Thiên Hạ Kiêu Hùng

Ở bên cạnh mỗi chiếc xe trượt tuyết, còn có hơn mười con ngựa chiến chạy theo. Chúng được bọc vải dày ở bụng và chân. Phải làm như vậy, nếu không ngựa chiến chạy thời gian dài trên mặt băng, khí lạnh sẽ khiến bọn chúng không chịu được.

Đây là đội quân gồm mười lăm nghìn binh sĩ Tùy, đại tướng cầm đầu chính là tổng quản Phong Châu Bùi Nhân Cơ. Lúc này, quận Linh Võ đã bị mười nghìn quân Đường chiếm lĩnh. Nhiệm vụ của bọn họ chính là xuôi nam đoạt lại quận Linh Võ.

Có thể nói, đây là đợt phản kích đầu tiên của quân Tùy. Từ lúc ở quận Mã Ấp quân Tùy chiến thắng người Đột Quyết, thì việc bố trí phản kích Đường triều đã được toàn diện áp dụng.

Trên thực tế, lúc quân Tùy buộc phải rút lui khỏi quận Linh Võ, Dương Nguyên Khánh đã gửi tận tay tới Bùi Nhân Cơ kế hoạch phản kích. Cái gọi là nguy cơ, chính là sự kết hợp giữa nguy hiểm và cơ hội. Trong những lúc nguy hiểm mới có thể nhìn ra cơ hội.

Sau khi vượt qua nguy hiểm đến từ người Đột Quyết, bọn họ lại nghênh đón một cơ hội mới. Hầu như trong lòng mỗi tướng sĩ quân Tùy đều nghẹn một cục khí. Thậm chí, ngay cả lão tướng Bùi Nhân Cơ cũng tràn đầy sát khí báo thù. Đánh tan quân Đường, đuổi bọn họ khỏi địa giới của quận Linh Võ.

- Bùi tổng quận, chúng ta có thể đợi quân Đường di chuyển nhân khẩu từ Lũng Hữu và Quan Nam tới quận Linh Võ, rồi sau đó mới chiếm lĩnh quận Linh Võ. Như vậy chẳng phải có thu hoạch lớn sao?

Đưa ra câu hỏi này chính là Tần Hoài Ngọc, đi phía sau của Bùi Nhân Cơ. Bùi Nhân Cơ rất thích người tuổi trẻ thông minh hiếu học này, nên luông mang theo y bên người.

Bùi Nhân Cơ khẽ cười nói:

- Quận Linh Võ có đầy đủ nguồn nước tưới, lại là nơi khí hậu ôn hòa, đất đai phì nhiêu. Nơi đó vẫn được coi là kho lúa của chúng ta. Nếu bị quân Đường cướp đi, vậy thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến vấn đề cung cấp lương thực của chúng ta. Điều quan trọng hơn là, chúng ta nhất định phải phối hợp với Sở Vương điện hạ thi triển kế hoạch phản kích toàn diện, đánh cho Đường triều không còn thái độ kiêu ngạo.

Bùi Nhân Cơ thấy Tần Hoài Ngọc vẫn đắn đo suy nghĩ. Ông ta biết y còn không có hài lòng với câu trả lời của mình, cười nói:

- Cái này giống như việc ngươi và người khác đánh nhau. Bên cạnh đang có rất nhiều người xem. Bao gồm rất nhiều người cần ngươi bảo vệ. Vừa mới bắt đầu, ngươi đã bị người ta đánh ngã. Nhưng ngươi lập tức có năng lực phản kích. Ngươi nói xem, sẽ đợi mấy ngày sau mới đến báo thù, hay là lập tức đánh ngã đối phương?

Tần Hoài Ngọc cũng mỉm cười:

- Tổng quản còn coi ty chức như trẻ con chắc! Ta minh bạch ý tứ của tổng quản. Hiện tại chúng ta phản kích là cổ vũ khí thế của quân dân Đại Tùy, đoạt lại nơi có chiến lược trọng yếu.

Bùi Nhân Cơ gật đầu. Ánh mắt của ông ta lại nhìn về phía xa xa. Ông ta có tràn đầy tin tưởng đối với việc đánh tan quân Đường, đoạt lại quận Linh Võ lần này …

Quận Hoài Dương, huyện Uyển Khâu. Một đội kỵ binh mười nghìn người đang xuất phát về hướng nam. Đây cũng là một đội kỵ binh Tùy. Đại tướng cầm đầu chính là tổng quản Hà Nam Từ Thế Tích. Y cũng vừa nhận được mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh, mệnh lệnh y đánh nghi binh Kinh Tương.

Đội kỵ binh chạy nhanh trên cánh đồng tuyết vô bờ, dọc theo quan đạo rộng lớn, chạy nhanh về hướng nam. Hai bên quan đạo là những ruộng lúa mạch mọc thành từng phiến. Lúa mì vụ đông đã được gieo. Đang bị tuyết dày bao phủ lấy, chỉ đợi đến đầu xuân là nảy mầm. Phía xa xa là từng toàn thôn trang, bị vây quanh bởi những con sông và rừng cây. Lúc này đã là sáng sớm, thôn trang dần dần bốc lên khói bếp.

Từ Thế Tích mím môi không nói được một lời. Trong khoảng thời gian, tâm tình của y không được tốt lắm. Sau khi đại chiến Trung Nguyên, y gần như không có chuyện để làm. Bất kể là cuộc viễn chinh Triều Tiên, hay là trận chiến chống lại Đột Quyết ở quận Mã Ấp, đều không có phần của y. Y cảm giác mình đã bị gạt ra ngoài.

Đương nhiên, Từ Thế Tích cũng hiểu, mấu chốt là quân Tùy chưa có ý định tấn công Thanh Châu. Nếu không mình cũng sẽ không trở thành nhàn nhã như vậy. Trong lòng y mặc dù có điểm bất bình nhưng dù sao y cũng là tổng quản cả một phương, nên phải chấp hành đại cục, phục tùng sự chỉ huy của Dương Nguyên Khánh.

Đội ngũ đi về phía trước một đoạn đường, cách huyện Uyển Khâu còn không xa. Từ Thế Tích thấy một khu rừng tùng rậm rạp ở bên đường. Tuy trên rừng tùng có đầy tuyết đọng, nhưng rừng cây vẫn còn tương đối khô ráo. Y lập tức dùng roi ngựa ra hiệu, mọi người đi vào rừng cây tùng nghỉ ngơi.

Hơn mười người thám báo đi tới trước rừng tùng, một lát sau đi ra liền hô to:

- Tổng quản, trong này an toàn, có thể dừng chân nghỉ ngơi.

Đội ky binh liền ly khai quan đạo, dẫn ngự đi vào rừng cây tùng. Trong rừng cây tùng tràn ngập mùi nhựa thông thơm ngát. Khắp nơià những đống tuyết đọng. Đây là tuyết từ trên cây rơi xuống. Phần lớn là khô ráo. Trên mặt đất thì bị phủ đầy lá thông.

Bọn lính tìm chỗ để nghỉ ngơi, rồi cho ngựa ăn uống. Cỏ khô và nước lấy ra từ trong túi đã bị đông lạnh như băng. Bọn họ lấy ra bánh mì và thịt dê, rắc lên chút muối và hạt tiêu, liền ăn ngấu nghiến. Lại lấy ra bình nước uống mấy ngụm, thấp giọng đàm luận đại chiến ở quận Mã Ấp. Đây là việc mà tất cả mọi người đều quan tâm.

Từ Thế Tích cũng ngồi ở dưới một thân cây, từ từ ăn lương khô. Trong lòng y vẫn đang suy nghĩ việc tấn công Thanh Châu. Y có một loại dự cảm, sau khi giải quyết xong việc về Đột Quyết, bước tiếp theo rất có khả năng là Sở Vương sẽ chiếm lấy Thanh Châu.

Lúc này, phó tướng của Từ Thế Tích, là Cao Tử Khai ngồi ở bên cạnh cười nói:

- Tổng quản, sao chúng ta không đơn giản chiếm lấy Kinh Tương, cần gì phải đánh nghi binh cho mệt?

- Dựa vào mười nghìn kỵ binh này mà muốn đơn giản chiếm lấy Kinh Tương?

Từ Thế Tích liếc mắt nhìn y một cái, cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng việc chiếm lĩnh chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Lạc Dương có hai trăm nghìn quân Đường bao vây. Một khi bọn họ đánh chiếm được Lạc Dương, bước tiếp theo chính là thâu tóm Trung Nguyên. Ngươi cho rằng bọn họ chiếm Trung Nguyên, còn chúng ta thì ung dung giữ lấy Kinh Tương sao?

Cao Tử Khai gãi đầu:

- Điều này cũng đúng. Kinh Tương và triều Tùy của chúng ta không có biên giới kéo dài. Triều đình đưa công văn đều không qua được nơi đó.

