Từ đầu tới cuối, Phạm Anh Vũ vẫn giữ im lặng. Vốn không rảnh rỗi để quan tâm đến chuyện của người khác, chỉ đến khi phát hiện ra mình là nhân vật chính trong câu chuyện của hai người sau lưng, y mới cáu kỉnh nói:
"Nếu cô nương cho rằng tôi lạm sát người vô tội thì có thể báo quan đến bắt tôi, hoặc cứ bỏ đi tùy ý. Kẻ không có thiện chí, tôi cũng không miễn cưỡng đồng hành."
Trường Giang trừng mắt lườm Phạm Anh Vũ. Nhưng không ngờ, chính sự kiêu bạc, bất cần ấy của Phạm Anh Vũ lại khiến Hoàng Lan dần tĩnh tâm lại. Lạm sát người vô tội? Không! Lê Thụ hống hách ngang ngược, bức hại dân lành, còn nhẫn tâm giết chết Ngọc Huyên. Hắn chết là đáng! Hắn không vô tội. Còn Phạm Anh Vũ? Y trừng trị Lê Thụ vì những tội ác mà hắn gây ra. Y đưa bọn họ đi suốt đêm đến chân núi Tản. Mộ của Ngọc Huyên là do y đào, chữ trên bia mộ cũng do y dùng mũi kiếm khắc thành. Nếu lúc ở Từ Sơn, Hoàng Lan không thất thố vạch mặt Phạm Anh Vũ thì có lẽ y cũng không làm khó nàng như vậy.
Tư tưởng đã thông suốt, Hoàng Lan không còn ác cảm với Phạm Anh Vũ. Nàng cúi đầu, xấu hổ đáp:
"Vị đại hiệp, thực xin lỗi anh, tôi không có ý đó."
Phạm Anh Vũ chau mày nhìn Hoàng Lan. Bây giờ nàng không còn mặc bộ y phục lúc vượt rừng, bởi thế y không nhận ra nàng chính là người mà mình đã cứu sống khỏi miệng rắn hổ mang vài ngày trước.
Mãi sau, y mới húng hắng nhổ ra mấy chữ, cũng coi như đã dàn hòa:
"Đừng gọi là đại hiệp! Tôi chỉ là kẻ lưu lạc giang hồ, chưa vĩ đại đến mức ấy đâu. Tôi tên Phạm Anh Vũ, cứ gọi tôi là Anh Vũ là được rồi."
Nét tươi cười trên môi Hoàng Lan chợt ngưng lại.
Phạm Anh Vũ...
Hình như nàng đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi thì phải. Nhưng cụ thể là ở đâu, trong trường hợp nào, Hoàng Lan lại không thể nhớ ra. Giống như có một mảnh kí ức bị phong bế, càng cố với lại càng xa vời.
Rời xa núi Tản, ba người họ trở lại kinh thành.
Cây cối thưa thớt dần. Nhà cửa đông đúc hơn. Lác đác đằng xa có bóng mục đồng đang dẫn trâu trở về. Dưới ánh tịch dương như nhuộm đẫm cả không gian, Hoàng Lan nhác trông thấy mấy cô thôn nữ đang múc nước ngoài giếng khơi, vừa kéo gầu vừa cười nói rất vui vẻ.
Điều khiến Hoàng Lan ngạc nhiên hơn cả là khả năng cưỡi ngựa thuần thục của Trường Giang. Nếu không có cậu kìm cương, không biết nàng đã ngã bao nhiêu lần rồi.
"Nhập gia tùy tục, cũng phải học thứ gì đó cho hợp với thời đại này một chút."
Trường Giang nháy mắt giải thích. Có thể do quá cao hứng, cậu đã không để ý đến vẻ mặt mỗi lúc một xám ngắt của Hoàng Lan.
Cảnh vật lại thay đổi. Làng mạc nhường chỗ cho phố xá. Chẳng mấy chốc, ba người họ đã về đến cửa ngõ kinh thành.
Phía trước có đám người ồn ào, còn có cả dáng dấp quan binh của hình bộ. Nhận ra bảng hiệu của Bích Xuân viện, Hoàng Lan bất giác quay mặt đi.
"Cái chết của Lê Thụ có liên quan tới Ngọc Huyên. Lê Lăng không đào cả tổ tông mụ chủ Bích Xuân viện lên mới lạ." Phạm Anh Vũ ỡm ờ nhận xét rồi quay sang hỏi Hoàng Lan: "Trông mặt cô khó coi lắm. Đang sợ gì à?"
"Bọn họ đang điều tra hung thủ, anh không nhìn thấy sao?"
Lần này người lên tiếng là Trường Giang. Cậu đã chán ngấy cái thái độ nhạt hơn nước ốc của Phạm Anh Vũ rồi. Lê Thụ là do y giết, vậy mà y cứ coi như mọi chuyện chẳng liên quan gì tới mình vậy.
Người phía trước đằng hắng một tiếng:
"Không ai biết Lê Thụ chết như thế nào. Hai người không phải lo Lê Lăng tìm ra chúng ta đâu."
"Nhưng Lê Lăng là thiếu úy đường triều. Ông ta mà không điều tra được thì còn ai điều tra được nữa?" Nàng lộ vẻ lo lắng.
"Ai cũng biết Lê Thụ gây thù kết oán khắp nơi. Cả đất Đông Kinh này, kẻ căm thù hắn chỉ sợ đếm cả ngày cũng không đếm hết. Cổ nhân có câu "tiên trách kỉ, hậu trách nhân", hôm qua, không phải tôi, không phải cô thì cũng sẽ có người khác tìm đến tính sổ với hắn. Việc đã đến nước này, Lê Lăng có gan mấy cũng không dám điều tra tới cùng, vì càng điều tra, chỉ càng phanh phui ra những tội ác của cha con lão mà thôi. Hành vi vạch áo cho người xem lưng ấy, ta tin chắc rằng Lê Lăng không đời nào làm. Lão là một con cáo già. Cùng lắm lão chỉ cho người đến dỡ Bích Xuân viện để trút giận thôi."
Một lần nữa, Phạm Anh Vũ lại nói đúng.
...
Hải Yến báo tin xong liền khẽ khàng lui xuống. Đi theo Trịnh Minh Nguyệt đã nhiều năm, nhưng nàng ta cũng không dại dột mà ở cạnh chủ nhân lúc này.
Kẻ càng giỏi kiềm chế, khi nổi giận sẽ càng đáng sợ!
Bên trong chính phòng của Lương Túy sảnh chỉ còn một mình Trịnh Minh Nguyệt. Dưới ánh nến mờ ảo, Trịnh Minh Nguyệt căm hận đến mức chỉ muốn bóp nát phong thư ấy trong tay.
Không ai biết rằng khi rời khỏi nhà họ Lê, Phạm Anh Vũ đã tiện tay sắp đặt một chút, ngụy tạo lại hiện trường để mọi người hiểu lầm về cái chết của Lê Thụ. Giờ này, có lẽ cả kinh thành ai ai cũng biết công tử Lê Thụ bị một tiểu thiếp ngộ sát trong tẩm phòng. Càng nhục nhã hơn nữa khi người tiểu thiếp ấy từng là kĩ nữ chốn thanh lâu. Nếu không phải do Lê Thụ quá háo sắc thì cũng do hắn không biết chiều chuộng kĩ nữ nên mới dẫn đến thảm trạng này.
Nhục nhã!
Ngay từ đầu, Trịnh Minh Nguyệt đã nhìn ra tương lai của cậu em nhận bất tài vô dụng này. Nhưng mặc cho nàng ta và cả Lê Bộc hết lời khuyên can, Lê Lăng vẫn tiếp tục nhắm mắt dung túng Lê Thụ. Được sự hậu thuẫn của lão cha, Lê Thụ sống hệt như con ngựa bất kham, kết giao với kẻ xấu, hãm hại dân lành, ngang ngược phóng đãng, làm ra những hành vi quỷ thần không dung. Nay hắn chết đi, chỉ e rằng danh dự trăm năm của gia tộc Lê Lăng cũng đã bị tên súc sinh này đổ xuống sông xuống bể rồi. Trịnh Minh Nguyệt không phải người họ Lê, nhưng thân đã đứng chung một thuyền với Lê Lăng, lão ta mà gặp chuyện gì, nàng ta cũng khó tránh khỏi phiền phức.
...
Lê Lăng đi đi lại lại đã ngót năm mươi lần, thỉnh thoảng lại nghiến răng ken két. Đối diện với bộ dạng dọa chết người này của lão ta, tên gia nhân kia tự nhiên cảm thấy sợ hãi. Hắn không dám vòng vo nữa, liền cúi đầu nói một mạch:
"Xin đại nhân cho bọn thuộc hạ thêm thời gian. Rất có thể con tiện nhân Ngọc Huyên kia đã trốn khỏi kinh thành."
