc là Thiên Lý Nhãn hay là Thuận Phong Nhĩ? Ta trở về chưa được một canh giờ mà tướng quốc đã biết được tin rồi.

Đỗ Như Hối vội vàng thi lễ nói:

- Ty chức trên đường gặp Trình tướng quân, cho nên mới biết Điện Hạ trở về.

- Ta nghĩ cũng chỉ có y ba hoa lắm mồm thôi.

Dương Nguyên Khánh cười trách móc một câu:

- Dù sao cũng đã đến, lẽ nào lại để tướng quốc về, nên đành phải ra gặp tướng quốc, Đỗ tướng quốc mời ngồi!

Đỗ Như Hối biết Dương Nguyên Khánh hay nói đùa như vậy, nên ông ta cũng không để bụng, cười rồi ngồi xuống, rồi lấy ra từ trong người một quyển sổ, đưa cho Dương Nguyên Khánh:

- Đây là những cân nhắc lại của ty chức về chế độ kho lương, mời Điện Hạ xem qua!

Dương Nguyên Khánh nhận lấy cuốn sổ, nhìn thấy hàng vạn chữ viết chi chít bên trong, liền đặt cuốn sổ sang một bên nói:

- Ta bây giờ cũng ngại xem, ngươi có thể nói qua những nội dung chủ yếu của chế độ cải cách này đi!

Đỗ Như Hối suy nghĩ một chút rồi nói:

- Thực ra có một điểm duy nhất là các kho lương thực tự quản ở các quận huyện sẽ do triều đình trực tiếp cai quản, để tiện cho việc vận chuyển có thể tập trung năm đến sáu đội quân xây dựng một tổng kho, lương thực ở các kho sẽ được cất giữ trong tổng kho, tổng kho chỉ quản lý sổ sách của các huyện, lương thực của mỗi huyện là bao nhiêu, thì các huyện phải quản lý ghi chép vào sổ sách cho cụ thể, ông này bà này lượng lương thực là bao nhiêu, như vậy lương thực sẽ tách ra khỏi sổ sách, có thể phòng ngừa quan địa phương nhân cơ hội vụ lợi bớt xén lương thực.

Dương Nguyên Khánh rất tán thành với phương án của Đỗ Như Hối, đây là một cách để tách bạch giữa sổ sách và vật thực, sổ sách quản lý không thể quản lý được vật thực, mà vật thực cũng không thể khống chế được sổ sách, quả là một biện pháp hay.

Hắn suy nghĩ chốc lát rồi nói:

- Nhưng như vậy làm sao có thể ngăn chặn quan địa phương tham nhũng trong quá trình phân phát? Thí dụ như ông này chết đi, kho lương thực của ông ta đương nhiên sẽ trở thành tài khoản chết, quan phủ địa phương biết, nhưng tổng kho lại không hề hay biết. Quan địa phương sau khi lĩnh lương thực, lỡ chiếm làm của riêng. Tình huống này đương nhiên rất ít khi xảy ra, nhưng quan trọng là chắc chắn sẽ có hao hụt, lương thực có thối rữa biến chất, khi giao nộp không thể là năm thạch, mà ba năm sau khi cấp lại vẫn phải là năm thạch, lúc đó nhất định sẽ có hao hụt, quan địa phương rất có khả năng nhân cơ hội này mà chuộc lợi.

Đỗ Như Hối trầm ngâm một lúc lâu, mới nói:

- Hay là chuyển sang cho các quan phủ ở địa phương khác quản lý, toàn bộ kho lương thực chính đều phải qua xử lý, mỗi quận thiết lập nên một kho, và đều thuộc sự quản lý của triều đình, tiền lương quan kho cũng có thể quản lý được.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Như vậy, cơ cấu nhà nước lại càng cồng kềnh phức tạp, gánh nặng của triều đình lại càng gia tăng. Thực ra theo ý ta, kho lương thực vốn dĩ là chuyện của chính nhân dân, nhất định quan phủ không được nhúng tay vào, để cho nhân dân tự quản, khuyến khích các cửa hiệu trong nhân dân có tiềm lực thay thế nông dân bảo quản tiền lương, cửa hàng cũng có lợi, nông dân cũng được tự do, đôi bên bọn họ đều có lợi, bớt cho chúng ta rất nhiều việc.

