Thiên Hạ Kiêu Hùng

Vương Thế Sung kéo vạt áo của tên hoạn quan, vẻ mặt hung tợn hỏi y:

- Chẳng lẽ ngươi là thám tử của quân Tùy?

- Thần không phải… Thám tử của quân Tùy. Thần chỉ là… Đoán.

Hoạn quan sợ tới mức run rẩy cả người.

Vương Thế Sung giận tím mặt:

- Ngươi dám đùa giỡn ta?

Y rút kiếm ra, chém đứt đầu của người hoạn quan. Các cung nữ xung quanh thấy vậy đều sợ tới mức kêu to, hướng bốn phía chạy trốn. Vương Thế Sung cười ha hả, lại bưng bầu rượu lên tu ừng ực…

Thành Lạc Dương, cao lớn mà chắc chắn, không thua gì thành Trường An. Nhưng thành Lạc Dương cũng có một điểm yếu, đó chính là sông Lạc Thủy. Sông Lạc Thủy chảy qua thành, chia Lạc Dương thành hai phần. Vào mùa xuân thu, sông Lạc Thủy chạy cuồn cuộn. Cần phải có chiến thuyền mới có khả năng vào thành. Nhưng thành Lạc Dương có hệ thống phòng ngự chiến thuyền cực kỳ nghiêm ngặt. Phía thượng du và hạ du đều có xây dựng thủy trại. Cho nên chiến thuyền rất khó tới gần thành Lạc Dương.

Nhưng vào mùa đông, sông Lạc Thủy đóng băng. Mọi người đều có thể di chuyển trên mặt sông. Điều này khiến sông Lạc Thủy trở thành đường tắt để tấn công Lạc Dương. Vương Thế Sung cũng nhận ra điểm yếu này nên y liền xây dựng một hệ thống phòng ngự bằng gỗ, rồi dội nước đá lên. Tạo thành một đoạn thành băng. Có bố trí năm nghìn cung thủ ở phía đông và phía tây. Bọn họ có nhiệm vụ tránh ở phía sau ngăn chặn quân Đường tấn công vào bên này.

Song phương đã trải qua ba ngày ba đêm ác chiến trên mặt sông, chết đến mấy nghìn người. Nhưng quân Đường thủy chung không thể từ mặt sông đánh vào thành Lạc Dương.

Ở phía tây mặt sông, đại tướng đảm nhiệm phòng ngự chính là huynh trưởng của Lý Quân Mộ là Lý Quân Tiện, vừa mới sáng sớm đầu hàng quân Đường. Lý Quân Tiện tuổi chừng ba mươi, cũng có khuôn mặt gầy gò, dáng người khôi ngô, võ nghệ cao cường. Y cầm một cây thiết kích nặng 120 cân, là một vị võ phu khó có người địch.

Lúc còn ở trại Ngõa Cương, y vinh dự được coi là vị hảo hán đứng thứ hai, chỉ sau Đơn Hùng Tín. Còn ở Lạc Dương, y lập tức được coi là vị mãnh tướng đứng đầu, rất có danh tiếng ở Trung Nguyên. Bởi vì phụ thân của y chết đói, khiến cho y đối với Vương Thế Sung đã đến tình trạng hận thù. Y quyết tâm hiến thành đầu hàng Đường.

Ánh mắt của Lý Quân Tiện đang nhìn chăm chú trên mặt sông. Hiện tại trên mặt sông là nằm ngổn ngang thi thể của quân Đường. Các thi thể này đều đã đóng băng. Cái này khiến trong lòng y có chút bất an. Không biết Lý Thế Dân có thể bỏ qua cho mình không.

Bỗng nhiên, có một người binh lính chỉ về hướng xa xa hô to:

- Tướng quân, quân Đường lại tiến lên.

Chỉ thấy trên mặt băng xuất hiện một đội quân đông nghìn nghịt. Dưới ánh sáng của mặt băng, đội quân càng hiện lên rõ ràng. Có thể đếm được chừng hơn hai mươi nghìn người. Bọn lính phòng ngự trở nên khẩn trương, đều giương cung lắp tên. Lý Quân Tiện lập tức ra lệnh:

- Mọi người không được vọng động!

Mười người thủ hạ tâm phúc của y đều quát ra lệnh cho binh lính dừng lại. Lúc này, một kỵ binh Đường chạy tới, lớn tiếng hỏi:

- Tướng quân Lý Quân Tiện có ở đây không?

Lý Quân Tiện giục ngựa tiến lên, chắp tay nói:

- Ta chính là Lý Quân Tiện!