"Khốn kiếp!" Lê Lăng đập mạnh tay xuống bàn, mắt long lên sòng sọc: "Dù có phải xới tung cả Đại Việt cũng phải tìm ra ả cho ta. Dám giết Thụ, ta sẽ cho ả biết thế nào là sống không bằng chết."
...
"Người đã mất rồi, Lê Lăng có tìm kiếm nữa cũng vô dụng."
Khi biết dụng ý của Phạm Anh Vũ, Hoàng Lan cười không được mà khóc cũng không xong. Đảo mắt một cái, y đã xoay chuyển cục diện, khiến người của Lê Lăng chạy khắp nơi mà tìm kiếm một bóng ma. Trong tình huống hung hiểm tối qua mà còn nghĩ được nhiều như thế, Phạm Anh Vũ quả thật khiến Hoàng Lan phải ngả mũ thán phục. Nhưng nàng cũng không hoàn toàn đồng tình với cách giải quyết của y. Ngọc Huyên đã chết. Vong linh của nàng ấy cần được an nghỉ.
Khung cảnh trước mắt chợt nhòa đi. Hoàng Lan đưa tay day trán, mơ hồ cảm thấy một cơn đau đang âm ỉ trong đầu...
"Anh làm vậy vì muốn giúp chúng ta thoát khỏi sự truy nã của quan binh?" Nàng gắng gượng nói.
"Chỉ mình cô thôi." Phạm Anh Vũ đính chính: "Không ai biết tôi và Trường Giang đột nhập vào tư dinh nhà họ Lê."
Ba người bọn họ lại tiếp tục tiến sâu vào trong thành. Tiếng họp chợ đã tắt hẳn. Không gian mở rộng ra với những dãy nhà xây hơi thấp, mái ngói uốn cong hình mũi thuyền, mang trong mình phong tư cổ kính, trầm mặc cố hữu của đất kinh kì Thăng Long. Dọc đường, thỉnh thoảng lại có quân lính xuất hiện. Nhìn bộ dạng vội vã và có vẻ không cam tâm của họ, Hoàng Lan có thể đoán ra họ bị điều động vì việc gì. Lê Lăng không dám làm lớn chuyện. Nhưng nhân danh thượng thư để điều động quân công đi làm việc tư, ông ta dám lắm chứ.
Một cơn đau dội thẳng vào trí não của Hoàng Lan. Bóng hình Phạm Anh Vũ rung lên vài cái rồi tự tách làm đôi. Nàng hấp háy mắt, tự nhủ rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng khi mở mắt ra, cảnh vật xung quanh lại càng thêm phần xiêu vẹo, mờ nhạt...
"Hoàng Lan!"
Hình như trong khoảnh khắc ấy, có tiếng ai đó thảng thốt gọi tên nàng nàng. Nhưng Hoàng Lan không còn biết gì nữa. Mặt đất chao đảo, bầu trời ngả nghiêng, không gian trước mặt chỉ còn một màu tối sẫm... đó là tất cả những gì Hoàng Lan cảm nhận được trước khi ngã khỏi lưng ngựa.
Nàng đã quá mệt mỏi...
Phạm Anh Vũ đề khí lao tới, nhưng phản ứng của Trường Giang còn nhanh hơn y một giây. Cậu vươn tay ra đỡ lấy Hoàng Lan, ôm chặt nàng trước khi cả hai cùng lăn tròn một vòng trên mặt đất.
"Có sao không?"
"Tôi không sao, nhưng còn Hoàng Lan..."
Phạm Anh Vũ quan sát một lúc rồi thở phào:
"Đừng lo. Cô ấy chỉ bị suy nhược quá độ thôi. Nhưng giờ trong thành nhiều truy binh, không tiện ở lại lâu, chúng ta trở về Viên Diệp cư trước đã."
Viên Diệp cư là nơi ở của Phạm Anh Vũ và Mạc Viên Nhiên, nằm cách biệt với thế giới bên ngoài. Phạm Anh Vũ đề nghị đưa Hoàng Lan về Viên Diệp cư, điều đó đồng nghĩa với việc y không coi nàng là kẻ thù. Cầu còn chẳng được, Trường Giang vội vàng bế thốc Hoàng Lan dậy rồi đi theo Phạm Anh Vũ. Bạch mã tung vó, đưa ba người họ rời khỏi kinh thành.
...
(Mời các bạn đón đọc Chương 34: Viên Diệp cư.)