(Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, cơn gió xoáy dội ngược vào tâm rồi đem theo Hoàng Lan biến mất dưới đáy vực sâu thẳm. Chưa đầy một giây sau, hình ảnh chiếc vòng lục bảo đang xoay tròn giữa bầu trời cũng lặng lẽ tan biến.)
...
"Bệ hạ, hôm nay sẽ nghỉ lại ở cung nào ạ?"
Đã thành thường lệ, cứ đến cuối giờ hợi, người của Tuyên Hỉ phòng sẽ bưng thẻ bài đến điện Bảo Quang để Tư Thành chọn phi tần thị tẩm. Nhưng kể từ khi Phùng Diệm Quỳnh gây họa bị ban chết, Hoàng Lan đến hành cung Thiên Trường, lại thêm giặc Bồn Man không ngừng quấy nhiễu biên giới phía tây, Tư Thành cũng ít lui đến hậu cung hơn. Hắn thường ngủ lại ở điện Bảo Quang, thậm chí có những hôm còn phê duyệt tấu chương đến tận canh hai, canh ba. Thỉnh thoảng cũng có những phi tần được lật thẻ bài, nhưng việc ai được lựa chọn hoàn toàn là ngẫu nhiên, bởi Tư Thành trước sau không có ý ưu ái bất kì người nào.
Thấy hoàng thượng không để ý đến mình, Đặng Phúc cũng đang gật gà gật gù, tên thái giám đang bưng tráp bạc bèn liếc trước ngó sau rồi bạo gan dùng ngón tay gẩy gẩy một tấm thẻ bài lên phía trước.
Thình lình có tiếng đằng hắng vang lên. Đang làm việc mờ ám thì bị bắt quả tang, tên thái giám mặt cắt không còn hột máu, vội quỳ sụp xuống đất, miệng lắp bắp bốn chữ "bệ hạ tha mạng!"
Lúc bấy giờ, Tư Thành mới gác bút rồi rời khỏi thư án. Trên chiếc khay bạc mà tên thái giám ấy đang bưng, một tấm thẻ bài thoạt nhìn không có gì khác biệt, chỉ có điều nó đã được người ta xê dịch lên một đoạn, tách hẳn hàng thẻ bài phía dưới. Chỉ cần kẻ cầm khay khéo léo lựa một chút, tấm thẻ bài này sẽ dễ dàng lọt vào tầm với của Tư Thành nhất.
Mấy ngày trước hắn lật thẻ bài ngẫu nhiên, vậy mà đã có kẻ muốn tranh thủ thời cơ rồi!
"Thật là... cho rằng trẫm không ngẩng đầu lên thì sẽ như lần trước, tùy ý vớ bừa hay sao?"
Tay thái giám run lẩy bẩy:
"Bệ hạ tha mạng, lần sau nô tài không dám thế nữa."
Ở trong cung, việc phi tần hối lộ thái giám để được hoàng thượng để mắt tới không phải chuyện hiếm gặp. Đã không ít lần Đặng Phúc trình lên Tư Thành những món đồ y được người ta biếu xén, thậm chí vàng bạc phỉ thúy cũng có cả.
Tư Thành tiện tay lật tấm thẻ bài lên, nhìn đến tên phi tần khắc trên đó rồi cười nhạt:
"Hạ chiêu dung đã cho ngươi cái gì?"
Tên thái giám kia cũng không phải kẻ ngu ngốc, chỉ biết liên tục quỳ lạy dưới đất mà van xin:
"Nô tài biết tội mình rồi, nô tài không dám nữa, bệ hạ tha mạng."
Sớm biết có ngày hôm nay, có chết y cũng không chịu nghe người đó dụ dỗ. Thật không ngờ Tư Thành lại tinh ý đến vậy, ngay cả thủ đoạn tưởng chừng vô cùng nhỏ nhặt ấy mà hắn cũng phát hiện ra...
Tư Thành nghiêm mặt lại rồi vứt luôn tấm thẻ bài của Hạ Diệp Dương xuống đất. Kẻ tinh ý có thể nhìn thấy sát ý nổi lên trong mắt hắn. Từ xưa đến nay, hắn ghét nhất những kẻ dám giở trò sau lưng mình!
"Bệ hạ hỏi thì ngươi cứ trả lời. Ngươi dám với không dám cái gì!"
Đặng Phúc sớm đã tỉnh ngủ, bèn thay Tư Thành thị uy một phen. Không dám tiếp tục đùa bỡn long nhan nữa, tên thái giám khóc khóc mếu mếu thưa:
"Bệ hạ tha mạng, là Hạ chiêu dung cho nô tài hai mươi quan tiền, dặn dò nô tài... nô tài..."
