(Trời rộng thênh thang. Non xanh trùng điệp. Hoa tam giác mạch như những hạt mưa bụi, lất phất rơi xuống rồi đọng thành một dải giữa cánh đồng, vương kín tầm mắt con người...)
...
Lương Túy sảnh.
Trịnh Minh Nguyệt đang chăm chú ngắm nghía một bức họa. Bức họa này vẽ một con chim đậu trên cành trúc, tuy họa hình đơn giản nhưng nét bút lại uyển chuyển, phóng khoáng. Sáng nay, Hạ Diệp Dương đã sai người mang bức họa này tới tặng cho Lương Túy sảnh. Nghe đâu nàng ta đã được rời khỏi Tàng Thư các hai ngày trước, ngay sau khi Lê Tuyên Kiều được sắc phong thành Tuệ chiêu nghi.
Bên ngoài vọng tới một giọng cười lanh lảnh. Trịnh Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, đã thấy cô nàng lắm chuyện Quách Liễu đứng ở ngưỡng cửa từ lúc nào.
"Sao đến mà không báo trước? Định dọa tôi sợ chết chắc?" Trịnh Minh Nguyệt hơi phật ý nhìn Quách Liễu.
Quách Liễu gượng cười rồi ngồi xuống bên cạnh:
"Cô khéo nói đùa. Tôi thấy cô đang chăm chú ngắm nghía bức họa kia nên mới không dám quấy rầy nhã hứng của cô." Đoạn, nàng ta hướng về phía bức tranh: "Bức họa này là tự cô vẽ à?"
Trịnh Minh Nguyệt không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ thuận miệng hỏi lại:
"Cô thấy thế nào?"
"Ừm, quả thật vẽ rất khéo, nét bút đẹp đẽ thanh thoát, cần tỉ mỉ có tỉ mỉ, cần phóng khoáng có phóng khoáng, nhìn chung đường nét uyển chuyển hài hòa. Có điều, tôi thấy vị trí đậu của con chim này hình như chưa ổn lắm. Nói thế nào nhỉ? Nếu để nó đậu trên cành thì thuận mắt hơn..."
Quách Liễu hết lời tán dương vì nàng ta tin chắc rằng Trịnh Minh Nguyệt chính là người vẽ bức họa này. Nhưng Trịnh Minh Nguyệt nghe xong lại sa sầm mặt lại. Một con chim không thể trèo lên cành cao? Ý bảo Trịnh Minh Nguyệt mãi mãi không có tiền đồ? Ngày trước Trịnh Minh Nguyệt giở trò trên thẻ bài, khiến Hạ Diệp Dương bị phạt đến Tàng Thư các chép kinh phật. Vừa trở về, Hạ Diệp Dương liền đáp lễ bằng một bức họa "chửi khéo" Trịnh Minh Nguyệt. Hạ Diệp Dương này ỷ thế Tuệ chiêu nghi, càng ngày càng khinh người quá đáng rồi!
Quách Liễu không hiểu vì sao Trịnh Minh Nguyệt lại vô duyên vô cớ nổi giận nhưng biết mình đã lỡ lời, bèn cuống quýt đứng lên tạ lỗi. Trịnh Minh Nguyệt đang bận tâm tới Hạ Diệp Dương nên không cũng thèm chấp nhặt với nàng ta, chỉ hắng giọng gọi Hải Yến pha ình một chén trà.
"Dạo này cô không ra khỏi Lương Túy sảnh, thành ra bỏ lỡ bao nhiêu chuyện hay bên ngoài." Sợ Trịnh Minh Nguyệt lại trách cứ, Quách Liễu vội lảng sang chuyện khác: "Tôi nghe nói mấy ngày trước, chính Tuệ chiêu nghi đã xin bệ hạ miễn hình phạt chép kinh phật cho Hạ chiêu dung, để cô ta được trở về Triều Dương uyển. Chúng ta khổ công cô lập thế lực của Tuệ chiêu nghi, giờ thì tốt rồi, người ta chỉ dựa vào một điệu nhạc đã xoay mình trở thành chủ nhân một cung, lại thêm Hạ chiêu dung nanh vuốt bên cạnh, đúng là đáng đắc ý mà. Nhưng kể ra đâu phải ai cũng thuận lợi như mấy người bọn họ. Phùng lương nhân cô quạnh trong Vĩnh Hà điện, đau ốm không ai biết đến, bệ hạ cũng chẳng thèm đoái hoài. Nguyễn dung hoa lại càng xui xẻo hơn, trước thì dính líu vào chuyện tranh chấp giữa Phùng Huệ phi và Hạ chiêu dung, giờ lại dây dưa với một Vĩnh Hà điện không có tiền đồ. Ngày trước cô lôi kéo Nguyễn dung hoa bất thành, giờ nghĩ lại cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Loại người thiển cận hạn hẹp như Nguyễn dung hoa, có giữ bên mình cũng vô dụng!"
Quách Liễu đi theo Trịnh Minh Nguyệt, rất sợ nàng ta sẽ coi mình là kẻ vô dụng mà vứt bỏ như Phùng Diệm Quỳnh đã từng làm, vì thế luôn tranh thủ tìm cách chứng minh bản thân, không thì chí ít cũng hạ thấp giá trị những người khác xuống. Trịnh Minh Nguyệt hờ hững lắng nghe, trước sau vẫn khinh khỉnh như không, cuối cùng bất chợt nhíu mày hỏi lại:
"Cô nói cái gì? Phùng lương nhân và Nguyễn dung hoa bắt đầu qua lại với nhau?"
Quách Liễu gật đầu ngay tắp lự, không quên giải thích thêm:
"Tôi nói dối cô làm gì! Ngày Phùng lương nhân đổ bệnh, cầu cứu khắp hậu cung không ai giúp đỡ, chỉ có Nguyễn dung hoa đích thân tìm tới Vĩnh Hà điện chăm sóc, từ việc ăn uống đến thuốc thang đều vô cùng chu toàn. Giờ trong cung, mọi người đều nói Nguyễn dung hoa có tấm lòng Bồ Tát, nhưng tôi lại cảm thấy cô ta chỉ đang diễn trò để tranh thủ ánh mắt của bệ hạ mà thôi."
Trịnh Minh Nguyệt lộ vẻ trầm tư. Người ở trong Vĩnh Hà điện là chị gái của Phùng Huệ phi, kẻ từng đối đãi với Nguyễn Nhã Liên không ra gì. Về tình về lý, Nguyễn Nhã Liên không cần phải đối xử tử tế với Phùng Thục Giang. Vậy chuyện này... là Nguyễn Nhã Liên thực sự có tấm lòng Bồ Tát, hay mọi chuyện đến tột cùng còn có ẩn tình nào khác?
...
Đó là một buổi chiều mùa thu bình lặng. Nắng gió vẫn âm thầm đùa nghịch trên từng nhành cây ngọn cỏ. Mái ngói đình viện nghiêng nghiêng, dịu dàng soi bóng xuống hồ nước mùa thu trong veo, thấu đến tận đáy. Dọc con đường nối giữa các cung điện với Thanh Phục khu, đám cung nhân đi thành từng hàng, hối hả mang những bộ y phục đã được giặt giũ tinh tươm về cho chủ nhân của họ.
Dù Nguyễn sung nghi đã xuất cung, nhưng vì hoàng thượng còn ưu ái nàng nên không ai dám chèn ép đám hạ nhân của Nhữ Hiên các. Thậm chí Lâm Vũ Linh còn được đích thân thái y Dương Viễn kê ột đơn thuốc để giảm đau mỗi khi trái gió trở trời. Nhưng sau lần đụng mặt Hải Yến ở hồ Vọng Nguyệt, trừ trường hợp bất đắc dĩ, còn lại, Lâm Vũ Linh gần như chỉ ở trong Nhữ Hiên các, không dám đến dược phòng nữa.
Tư Thành tình cờ gặp Lâm Vũ Linh lúc đi ngang qua cung Vĩnh Ninh.
Tuy thường xuyên đến Nhữ Hiên các, cũng không lạ mặt Lâm Vũ Linh nhưng hắn chỉ ấn tượng về cung nữ này ở ba lần gặp gỡ: lần thứ nhất, nàng ta ra mặt khuyên Hoàng Lan lúc ở Phượng Tú uyển; lần thứ hai, nàng ta bị Phùng Diệm Quỳnh phế bỏ bàn tay, báo hại Hoàng Lan tìm đến tận cửa điện Bảo Quang đòi trút giận lên đầu hắn; lần cuối cùng, chính là mấy hôm trước, cung nữ to gan lớn mật này đám chặn đường thánh giá, đòi đến hành cung Thiên Trường để dò hỏi về tung tích của Hoàng Lan.
Thấy Lâm Vũ Linh cứ quỳ mãi dưới đất, Tư Thành hắng giọng bảo nàng ta đứng lên, nhưng Lâm Vũ Linh vẫn quỳ ở đó mà nói:
"Nô tì thân phận hèn kém, biết thánh giá đến mà không tránh đi đã là đáng tội, sao còn dám ngang nhiên đứng trước mặt bệ hạ? Xin hãy để nô tì quỳ ở đây đi ạ, như thế mới đúng với đạo chủ tớ."
Lâm Vũ Linh từng câu từng chữ đều thành thật bình tĩnh, không hề run sợ hay phô trương như những cung nữ khác khi được diện kiến long nhan. Loại tác phong cẩn mực này không khỏi khiến Tư Thành cảm thấy hứng thú, bất giác lại nhớ tới lúc nàng ta chặn đường hắn lần trước.
"Trẫm đã cho phép ngươi thì ngươi cứ đứng dậy, không phải sợ kẻ khác dị nghị !"
Thanh âm trầm ấm rơi xuống. Kẻ tinh ý có thể nhận thấy trong đáy mắt Tư Thành đang phảng phất ý cười. Lúc bấy giờ Lâm Vũ Linh mới lật đật đứng dậy, không quên cúi đầu tạ ơn thật sâu.
"Thật không ngờ Nguyễn sung nghi của trẫm lại dạy dỗ được một cung nữ hiểu phép tắc như ngươi. Có ngươi hầu hạ nàng ấy, trẫm cũng yên tâm hơn nhiều."
Bỗng dưng được hoàng thượng khen ngợi, Lâm Vũ Linh ngẩn ra, không biết phải đáp sao cho phải. Thật ra nàng ta đã mất công lo lắng rồi. Khi nói câu này, Tư Thành mười phần thì chín phần đang nghĩ đến cô nàng Nguyễn sung nghi bất trị của mình.
.