- Nhưng... nếu những cửa hàng này cuỗm luôn tiền lương của người dân thì làm thế nào?

- Cho nên quan phủ phải quản lý các cửa hàng, không phải bất kỳ cửa hàng nào cũng có thể tùy ý làm, các cửa hàng này nhất định phải lập một hồ sơ gửi lên Hộ bộ, nói rõ quy mô và tình hình tài chính của cửa hàng mới được phép mở các chi nhánh thu mua ở các địa phương. Làm như vậy bọn họ chạy đằng trời cũng không thoát khỏi. 

- Nhưng chỉ sợ nông dân không chịu gửi vào trong các cửa hàng đó, tự cất giữ trong nhà mình chẳng phải tốt hơn sao?

- Việc này không đúng với quy định kho lương hiện tại, nhất định phải lưu trữ, nông dân nếu không gửi, khi xảy ra thiên tai triều đình sẽ không cứu tế cho bất cứ cái gì, nhưng nếu lưu giữ trong một nhà nào đó thì đó là sự lựa chọn tự do của người dân.

Đỗ Như Hối mặc dù không hiểu rõ ngân hàng của đời sau là cái gì, nhưng theo những gì Dương Nguyên Khánh nói ở trên, ông ta vẫn cảm thấy biện pháp này không khả thi cho lắm.

Dù sao thương nhân cũng không phải là quan phủ, không có quan phủ tạo áp lực, nhưng lại có những kẻ giàu có nhân cơ hội này mà kiếm lời, nông dân thà rằng tự mình dự trữ bảo quản chứ không đời nào đem gửi lương thực cho các thương nhân khác, Dương Nguyên Khánh nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi.

Chỉ có điều ông ta cũng không tiện phản đối ngay tức khắc, nói không chừng Dương Nguyên Khánh tự mình nghĩ lại mà cảm thấy phương án này không khả thi lắm. Đỗ Như Hối liền khéo léo nói:

- Về việc này, để ty chức suy nghĩ thêm chút nữa!

Dương Nguyên Khánh cũng hết sức nhạy bén nhận ra sự miễn cưỡng của Đỗ Như Hối. Nhưng có lẽ cách diễn đạt của mình quá đơn giản, nên ông ta không thể hiểu rõ được, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ lưỡng lại. 

- Được rồi! Chuyện này không cần vội vàng, trước mắt cứ tiến hành kiểm tra các kho lương hiện tại cho rõ ràng rồi hãy bàn tiếp. Nhớ lại hai năm trước, nông dân chỉ cần giao lương thực cho kho lương, thì triều đình tiếp nhận luôn. Ngay cả Đậu Kiến Đức cũng không bao giờ động tới được lương thực trong kho, khoản nợ này chúng ta không thể ỷ lại.

- Ty chức hiểu, ty chức nhất định sẽ xử lý tốt.

Đỗ Như Hối phân vân một lúc, rồi nói:

- Còn có một chuyện này nữa đó là khi Điện Hạ ở huyện Phòng Tử đã xử quyết Huyện lệnh Huyện Thừa, chuyện này e rằng có chỗ không ổn.

Dương Nguyên Khánh nhận thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Đỗ Như Hối liền hỏi:

- Có chuyện gì sao? 

Đỗ Như Hối thở dài:

- Điện Hạ làm trái với quy định, khiến cho không ít các trọng thần bất mãn. Hiện tại ở Tử Vi các đã có ba vị tướng quốc muốn từ chức.

- Cái gì?

Dương Nguyên Khánh giật mình... Đỗ Như Hối cáo từ rồi lui ra, Dương Nguyên Khánh khoanh tay đứng phía trước cửa sổ, trầm ngâm thật lâu, có tới ba tướng quốc từ chức thực sự khiến hắn không ngờ tới.

Chỉ vì hắn đã giết một tên quan tham ô sáu ngàn thạch lương thực, mà chưa thông qua sự đồng ý của Tử Vi các. Dương Nguyên Khánh trong lòng dâng lên một nỗi tức giận vô cùng, nếu là Dương Quảng giết người, bọn họ có dám làm như vậy không?

Lẽ nào sự bao dung của mình lại phải đổi lấy sự bất kính của bọn họ, được đền đáp bởi sự coi thường của bọn họ đối với quyền lực của mình sao?