Kỵ binh Đường cao giọng nói:

- Điện hạ Tần Vương có lệnh, lập tức buông vũ khí, sẽ không truy cứu trách nhiệm của Lý tướng quân.

Thời khắc cuối cùng này đã đến. Lý Quân Tiện hít sâu một hơi, quay đầu ngựa hô to ra lệnh cho binh lính:

- Lập tức bỏ vũ khí, rút về bờ!

Lúc này, lòng người đã tán loạn. Không còn ai nguyện ý bán mạng cho Vương Thế Sung. Nghe được chủ tướng ra lệnh, bọn lính đều buông cung tên xuống, đi về phía bờ sông. Một lát sau, trên mặt sông đã không còn một ai coi giữ.

Đứng ở xa xa, Lý Thế Dân mừng rỡ, lập tức hạ lệnh:

- Tiến vào Lạc Dương

Hai mươi nghìn quân Đường hô to, theo mặt băng tiến vào trong thành. Một lát sau, đã đi qua tuyến phòng ngự trên mặt sông, tiến vào thành Lạc Dương…

Một tiếng oanh thật lớn vang lên, cửa cung đã bị đẩy văng. Mười mấy người binh lính vọt vào hậu điện. Vương Thế Sung đã say gục xuống bàn, mơ màng đi vào giấc ngủ. Ở bên cạnh y, là thi thể không đầu của tên hoạn quan tâm phúc nằm trên mất đất. Máu từ người hoạn quan đã khô.

Tiếng vang thật lớn cùng với sát khí lạnh thấu xương khiến Vương Thế Sung bị đánh thức. Y chậm rãi ngẩng đầu, mở đôi mắt mông lung nhìn về phía những quân sĩ trước mặt. Người cầm đầu cầm trường kích trong tay, hung tợn nhìn chằm chằm vào y. Chính là vị Phiêu Kỵ đại tướng quân Lý Quân Tiện, thủ hạ của y.

Vương Thế Sung chưa kịp phản ứng, Lý Quân Tiện đã hét lên một tiếng:

- Vương tặc, để mạng lại!

Trường kích xông tới, nhanh như điện chớp đâm về phía Vương Thế Sung. Vương Thế Sung chấn động, cảm giác say tan mất một nửa. Y đá mạnh cái bàn, tùy tay cầm lấy trường kiếm.

Trường kích đâm thủng cái bàn, vang lên một tiếng, đã chạm vào bảo kiếm. Bảo kiếm đụng bay ra ngoài. Nhưng nhờ sự va chạm này mà Vương Thế Sung tránh được một kiếp.

- Dừng tay!

Vương Thế Sung mãnh liệt lùi về phía sau vài bước, dựa vào cây cột trong điện, quát to.

Y chỉ về hướng Lý Quân Tiện, lớn tiếng mắng:

- Lý Quân Tiện, ta đối đãi ngươi không tệ, vì sao ngươi lại muốn giết ta?

- Đối đãi không tệ?

Lý Quân Tiện hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hôm qua cha ta đã bị ngươi nhốt vào trong cung và đói chết. Ngươi còn dám nói đối đãi với ta không tệ. Ngươi đi chết đi!

Y nhảy lên, một kích lại lần nữa đâm tới. Cảm giác say của Vương Thế Sung đã hoàn toàn tan biến. Võ nghệ của y cũng không tồi. Trường kích còn chưa đâm tới, y đã nghiêng người trốn về một bên.

- Ngươi hãy nghe ta nói. Ta tuyệt đối không có ý hại phu thân của ngươi!

Vương Thế Sung vừa trốn tránh, vừa biện luận:

- Việc này ta cũng không biết. Ta ra lệnh cho các quan viên trông coi đối xử con tin cẩn thận. Nhưng chắc là do bọn chúng cắt xén lương thực, hại chết phụ thân của ngươi. Nếu là do ta gây nên, ta làm sao có thể yên tâm giao cho ngươi lãnh binh. Làm sao có thể cho huynh đệ của ngươi đi làm việc? Lý Quân Tiện, ngươi hãy suy nghĩ lại đi.

Lý Quân Tiện đương nhiên biết là do thủ hạ của Vương Thế Sung gây nên. Nhưng đầu sỏ lại chính là y. Nếu không phải y ra lệnh nhốt người thân của tướng sĩ làm con tin, thì đâu có xảy ra chuyên này. Lý Quân Tiện đã hận Vương Thế Sung thấu xương, chỉ muốn giết cho thống khoái.

Lý Quân Tiện không nói một lời, vung kích lại đâm tới. Lúc này y đã dồn Vương Thế Sung tới một góc. Mắt thấy Vương Thế Sung đã không còn tránh khỏi tử vong.

Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng quát:

- Dừng tay lại!

Lập tức có hơn trăm quân Đường tràn vào, người đi đầu chính là Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân vừa mới nhận được tin tức, Lý Quân Tiện tới giết Vương Thế Sung. Tin này khiến y chấn động. Bây giờ còn chưa phải là thời điểm giết Vương Thế Sung. Nếu Vương Thế Sung mà chết, thì các lộ chư hầu ở phía nam sẽ không còn có người đồng ý đầu hàng Đường triều.

Cho nên y vội vàng tới, đúng thời khắc mấu chốt thì ngăn cản được Lý Quân Tiện.

Tuy rằng Lý Quân Tiện cực kỳ hận Vương Thế Sung, nhưng y cũng không dám đắc tội với Lý Thế Dân. Lý Thế Dân còn nắm giữ con đường làm quan phía trước của mình. Lý Quân Tiện buông trường kích xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Thế Sung. Lần này tha cho y một mạng, tương lai sẽ tính sổ.

Vương Thế Sung đã ngây ngẩn cả người. Y ngơ ngác nhìn Lý Thế Dân. Y cũng biết Lý Thế Dân. Mấy năm trước, Lý Thế Dân suất quân đến quận Nhạn Môn cứu giá, bọn họ đã từng chào hỏi.

Một loại tuyệt vọng chưa từng có mãnh liệt xâm nhập vào Vương Thế Sung. Rốt cuộc y đã hiểu vì sao mà Lý Quân Tiện dám giết mình. Thành Lạc Dương hẳn là đã phá. Thậm chí chính là do Lý Quân Tiện hiến thành cho quân Đường.

Y vô lực ngồi xuống mặt đất, cúi đầu thật sâu. Lý Thế Dân lạnh lùng nhìn y một cái, quay đầu nháy mắt cho thân binh.

Thân binh đi lên phía trước, đặt một chiếc mũ quan và một cái bình sứ nhỏ màu đỏ ở trước mặt Vương Thế Sung.

- Ngươi lựa chọn đi! Trong bình là Hạc Đỉnh Hồng.

Lý Thế Dân cực kỳ lãnh đạm nói.

Vương Thế Sung chậm rãi ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào hai vật phía trước. Y nuốt nuốt nước bọt, khó khăn đi về phía trước. Trên khóe miệng của Lý Thế Dân lộ ra một nụ cười đắc ý.

Vương Thế Sung đi tới trước hai vật phẩm, không một chút do dự cầm lấy mũ quan…

Hà Đông đạo, quận Long Tuyên, huyện Vĩnh Hoàn. Nơi này dựa vào bờ đông của Hoàng Hà, bờ bên kia là quận Diên An thuộc Quan Nội đạo. Nước Hoàng Hà cuồn cuộn cách thành thị ba dặm.

Lúc này, khí trời rất là lạnh. Tuyết lớn đã bao trùm cả quan đạo và bến sông của huyện Vĩnh Hòa. Chỉ có vài người khuân vác ngồi ở trong bến sông nói chuyện phiếm, đợi khách nhân tới cửa.

Đúng lúc này, một người khuân vác đứng lên, chỉ về hướng xa xa hô to:

- Mọi người mau nhìn, có quân đội tới.

Mấy người còn lại đều đều đứng lên. Bọn họ đều nhìn thấy, một đại quân trùng trùng điệp điệp, chính đang chạy về hướng này. Đội quân đông đảo, nhìn không thấy giới hạn.

Không biết ai trước hô một tiếng ‘Chạy mau’, vài người khuân vác liền cuống quít chạy đến mặt sông Hoàng Hà, nhảy lên xe lừa, vội vàng bỏ chạy về hướng bắc…

Đây là một đội quân Tùy gồm ba mươi nghìn người đang đi qua huyện Vĩnh Hòa. Đội quân trùng trùng điệp điệp đi tới, tinh kỳ phấp phới, khí thế khổng lồ.

Ở phía trước đội ngũ, là một cây cờ lớn có thêu hình xích ưng. Đó chính là ái tướng tâm phúc của Dương Nguye Khánh, Tần Quỳnh. Tần Quỳnh sau khi chặn ba mươi nghìn kỵ binh Đột Quyết ở khe núi Tỉnh (Tỉnh Hình), liền nhận được mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh, ra lệnh cho y giao việc ngăn chặn cho Lý Tĩnh, nhanh chóng dẫn ba mươi nghìn quân tới quận Diên An.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui