Thiên Hạ Kỳ Duyên

Người trước mặt Hoàng Lan, ngoài năm chữ "mỹ nhân trong truyền thuyết" ra, tuyệt đối không có từ nào thích hợp hơn để diễn tả lên dung mạo tuyệt thế ấy. Nàng tinh tế, diễm lệ như ngọc quý nghìn năm. Nàng thanh thoát, trang nhã tựa ánh trăng rằm. Nàng bình đạm, thuần khiết như hoa sen mùa hạ. Nàng cũng mỏng manh, phiêu dật như nước chảy mây trôi.
Trong vô thức, Hoàng Lan chợt liên tưởng đến Hạ Diệp Dương. Phải rồi, luận về cả tư dung và mỹ mạo, họa chăng chỉ có Hạ Diệp Dương mới đủ tư cách cùng người con gái áo trắng kia so bì cao thấp.
Từng ngón tay thon dài, trắng muốt như ngọc lướt nhẹ trên dây đàn. Không nhanh không chậm, một thanh âm ảo diệu, thanh thúy vang lên. Khác với Lê Tuyên Kiều, người con gái ấy chơi đàn với tâm thế ung dung, thoải mái, bởi vậy tiếng đàn của nàng tuy thiếu đi ba phần tình ý nhưng lại sâu thêm bảy phần hồn điệu, vừa uyển chuyển vừa khoáng đạt, hài hòa cùng tiếng sáo, khiến người khác ngây ngất đến quên cả lối về.
Giữa rừng trúc u tĩnh, mỹ nhân gảy đàn, quân tử thổi sáo, thanh âm đan quyện, hương trúc thơm nồng.
Trai anh hùng, gái thuyền quyên
Phỉ nguyền sánh phượng, đẹp duyên cưỡi rồng...
...
Chẳng biết sau đó bao lâu, tiếng sáo trầm xuống, tiếng đàn cũng chậm dần rồi dừng hẳn, Phạm Anh Vũ đặt cây sáo sang một bên, thản nhiên nói với hai kẻ đang thập thò bên ngoài:
"Trường Giang, Hoàng Lan, hai người còn định đứng đó đến khi nào nữa? Bộ nấp sau khóm trúc thì vui lắm hả?"
Trường Giang âm thầm cười khổ. Phạm Anh Vũ lúc nào cũng vậy, bề ngoài tỏ vẻ lơ đãng, kì thực sau lưng có con kiến nào vừa giãy chết, e rằng cũng chẳng qua nổi cặp mắt còn tinh hơn cú vọ của y.
Đoạn, Trường Giang kéo Hoàng Lan ngồi xuống một dưới một tảng đá màu xanh bạc. Tảng đá này trơn nhẵn, mát lạnh, lại có đường vân mờ mờ nổi lên, không giống với bất kì loại đá nào nàng đã từng nhìn thấy.
"Hoàng Lan, cô còn thấy trong người khó chịu không?"
Mạc Viên Nhiên không quá bất ngờ khi thấy Hoàng Lan tỉnh dậy nên chỉ đơn thuần hỏi thăm vài ba câu. Còn Hoàng Lan, nàng bị thanh âm trong như tiếng khánh ngân của Mạc Viên Nhiên hớp hồn, hai tai tự nhiên đỏ ửng lên, mãi sau mới đáp:
"Ừm, tôi cũng đỡ nhiều rồi, mấy ngày nay đã làm phiền hai người, thật ngại quá!"
Trên đường đến đây, Trường Giang kể sơ qua mọi chuyện. Dù trước đây Phạm Anh Vũ từng suýt tổn thương nàng, nhưng xét cho cùng, y đã giúp nàng chôn cất Ngọc Huyên, cưu mang Trường Giang, lại còn tận tâm đem nàng về Viên Diệp cư chữa trị... Những gì Phạm Anh Vũ đã làm cho Hoàng Lan, dù vô tình hay hữu ý, đều khiến nàng cảm kích. Tự đáy lòng, Hoàng Lan biết mình còn nợ y một lời cảm ơn.
Nghĩ vậy, Hoàng Lan quay sang nhìn Phạm Anh Vũ, e dè nói:
"Anh Vũ, cảm ơn anh."
Phạm Anh Vũ cười vui vẻ:
"Trường Giang túc trực bên giường bệnh bốn ngày bốn đêm, kiên trì bón cho cô từng thìa cháo, thậm chí đến ngủ cậu ta cũng không dám ngủ, chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì bất trắc. Những ngày cô bất tỉnh, cậu ta cứ thẫn thờ như người mất hồn ấy. Bụi hoa râm bụt trước nhà chúng ta sắp bị cậu ta vò nát rồi. Hoàng Lan, nếu nói cảm ơn, cô phải cảm ơn Trường Giang mới phải."
Lời của Phạm Anh Vũ vừa dứt, Hoàng Lan cảm thấy choáng váng như có điện xẹt trong đầu. Trường Giang thức liền tù tì bốn ngày bốn đêm để chăm sóc nàng? Nhìn kĩ lại, Hoàng Lan mới phát hiện ra vẻ mặt mệt mỏi và đôi mắt thâm quầng của Trường Giang. Chẳng trách vừa nãy, cậu đã thiếp đi trên ghế ngon lành như vậy.
Người vì mình mà quên ăn quên ngủ, còn mình thì vô tâm vô tình. Hoàng Lan thực muốn đâm đầu vào gối mà chết quách đi cho xong!
Nhưng trong khi Hoàng Lan đang rầu rĩ và áy náy, Trường Giang vẫn cứ tỉnh bơ. Cậu dứ dứ nắm đấm cảnh cáo Phạm Anh Vũ rồi quay sang vỗ về nàng:
"Em đừng tin lời Anh Vũ, anh ta nói quá lên đó thôi."
Phạm Anh Vũ ngán ngẩm quay mặt đi, không thèm đôi co với tên si tình này nữa. Mạc Viên Nhiên thì không nhịn được mà bật cười, bởi trên đời này, cũng chỉ có Trường Giang mới dám có thái độ đấy với Phạm Anh Vũ.
"Những chuyện đó để sau hãy nói. Giờ sức khỏe của Hoàng Lan mới là quan trọng nhất. Tuy cô đã tỉnh lại nhưng thể trạng chưa hồi phục, tốt nhất là nên nghỉ ngơi, tịnh dưỡng thêm một thời gian nữa hẵng hay."
Trường Giang gật gù tán thành:
"Viên Nhiên, vẫn là cô chu đáo nhất."
Viên Nhiên? Trường Giang gọi "mỹ nhân trong truyền thuyết" này là Viên Nhiên? Không ai để ý đến sắc mặt chợt tái nhợt của Hoàng Lan. Rất nhanh sau đó, nàng nở một nụ cười tươi rói như hoa mười giờ, đồng thời nắm lấy tay Mạc Viên Nhiên, cảm kích nói:
"Ơn cưu mang của hai vị, không biết khi nào Hoàng Lan tôi mới có thể báo đáp. Không biết vị cô nương này..."
Hoàng Lan giả bộ ngập ngừng. Quả nhiên Mạc Viên Nhiên liền tiếp lời:
"Tôi họ Mạc, khuê danh là Viên Nhiên, ở đây mọi người đều gọi tôi là Viên Nhiên, cô cũng gọi vậy đi, đừng khách khí quá."
...
Lưu Sở, khanh điều tra lại cho trẫm hai người ở Thưởng Nguyệt lâu...
Khi ấy trẫm bí mật vi hành, chỉ dẫn theo một mình Đặng Phúc. Về lý, không ai biết được hành tung của trẫm. Nhưng cũng không thể không nghĩ lại, trên đời này mấy khi có chuyện trùng hợp như vậy...
Mạc Viên Nhiên là kinh thành đệ nhất danh kỹ. Nàng ấy đẹp tựa thiên tiên, vũ nghệ cũng rất khá. Khi trẫm thử còn lòng nàng ấy, nói muốn đưa nàng ấy nhập cung...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui