(Đây là lần đầu tiên mình viết truyện, rất mong nhận được sự ủng hộ và góp ý của các bạn để tác phẩm này hoàn thiện hơn.
Đọc chap nào hay nhớ vote ình nha.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. ^_^)
...
Phần mở đầu.
Đã mấy ngày qua, trên bầu trời Đông Kinh xuất hiện những đám mây hình thù kỳ quái, nửa đục nửa vàng, cuồn cuộn vần vũ không thôi. Thi thoảng ở trên cao vọng xuống một tiếng sấm khan, thêm vào đó là những cơn gió lạ thổi xoáy thành từng vòng tròn kì dị trên mặt đất. Không gian nhuộm một màu tím thẫm, vô hình gieo vào tâm trí người ta cảm giác ngột ngạt, bất an.
Qua tiết trung thu này là ngày xử tử tội thần phản nghịch cùng toàn thể gia quyến tam tộc.
Trong bầu không khí bị triều đình kìm kẹp đến cực hạn, ẩn dưới sự im lặng là những đợt sóng ngầm âm ỉ tưởng chừng không bao giờ dứt. Người ta hoài nghi lý do thực sự khiến đức vua băng hà, người ta đoán già đoán non thái tử trẻ tuổi sẽ kế vị như thế nào... Nhưng chưa có vụ án nào, người ta lại quan tâm, lại bàn luận, lại lo lắng cho kết cục của kẻ giết vua đến như vậy.
Khai quốc công thần cùng người thiếp yêu mưu hại đương kim hoàng thượng, thật đúng là chuyện có một không hai trong lịch sử Đại Việt!
...
Ngồi lặng lẽ trong đại lao, một người đàn ông đã ngoài sáu mươi tuổi, thần thái khoan thai đĩnh đạc, nhìn thế nào cũng không ra một tử tù sắp bị hành hình. Nếu ông tính không nhầm thì còn hai ngày nữa là đến tiết trung thu. Đã từ lâu, cái chết đối với ông đã không còn là một khái niệm quá quan trọng. "Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung", ông có thể chết, ngàn lần không hối hận, huống chi cái chết của hoàng thượng ít nhiều cũng có liên quan đến chính bản thân ông. Nhưng hơn trăm người vô tội trong tam tộc, bỗng nhiên phải chịu cùng một thảm cảnh, dù sắt đá đến đâu ông cũng không thể không hận cái nghiệp chướng quan trường của mình. Việc sử sách đời sau coi ông là một tội thần hay không, ông cũng không màng, bởi lẽ ông tin rằng trong các vị minh quân hậu thế, nhất định sẽ có người giúp ông rửa nỗi oan khiên này. Cái chính, vẫn là nhìn những người thân vì mình bị liên lụy mà thống hận một cõi thiên thu.
...
Trong khi đó, một lão nô quần áo nhàu nhĩ, mặt mày nhem nhuốc, khắp chân tay đâu đâu cũng có vết máu như thể vừa trải qua một trận sinh tử, lẳng lặng dẫn một góa phụ tìm đường xuống bến đò phía nam. Cả hai người họ, đang cố gắng chạy trốn khỏi kinh thành càng xa càng tốt.
...
Ngày 16 tháng 8 năm Nhâm Tuất (tức năm 1442), chưa đầy ba tuần sau khi vua Lê Thái Tông băng hà, bản án tru di tam tộc kẻ nghịch thần giết vua được thi hành. Chưa bao giờ kinh thành ồn ào như thế: triều đình thi hành án xử trảm một lúc hàng trăm mạng người. Người đàn ông kia bị diễu trên phố bằng một chiếc xe-cũi, cả hai chân hai tay đều bị trói chặt vào bốn góc xe bằng những sợi xích to bản, lạnh ngắt. Phía sau ông, một đoàn người khốn khổ đang bị kìm kẹp bằng những sợi thừng dài, xiêu vẹo bước đi giữa hai hàng gươm giáo lạnh ngắt và tiếng lính quát tháo đến chói tai. Người dân, dù thực sự quan tâm hay vì hiếu kì muốn nhìn mặt tử tù, đều đổ xô ra xem, khiến con đường dẫn đến pháp trường ồn ã, nhốn nháo vô cùng.
...
Người góa phụ nọ hướng về phương bắc và bật khóc. Trong giờ phút sinh ly tử biệt này, bà cũng không được nhìn mặt lão gia một lần cuối. Nhưng bà chấp nhận làm một kẻ chạy trốn hèn nhát, âu cũng vì hài nhi trong bụng.
...
Phủ Tĩnh Gia, Thanh Hoa, bảy năm sau.
Người góa phụ họ Phạm tên Mẫn một mình nuôi đứa con trai đã bảy năm nay. Người dân quanh đây chỉ biết đại khái bà đến từ kinh thành, từng là thiếp trong một gia đình buôn bán vải. Sau bị người ta lừa hết vốn liếng làm ăn, gia đình tán gia bại sản, lão gia vì không có bạc trả nợ nên cùng quẫn, chẳng bao lâu sau sinh bệnh mà mất. Bà Mẫn một thân một mình lưu lạc xuống phương nam, cuối cùng chọn thôn Dự Quần nhỏ bé xa xôi này làm nơi dừng chân. Trong gian nhà tranh dựng tuềnh toàng, người mẹ ngày ngày đi làm thuê nuôi con, cuộc sống rau cháo tuy vất vả nhưng yên bình.
Một ngày nọ, bọn giặc cỏ tràn vào thôn Dự Quần, gây ra một cuộc hỗn loạn. Đứng đầu bọn cướp là Đỗ Hải, một tên thảo khấu vùng Lạng Sơn, mấy năm trước ở Lạng Sơn vì trót gây ra án mạng nên bị quan phủ tróc nã, đành xuôi xuống phía nam lẩn tránh. Lâu ngày, hắn ở đây gây dựng lực lượng mới, hùng cứ một vùng Thanh Hóa, cứ nửa năm lại kéo vào các thôn làng cướp bóc sách nhiễu một lần. Nghe nói nửa năm trước vì mất mùa, người trong thôn Dự Quần không có thóc gạo đưa cho chúng nên giờ chúng kéo lâu la đến trả thù. Quan lại bất lực lại sợ phiền phức, đóng cửa làm ngơ, chỉ còn dân đen phải đưa cổ ra chịu họa.
Tên tướng cướp chỉ cần nhích nhẹ chân là cánh cửa ọp ẹp của nhà bà Mẫn đổ xuống. Hắn không chừa một nhà nào, dù bề ngoài nhìn giàu hay nghèo, miễn tìm được gì có giá trị thì hắn sẽ lấy đi. Một tay uy hiếp người góa phụ yếu ớt cùng đứa con nhỏ, một tay lùng sục mấy rương hòm cũ mong tìm được thứ gì đáng giá, Đỗ Hải nhanh chóng biến căn nhà thành một bãi lộn xộn. Bà Mẫn khiếp đảm ôm chặt cậu con trai nhỏ trong tay, đến nhìn thẳng tên cướp cũng không dám.
Khi Đỗ Hải sờ đến chiếc hộp nhỏ được quấn kỹ ở đầu giường, cậu bé con thấy tay mẹ mình rung lên và ánh mắt lộ vẻ căm phẫn.
Một chiếc vòng cổ chế tác tinh xảo được lôi ra.
Tuy còn nhỏ nhưng Vũ biết rất rõ chiếc vòng này. Mẹ kể, đây là kỷ vật cuối cùng của cha để lại cho hai mẹ con trước khi qua đời. Chiếc vòng ngọc lục bảo là vật gia bảo của gia đình cậu trước kia. Trừ người trong gia tộc, không một ai có quyền xâm phạm bảo vật gia truyền ấy.
"Các người không được lấy thứ đó". Bà Mẫn vùng lên níu lấy tay Đỗ Hải, vẻ khiếp nhược trước đó đã không còn: "Muốn lấy gì thì lấy, nhưng hãy trả chiếc vòng đó lại cho tôi".
Đỗ Hải cười nhạt rồi ẩy tay bà Mẫn ra. Người quá phụ yếu đuối bị hắn xô ngã xuống đất, đầu đập vào thành giường, bất tỉnh nhân sự. Bình sinh Đỗ Hải không phải kẻ thích gây sát nghiệp, chẳng qua vì sẵn sức trai tráng lực điền nên ra tay có phần thô bạo. Ngó qua bà Mẫn và thằng nhóc con, lại nhìn đến căn nhà tuềnh toàng thậm chí không chống chọi nổi một cơn gió nhẹ, Đỗ Hải không ngờ ở nơi này lại tìm được một món nữ trang đẹp như vậy. Hắn có vấn đề về não mới không đem nó đi.
Nhìn tên cướp đi rồi, cậu bé Vũ chạy đến nâng mẹ dậy. Cậu không khóc, không sợ, chỉ đưa hai bàn tay nhỏ bé yếu ớt lên sờ vào thái dương bà Mẫn, căm hận nhìn vào vệt máu đỏ loang ra cả tay mình.
...
Chiếc thuyền chở bọn cướp đang đi ra giữa sông Nhị Hà. Đã ba ngày kể từ khi đến thôn Dự Quần, hôm nay Đỗ Hải đích thân đến tận Đông Kinh, vừa được nhịp mở rộng nhãn giới, vừa để tiêu thụ mấy món đồ cướp được. Trong số đó, đáng chú ý nhất là chiếc vòng cổ của người góa phụ nọ. Bảo vật! Bình sinh cướp bóc đã lâu nhưng hắn chưa từng được nhìn thấy thứ gì đẹp đến vậy. Thoạt đầu không hoàn toàn chú ý, đến khi dành thời gian và tâm tư, hắn mới nhận ra mình đang cầm trên tay một món nữ trang không hề tầm thường. Sợi dây làm bằng vàng, mỏng manh như những sợi tơ xoắn xít kết thành, cầm trên tay lại có cảm giác lạnh giá mơ hồ. Sợi vàng chau chuốt ôm lấy viên ngọc màu xanh lục hình ngũ giác, bề mặt trơn nhẵn tuyệt hảo, nhìn vào đó có lúc thấy một màu xanh biếc huyền hoặc, có lúc lại tưởng trong suốt không nhìn thấu đáy, từ sâu thẳm tột cùng tỏa ra tinh quang lấp lánh huyền ảo. Tuy cũng là vàng, là ngọc, nhưng dường như chiếc vòng lại chứa trong nó một linh hồn ma mị đến tuyệt ẩn.
Khi thuyền chở bọn cướp ra giữa sông, sấm sét và cuồng phong ở đâu bất chợt nổi lên. Gió cuốn nước thành từng cuộn xoáy đục ngầu, trông xa hệt như những con trăn khổng lồ táo tợn trồi lên từ lòng sông. Những con quái vật ấy đã bị bỏ đói hàng ngàn năm, nay hung hăng ráo riết cuốn lấy tất thảy mọi thứ rồi ngấu nghiến vào trong lòng. Nước từ bốn phía ào ạt dội vào trong khoang thuyền. Sức nước cuồng bạo chọc thủng thành vách gỗ. Chẳng mấy chốc con thuyền vốn to lớn, đồ sộ trở nên tàn tạ, hệt như chiếc lá mỏng manh trong cơn thịnh nộ của đất trời. Đỗ Hải chợt tỉnh giấc mộng. Ý thức được tình cảnh hiện tại, hắn điên cuồng bấu víu lấy bất cứ thứ gì trong tầm với.
Vô ích, chưa đầy một khắc sau, thuyền bắt đầu chìm dần, kéo theo cả bọn cướp xuống lòng sông đang sôi ùng ục.
Chiếc vòng ngọc lục bảo tuột khỏi tay tên cướp, như vô tình tỏa ra một thứ ánh sáng xanh dịu trước khi chìm dần, chìm dần...