- Chiếm lĩnh được một thành thị không phải đơn giản như ngươi nghĩ. Cần phải quan tâm các vấn đề như sĩ tộc địa phương có ủng hộ ngươi hay không. Dân chúng ở đây có nguyện ý chịu ngươi cai quản hay không. Quan viên có trung thành hay không. Còn việc giải quyết lương thực cho quân đội phải làm như thế nào. Đây đều là những vấn đề lớn. Năm đó, Dương Huyền Cảm chiếm lĩnh Quan Trung, người Quan Trung có quy thuận y hay không? Cuối cùng còn không phải là thất bại thảm hại hay sao. Còn có, chúng ta lĩnh Hà Bắc, chỉ là chiếm lĩnh mà thôi. Để chân chính khống chế Hà Bắc, khiến người Hà Bắc quy thuận, không biết Sở Vương điện hạ đã tốn không biết bao nhiêu tâm cơ, hao phí hết bao nhiêu tiền của lương thực. Đến hiện tại mới có thể thay đổi quan trường ở Hà Bắc. Quá trình đã mất một năm.

Từ Thế Tích nói đến đây, lại thở dài:

- Còn có Trung Nguyên. Kỳ thực cũng là chuyện phiền toái. Đến lúc chúng ta rút lui, ngươi xem có ai giữ lại chúng ta? Lúc quân Đường tới, ngươi xem có ai đứng lên phản kháng? Người Trung Nguyên vẫn còn trung thành với quân Ngõa Cương. Nếu quân Ngõa Cương còn tồn tại, chỉ sợ chúng ta muốn cướp lấy Trung Nguyên, sẽ là rất khó. Điều này, ta là người hiểu rõ nhất. Đây cũng là nguyên nhân mà điện hạ cho phép ta lưu lại Trung Nguyên.

Cao Tử Khai cúi đầu trầm tư một lát, lại hỏi:

- Nói như vậy, việc Lý Mật rời khỏi Trung Nguyên là thất sách, có phải hay không?

- Hoàn toàn trái lại!

Từ Thế Tích cười cười:

- Tuy Địch Nhượng thiển cận, nhưng y lại là người trượng nghĩa. Có thịt thì mọi người cùng ăn, có tiền thì mọi người cùng dùng. Đánh địa chủ, đoạt nhà kho của quan, chia lương thực cho người nghèo. Cho nên, dân chúng Hà Nam rất ủng hộ việc y suất lĩnh quân Ngõa Cương. Nhưng Lý Mật lại cho rằng Địch Nhượng làm như vậy là đắc tội với sĩ tộc, không thành được đại sự. Cho nên Lý Mật đã giết y, tự lập làm Ngụy Vương. Tuy vậy, việc giết Địch Nhượng, khiến y không thể tồn tại ở Trung Nguyên được, chỉ phải dời về Giang Nam. Một mặt là trốn tránh sự uy hiếp của Tùy Đường. Một mặt khác là muốn tiếp tục tìm kiếm sự ủng hộ của sĩ tộc phía nam.

Tuy Cao Tử Khai cũng xuất thân là danh môn Cao thị ở Bắc Hải nhưng y là một viên võ tướng, chỉ biết phục tùng nhiệm, cchưa bao giờ suy nghĩ đến đại cục như vậy. Hôm nay nghe lời luận bàn của Từ Thế Tích, khiến trong lòng y hiểu rõ rất nhiều việc.

Cao Tử Khai yên lặng gật đầu nói:

- Ty chức đã hiểu. Về sau mong được Từ tổng quản chỉ giáo nhiều hơn nữa. Ty chức rất muốn biết rõ những việc như vậy, không muốn chỉ cắm đầu vào đánh giặc.

Từ Thế Tích vỗ vỗ bả vai y, cười nói:

- Nhân tiện đây ta cho ngươi một vấn đề để ngươi suy nghĩ. Đó là vì sao điện hạ không trực tiếp chiếm Thanh Châu, giúp nạn thiên tại mà là khiến nạn dân của Thanh Châu chạy tới Hà Bắc rồi mới giúp?

Hai lông mày của Cao Tử Khai nhíu lại, đau khổ suy nghĩ vấn đề này. Từ Thế Tích chỉ cười nói:

- Vừa đi vừa nghĩ!

Y hướng các quan quân xung quanh ra lệnh:

- Thông báo cho các huynh đệ, đã đến lúc xuất phát!

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui