Phạm Anh Vũ, à không, phải gọi là Phong Vân kỳ sĩ mới đúng.
Một chiếc lá trúc rơi trước mặt Phạm Anh Vũ. Không gian vô hình bị phân làm hai nửa.
Một bên là y.
Một bên là vị khách không mời.
...
Ngươi là ai?
Ta là ai?
...
Thái độ của kẻ đeo mặt nạ vẫn bình thản và giễu cợt như trước. Đứng trước hắn, Phạm Anh Vũ bất giác quên mất bản thân mình là ai. Bao nhiêu tự tin, bao nhiêu nhàn tản ung dung, một lần nữa lại theo phong thái cao ngất như núi Thái Sơn ấy mà biến mất như chưa từng tồn tại.
Giờ phút này, y chỉ là một sinh vật trần trụi đứng trước mặt thánh thần.
Rõ ràng Phạm Anh Vũ cực kỳ chấn động. Nhưng rồi, y khéo léo che giấu cảm xúc của bản thân đi, chỉ để lộ ra vẻ mặt điềm tĩnh đến lạnh lùng.
"Ngươi vừa gọi ai là Phong Vân kỳ sĩ? Ta không hiểu."
Đối phương chưa ngả bài, vậy thì y cứ tiếp tục phủ nhận đi!
Kẻ đeo mặt nạ cười nhạt:
"Đỗ Khánh không biết. Lê Lăng không biết. Cả thiên hạ này không biết, không có nghĩa ta cũng không biết. Do biết có người cố tình mượn danh ngươi trong vụ Đỗ Văn Hội nên lúc tấn công ta, ngươi mới giả vờ gọi ta là Phong Vân kỳ sĩ. Mục đích của ngươi là muốn thăm dò ta. Nếu ta đã biết rõ chân tướng của ngươi, chắc chắn sẽ phản ứng lại, từ đó ngươi sẽ tùy cơ ứng biến, thậm chí giết ta để diệt khẩu. Còn nếu ta chưa biết, vậy thì cứ coi như ngươi nhận nhầm người, đồng thời cũng gián tiếp ám chỉ mình không phải Phong Vân kỳ sĩ, cùng lắm nói một hai câu xin lỗi ta là xong. Chỉ có điều, Phạm Anh Vũ à, ngươi đóng kịch vẫn còn vụng về lắm, thậm chí xuống tay cũng chẳng chừa lại đường lui ình. Ngươi đánh giá thấp ta? Hay ngươi dám tự tin, bởi ngươi hiểu rất rõ bản thân mình mới chính là Phong Vân kỳ sĩ? »
Phạm Anh Vũ không khỏi kinh tâm động phách. Vừa rồi y tấn công bất ngờ, lại thêm không gian bốn bề u tối, vậy mà tư thế công thủ của y sơ hở thế nào, hàm ẩn ý nghĩa gì, kẻ kia chỉ chớp mắt đã dễ dàng nhìn ra.
Hắn ra tay với con mồi của y để dụ y ra mặt... Hắn đơn thương độc mã tìm đến Viên Diệp cư... Hắn biết y là Phong Vân kỳ sĩ...
Người này...
Nếu không thể tiếp tục phủ nhận thì chỉ còn cách cúi đầu nhận thua.
Phạm Anh Vũ thua tâm phục khẩu phục!
Trong lúc Phạm Anh Vũ cần chút thời gian để chấp nhận việc bản thân bị bóc mẽ không thương tiếc, kẻ đeo mặt nạ lại phe phẩy quạt và khoái trá ngồi thưởng thức y.
Có lẽ Phạm Anh Vũ sẽ không bao giờ biết rằng, y cất công dựng lên Viên Diệp cư, giấu mình trong lớp vỏ tiêu sái nhàn nhã, không màng thế sự, nhưng tận sâu trong đáy mắt, những cảm xúc trần tục đã tố cáo y.
Hận thù, mâu thuẫn, đối nghịch, giằng xé...
Ánh mắt chính là sự thể hiện trần trụi nhất tâm hồn của mỗi người. Dù có khéo léo đến đâu đi nữa, con người cũng không thể che giấu ánh mắt của chính mình.
Phạm Anh Vũ bị lật tẩy, không phải vì y sơ ý, mà cốt lõi ở việc tâm niệm trong y quá sâu. Nhưng không sao. Sau này nếu có thời gian, hắn sẽ dạy cho y biết.
"Cảm ơn? Vì sao lại muốn cảm ơn ta?" Nhớ lại lời vừa rồi, Phạm Anh Vũ cảm thấy khó hiểu.
Người ngồi trên phiến đá lười nhác liếc mắt về phía trước rồi đủng đỉnh trả lời:
"Bởi vì ngươi là Phong Vân kỳ sĩ."
Tâm tư Phạm Anh Vũ không ngừng xoay chuyển. Kẻ trước mặt, luận về cả võ công và tâm cơ, bản lĩnh và phong thái đều cao hơn người khác một bậc. Một người như thế, nếu ở trong giang hồ thừa sức hô phong hoán vũ, khuynh đảo, kiến danh lập nghiệp, nếu ở chốn quan trường cũng quyết không chịu làm kẻ vô danh tiểu tốt, khom lưng uốn mình. Một người như thế, nay lại đi cảm kích trước Phong Vân kỳ sĩ, vậy thì chỉ có hai lý do.
Một, lòng hắn cũng như lòng thiên hạ, chán ghét lũ ác bá gian quan. Phạm Anh Vũ trừng trị ác bá gian quan, đòi lại công bằng cho dân nghèo, hành động trượng nghĩa ấy khiến hắn cảm kích.
Hai, giả thiết này đáng sợ hơn. Hắn muốn mượn tay Phạm Anh Vũ để chống lại triều đình!
Dù Phạm Anh Vũ mang tư tưởng chống đối, nhưng đối tượng thực sự của y chỉ là bọn sâu mọt trong thiên hạ. Y gây dựng lên danh tiếng Phong Vân kỳ sĩ, một mặt vì công đạo, mưu cầu sự ủng hộ của dân chúng, mặt khác là muốn tiếp cận những kẻ dính dáng đến vụ việc năm đó, âm thầm thu thập chứng cứ cho việc lật lại bản án sau này. Còn muốn chống đối lại cả triều đại ư? Nực cười! Thiên hạ này là do Thái tổ hoàng đế dành lại từ tay giặc Minh. Bình yên ngày hôm nay là xương máu của hàng ngàn, hàng vạn người dân Đại Việt đổ xuống. Triều đình tồn tại tự có chân lý của triều đình. Sự nghiệp ngàn thu ấy không thể nào sụp đổ chỉ vì một Phạm Anh Vũ – Phong Vân kỳ sĩ nhỏ bé được.
Tài giỏi như thế, nham hiểm như thế, rốt cuộc kẻ đeo mặt nạ này là ai?
Đâu đó có tiếng gà gáy sang canh. Hương đêm thanh khiết đổ lại. Nơi Phạm Anh Vũ đang đứng, ánh sáng và bóng tối đan xen chập chờn.
Suy nghĩ thông suốt, Phạm Anh Vũ bước lên trước một bước, kính cẩn chắp tay trước ngực nhưng giọng điệu lại không mấy thân thiện:
"Dù sao Phong Vân kỳ sĩ ta đơn độc đã quen, hành sự tại mình, không ưa kết giao rộng khắp. Người anh em, thất lễ rồi."
Giờ phút này, y dùng danh xưng Phong Vân kỳ sĩ để tự nhắc nhở bản thân mình. Mặc kệ mục đích của đối phương có là gì, Phạm Anh Vũ sẽ chỉ đi theo con đường y đã chọn.
"Ngươi lại nghĩ đi đâu vậy Phạm Anh Vũ?" Người kia chán nản đáp: "Ta chỉ định đến Viên Diệp cư thăm thú một chuyến, đâu có nói muốn lôi kéo ngươi? Mà thôi, tính ngươi hay đa nghi, cũng chẳng trách được. Tiện đây cũng nói cho ngươi biết, ta chỉ dùng Đỗ Văn Hội để xác định lại nghi vấn của mình thôi. Còn ngươi có phải Phong Vân kỳ sĩ hay không, kì thực ta đã biết từ lâu rồi."
Không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng lá trúc rơi. Câu nói vừa rồi của hắn nhẹ quá, nhẹ như làn gió thổi từ đỉnh núi xa xa, nhẹ như ánh nắng ban ngày chờn vờn quanh khóm trúc, nhưng lại khiến ai đó bừng tỉnh.
Một lần nữa cây sáo lại nâng lên, trỏ thẳng vào kẻ đeo mặt nạ:
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Kẻ kia điềm nhiên nắm lấy cây sáo rồi từ từ hạ xuống. Hắn không sợ Phạm Anh Vũ sẽ tấn công mình. Y không có lý do để làm vậy.
"Nếu có gan thì đến lột mặt nạ của ta xuống. Còn không thì tự tìm hiểu đi, đừng chỉ trỏ quát tháo một cách vô nghĩa như thế. Ngươi không chịu cố công, đừng mong chờ thành quả."
Ngươi không chịu cố công, đừng mong chờ thành quả...
Viên Diệp cư, trúc xanh hân hoan đùa ca cùng gió trời. Bóng tối như bị đẩy lùi đến vô tận. Chỉ có ánh sáng lành lạnh của vũ trụ rọi xuống, soi rõ bóng hình của người đang ung dung ngồi trên phiến đá. Dù hắn có đeo mặt nạ nhưng vẫn không thể che được đôi mắt sáng như mặt trời, sâu như biển cả, vẫn không thể giấu đi khóe miệng lúc nào cũng thường trực nụ cười ấm áp như gió xuân, lại càng không thể khỏa lấp đi phong thái cao quý phi phàm, giữa ngàn vạn người không dễ tìm ra thấy một ấy.
Và rồi, kẻ đeo mặt nạ tiêu sái rời đi. Nơi hắn vừa đứng, vẫn còn lưu lại một quầng sáng nhàn nhạt.
...
Hậu cung.
Ánh trăng nhẹ rơi xuống hồ Lạc Thủy. Mặt nước lấp lánh ánh vàng. Một cơn gió nhẹ mang theo hương hoa ngan ngát. Đêm trong vắt như pha lê.
Hoài niệm đã đưa lối Tư Thành đến Liên đài. Dạ yến năm ấy, hắn lần đầu tiên gặp nàng ở đây. Cảnh vật vẫn vậy, tĩnh lặng mà đẹp đẽ, nhưng người xưa đã không còn...
Rồi bước chân của Tư Thành bỗng chậm lại. Hình như có người ngồi trong thủy đình. Hắn nheo nheo mắt nhìn, là một người con gái. Trong đêm khuya thanh vắng, giữa Liên đài xa xôi, một người con gái đang ngồi bên cây đàn nguyệt.
Ngón tay mỹ nhân chạm nhẹ lên dây đàn. Và rồi, từ trong tột cùng của tĩnh lặng, tiếng đàn nhẹ nhàng tan chảy vào không gian sâu vắng. Âm thanh hờ hững lướt qua từng khóm cây, từng ngọn cỏ trước Liên đài. Âm thanh đọng lại trên gác mái thủy đình thành từng giọt, từng giọt trầm lắng. Uyển chuyển như sương khói, réo rắt như lòng người đang tự tình. Trong thoáng chốc, mặt hồ Lạc Thủy đột nhiên tĩnh lặng đến tận cùng.
Hoa ngừng rơi. Nước ngừng chảy. Chỉ còn tiếng đàn réo rắt hòa quyện cùng sương khói.
Thanh tao mà réo rắt đến mê mị lòng người.
Chân mày Tư Thành hơi dãn ra. Trong khắp hậu cung này, còn người nào có khả năng chơi đàn nguyệt thần diệu đến nhường ấy? Khi đã nhận ra người trước mặt, hắn bất giác vỗ tay tán thưởng:
"Trầm khởi như tiếng trà rót vào ly ngọc. Da diết như tiếng gió vờn quanh mái đình. Lâu rồi trẫm không được nghe nàng đàn. Quả thật đàn rất hay!"