"Có thật chỉ hai mươi quan tiền thôi không?" Đặng Phúc cao giọng hỏi tiếp.
Không biết do bản lĩnh dọa người của Đặng Phúc quá cao hay do lá gan của tên thái giám kia quá thấp mà chỉ một giây sau, y đã khai ra tất tần tật, đại khái rằng Hạ Diệp Dương dùng năm mươi viên ngọc trai để hối lộ y, hi vọng y giở chút thủ đoạn để xa giá của hoàng thượng tối nay dừng trước Triều Dương uyển.
Hạ Diệp Dương là người bị liên lụy trong chuyện hạ độc ở cung Thụy Đức. Người này xuất thân bình thường, tuy đi theo Lê Tuyên Kiều nhưng không có gia tộc đứng sau chống lưng, dù có được sủng ái hay không cũng không thể ảnh hưởng tới cục diện triều chính, bởi vậy Tư Thành mới sắc phong nàng ta thành chiêu dung. Nhưng xem ra vị chiêu dung này cũng chẳng hề an phận như hắn nghĩ! Dùng năm mươi viên ngọc trai để mua chuộc một tên thái giám! Là Hạ Diệp Dương vốn tính hào phóng, hay do nàng ta không muốn chờ đợi nữa rồi?
Tư Thành trở lại thư án rồi chán ghét nói:
"Ngươi nhận của người ta năm mươi viên ngọc trai phải không? Được lắm, lôi hắn ra đánh ngoài đánh năm mươi trượng cho trẫm! Còn nữa, trẫm thấy dạo gần đây Hạ chiêu dung cũng nhàn rỗi quá thì phải? Đã vậy thì để nàng ta đến Tàng Thư các chép kinh phật đi, coi như thay trẫm cầu an cho xã tắc. Nếu Hạ chiêu dung không chép xong số kinh phật ấy, tuyệt đối không được trở về Triều Dương uyển."
Không phải lúc nào chọc giận thiên uy cũng được toàn mạng. Tên thái giám nghe nói chỉ bị phạt năm mươi trượng thì mừng đến phát khóc, vội vàng khấu đầu tạ ơn trước khi bị người ta kéo ra ngoài.
Nhìn theo tên thái giám tham tiền tội nghiệp, Đặng Phúc âm thầm thở dài. Gì mà chính sự bận rộn, gì mà nhiều tấu chương cần phê duyệt? Mấy lý do khiên cưỡng ấy chỉ che mắt được đám người chốn hậu cung thôi. Theo hầu Tư Thành đã mấy năm, Đặng Phúc đương nhiên hiểu rõ mối bận tâm trong lòng hắn.
Vì người con gái ấy, hoàng thượng của y đã thay đổi thật rồi.
...
Tàng Thư các.
Bên trên thư án là hai chồng kinh phật cao ngất ngưởng. Trong phòng hơi tối. Một cung nữ rón rén bước vào châm đèn, thỉnh thoảng lại trộm ngó sắc mặt cực kì khó coi của người bên cạnh, một lúc sau thì ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Phải chép hết đống kinh phật này, kẻ kiên nhẫn nhất cũng có thể nổi điên!
Đợi cho trong phòng không còn ai, động tác chép kinh của Hạ Diệp Dương cũng liền ngừng lại. Chỉ nghe chát một tiếng, chiếc bút lông ngỗng bị ném về phía cửa, đập mạnh vào bậc thềm và gãy làm đôi, mực tàu bắn ra tung tóe.
Bất chợt ngoài cửa vọng vào tiếng trách móc nửa đùa nửa thật:
"Hạ chiêu dung, càng ngày cô càng không biết chừng mực rồi."
Lê Tuyên Kiều uyển chuyển nhấc chân qua chỗ sàn nhà bị vấy bẩn. Thanh Ngọc đi theo hầu phía sau, cẩn trọng đỡ chủ nhân của mình ngồi xuống ghế.
"Tôi không chép kinh nữa đâu. Tôi muốn trở về Triều Dương uyển."
Hạ Diệp Dương bất mãn tru tréo một hồi, mặt ủ mày chau, bộ dáng mỹ nhân ấm ức càng lay động lòng người. Lê Tuyên Kiều đảo mắt qua chồng kinh phật trên bàn rồi hạ giọng:
"Bệ hạ nói rằng cô phải chép đủ số kinh này thì mới được trở về. Vẫn còn hai mươi bốn quyển nữa, lẽ nào cô định chống lại ý chỉ của bệ hạ?"
"Nhưng tôi không làm việc đó."
Lê Tuyên Kiều giả bộ ngạc nhiên:
"Cô nói cô không mua chuộc thái giám Tuyên Hỉ phòng?"
Hạ Diệp Dương buồn bực gật đầu. Lúc Tư Thành bắt Hạ Diệp Dương đến Tàng Thư các chép kinh, nàng ta cũng không hiểu mình phạm phải tội gì, sau đó Lạc Hòa đi thăm dò tin tức mới hay rằng Tư Thành nổi giận vì chuyện thẻ bài.
"Tất nhiên không phải tôi. Nói thật, nếu có tâm tư mị hoặc bệ hạ, tôi cũng không chọn cái cách vừa nông cạn vừa lộ liễu ấy." Nhận ra mình đã lỡ lời, Hạ Diệp Dương vội vàng nắm lấy tay Lê Tuyên Kiều, vụng về lấp liếm cho qua chuyện: "Lần này nhất định cô phải tin tôi!"
Mi tâm của Lê Tuyên Kiều khẽ nhíu lại. Đoạn, nàng ta thở dài:
"Trước đây tôi còn tưởng cô làm thế vì nóng lòng muốn thay thế vị trí của Phùng Huệ phi. Xem ra tôi đã trách nhầm cô rồi."
Hiếm khi đối phương thẳng thắn như vậy, Hạ Diệp Dương ngoài miệng thì kêu oan nhưng trong lòng lại không ngừng chột dạ. Lê Tuyên Kiều nói đúng. Quả thực Hạ Diệp Dương có tham vọng thay thế của Phùng Diệm Quỳnh, trở thành phi tử thứ hai của hậu cung, nhưng dù có tham vọng đến đâu, nàng ta cũng không ngu ngốc mà chọc giận Tư Thành lúc này. Nhớ lần trước, khi chủ tớ Phùng Diệm Quỳnh nói xấu Hoàng Lan, Hạ Diệp Dương chỉ đơn thuần châm chọc thêm một câu mà cũng bị hắn cấm túc cả tháng trong Triều Dương uyển. Trong chuyện lần ấy, mọi người đều cho rằng Tư Thành giận cá chém thớt, vì chán ghét Phùng Diệm Quỳnh nên mới giận lây sang nàng ta. Duy chỉ có Hạ Diệp Dương là đủ tỉnh táo nhìn ra dụng ý đích thực của Tư Thành. Vị hoàng đế cửu ngũ chí tôn chưa bao giờ vô tri vô thức với mấy trò kèn cựa nhau trong hậu cung. Có lẽ ngay từ đầu, hắn đã nhận ra trò thọc gậy bánh xe của Hạ Diệp Dương. Hình phạt cấm túc ấy chính là lời cảnh cáo rõ ràng nhất dành cho Hạ Diệp Dương. Tư Thành ghét nhất những cung phi không biết an phận!
Một tháng ở trong Triều Dương uyển, Hạ Diệp Dương có thời gian để suy nghĩ rất nhiều điều. Một tháng trong Triều Dương uyển, cuối cùng nàng ta cũng học được cách kiềm chế sự háo thắng và tự mãn của mình. Chung quy lại, Hạ Diệp Dương tuy không thông minh nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc. Án cũ mới dứt, chuyện lùm xùm ở cung Thụy Đức vừa lắng xuống, nàng ta có mấy lá gan mà tiếp tục đi chọc giận Tư Thành?
Nghĩ mình bị kẻ khác vu oan, Hạ Diệp Dương như muốn bóp nát quyển kinh phật trong tay.
"Tôi mới được sắc phong thành chiêu dung. Trong hậu cung này, chỉ sợ kẻ ghen tị đến đỏ cả mắt không phải chỉ có vài ba người..."
Do vị nể Lê Tuyên Kiều nên Hạ Diệp Dương mới xưng em gọi chị với nàng ta, chứ thực ra, hiện tại địa vị của Hạ Diệp Dương mới là cao nhất.
"Hạ chiêu dung à, cô lại nghĩ sai nữa rồi." Lê Tuyên Kiều điềm tĩnh ngắt lời Hạ Diệp Dương: "Cô có biết vì sao bệ hạ lại dễ dàng phong cô thành chiêu dung như thế không?"
Hạ Diệp Dương im lặng không đáp. Kì thực nàng ta rất muốn đem nhan sắc ra nói chuyện, cũng tin tưởng rằng mình trở thành chiêu dung là do mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng trước mặt Lê Tuyên Kiều, chỉ có kẻ ngu mới nhắc tới mấy chuyện này.