Một lúc lâu sau, Dương Nguyên Khánh kìm chế được cơn giận trong lòng mình, tự mình buộc mình phải tỉnh táo lại, hắn cũng hiểu được rằng, sự từ chức của Dương Sư Đạo và hai tên họ Thôi, Thôi kia không phải cùng một chuyện.

Dương Sư Đạo có lẽ là thật sự muốn giữ tướng quyền, còn hai người họ Lô, Thôi kia thì không, Lô Dự và Thôi Hoằng Nguyên hẳn phải có ý đồ gì khác, bọn họ muốn lấy việc từ chức để tạo áp lực cho mình.

Bất cứ chuyện gì đều có tốt và có xấu, không thể nào chỉ có lợi không, hai gia tộc nổi tiếng cai quản vùng Hà Bắc là gia chủ của Phạm Dương Lô thị và Bác Lăng Thôi thị có vị trí như tướng quốc, họ có lợi cũng có hại, đối với việc nhanh chóng không chế Hà Bắc, khiến Hà Bắc hoàn toàn cùng nhận thức rằng triều Tùy có tác dụng xúc tiến to lớn.

Triều Tùy cũng là bởi vì từ trước đến giờ chưa thể khống chế được Hà Bắc, mới khiến cho khi Dương Lượng tạo phản, thế lực ở các quận huyện Hà Bắc cũng nổi lên, sau cuộc chiến ở Triều Tiên một loạt cơn bão lốc làm phản đã bùng lên, nguyên nhân chủ yếu là vì triều Tùy không có được sự ủng hộ của hai gia tộc danh giá này ở Hà Bắc.

Trong lịch sử, cuộc chiến thống nhất thiên hạ của triều Đường, chướng ngại lớn nhất cũng là Hà Bắc, thế cho nên Lý Uyên muốn giết tận gốc người Hà Bắc, nhưng cuối cùng triều Đường cũng không thể đường đường chính chính khống chế được Hà Bắc.

Một bộ phận rất lớn người Hà Bắc là con cháu của quân hộ lục trấn đời sau, con người bọn họ được tổ tiên truyền cho tinh thần có gan tạo phản mãnh liệt, cũng chính vì như vậy, mà cuộc làm loạn của An Sử mới có thể bùng nổ ở U Châu.

Dương Nguyên Khánh trong lòng nhận thức rất rõ tầm quan trọng của Hà Bắc, không chỉ trong hiện tại, mà trong tương lai nó cũng quan trọng đối với con cháu của Dương Nguyên Khánh sau này. Thế gia danh môn Yến Triệu cũng là một chi trong nhiều những thế lực tại Hà Bắc, cũng là một thiếp nhập điểm để hắn dùng khống chế Hà Bắc. Đây chính là lý do căn bản mà hắn trọng dụng các thế gia ở Hà Bắc. 

Nhưng coi trọng những thế gia danh môn thì cũng có nhiều bất cập, đó chính là sự phát triển về lợi ích của gia tộc. Phạm Dương Lô thị và Bác Lăng Thôi thị, con cháu thuộc hạ của họ làm quan khắp quan trường Hà Bắc, hình thành một tập đoàn lợi ích của hai gia tộc, hai gia tộc này lại liên thủ cấu kết với nhau thành hệ phái Hà Bắc.

Hắn khi ở huyện Phòng Tử vì chuyện kho lương thực mà xử chém Huyện lệnh Huyện Thừa, chuyện này như một hồi chuông cảnh báo tới bọn quan liêu ở Hà Bắc, đồng thời cũng khiến bọn họ cảnh giác hơn, vì vậy mà dẫn tới việc hai tướng Lô, Thôi xin từ chức, bọn họ thực ra đang trá hình để uy hiếp hắn, ngăn cản hắn tẩy trừ phái Bắc Hà.

Đúng như Tô Uy đã nhìn thấu mọi vấn đề, kì thực vụ án kho lương chỉ là một lời dẫn mà thôi, chỉ có điều Dương Nguyên Khánh dựa vào đâu để tẩy trừ phái Bắc Hà.

Chỉ là rút dây động rừng, Dương Nguyên Khánh xử chém vị quan của huyện Phòng Tử, không chỉ khuấy động vũng nước đục chốn quan trường ở Hà Bắc, mà còn gây ra bất mãn với Dương Sư Đạo về việc giữ tướng quyền, toàn bộ thế cục đã loạn cả lên rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui