Hoàng Lan chưa bao giờ quên chiếc vòng ngọc lục bảo ấy. Nhớ lại ngày tỉnh lại ở nhà Từ Trọng Sinh, khi ấy trong tay nàng đã không còn chiếc vòng nữa. Nàng tin tưởng vợ chồng Từ Trọng Sinh, họ là người hiền lành đôn hậu, sẽ không tham đồ không phải của mình. Nói cách khác, chiếc vòng kì lạ kia đã thất lạc nơi chân trời góc bể. Nhưng từ trong tâm khảm, nàng tin rằng giữa mình và nó có một mối liên hệ vô hình, nói đúng hơn là một nghiệt duyên. Nàng đủ đa nghi để tin rằng phải vì một lý do nào đó, định mệnh mới khiến mình phải lưu lại hậu cung này lâu đến vậy. Sống trong cung một thời gian, Hoàng Lan mới biết đến sự tồn tại của Trữ Kim phòng. Đây là nơi chứa đựng những vật phẩm tiến cống hàng năm của Chiêm Thành, Xiêm La, toàn bộ đều là kì trân dị bảo hiếm thấy trong thiên hạ. Nếu như trong hoàng cung đã tồn tại một gian thất như vậy, sẽ thật uổng phí nếu nàng không thử tìm kiếm một lần, cũng là để kiểm chứng cho thứ gọi là duyên nợ mà nàng đang âm thầm cảm nhận.
Những cuộc tản bộ ban ngày, nhìn bề ngoài tiêu sái nhàn nhã, kì thực là cơ hội giúp Hoàng Lan ghi nhớ lại kiến trúc cũng như đường đi lối lại trong hoàng cung. Hoàng Lan vốn thuộc tuýp người di chuyển nhiều, dần dần, đối với nàng, ghi nhớ đường đã trở thành kĩ năng, thậm chí khu phố cổ hẻm ngang ngõ dọc mà nàng cũng nắm rõ như lòng bàn tay. Mỗi hôm ngắm nghía một chút, lâu ngày đủ đem toàn bộ kiến trúc hoàng cung chắp ghép thành một tấm bản đồ trong đầu. Chờ đợi đã lâu, yến hội đêm nay chính là thời cơ thích hợp nhất. Dù chỉ dựa vào ánh trăng mờ nhạt, lại phải âm thầm tránh bị kẻ khác phát giác, nàng vẫn có thể dễ dàng đến được nơi mình muốn đến.
...
Đám lính đứng gác ở trước Trữ Kim phòng đã ngà ngà say. Trữ Kim phòng nằm sâu trong nội cung, phía ngoài có tầng tầng lớp lớp cấm vệ quân, người bình thường đến được nơi này đã ít, càng không nói có thể phát sinh chuyện nháo loạn. Chung quy lại, nhiệm vụ canh gác ở đây tuy trọng yếu mà lại thành ra nhàn nhã. Sự bình ổn có thể giết chết bản tính cảnh giác của con người. Đã từ lâu, đám lính ở Trữ Kim phòng không còn canh giữ cẩn trọng như trước. Từ Nguyệt Hằng, Hoàng Lan đã thăm dò được thông tin quý giá này.
Từ xa có hai cung nữ đang đi tới. Nấp trong bóng tối, Hoàng Lan nhặt hai viên đá nhỏ lên, nở một nụ cười tinh quái rồi ném về phía họ. Hai người này khi không cùng bị đá chọi trúng lưng, nhăn mặt quay sang chất vấn đối phương. Ta một câu, ngươi một câu, cả hai đều cho rằng mình bị đối phương chơi xỏ... Rất nhanh, hai cung nữ nọ lời qua tiếng lại, chỉ thiếu nước nhảy vào đánh nhau một trận. Thấy phía trước có tiếng cãi vã, đám lính canh sợ xảy ra chuyện rắc rối, vội chạy ra tìm hiểu sự tình.
Đón lấy chìa khóa vẫn còn đặt bên cạnh bình rượu, thay vào đó bằng chìa khóa phòng bếp vừa lấy trộm được bên người một cung nhân, Hoàng Lan bấm bụng xin lỗi hai cung nữ nọ, nhanh chóng mở khóa phòng, rồi kế đến, cả thân ảnh nhỏ bé của nàng biến mất phía sau cánh cửa.
Lọt vào bên trong, mặt Hoàng Lan ngắn lại.
Một nơi như thế này, vẫn nên đến thăm vào ban ngày thì hơn!
Bóng tối đã không còn là một đồng minh ăn ý nữa. Nàng mò mẫm trong bóng tối, chỉ sợ không cẩn thận va phải vật gì đó, đánh động đám lính canh thì coi như xong mạng.
Ánh trăng soi qua cửa sổ, dần định hình thành một luồng sáng dịu nhẹ, lan tỏa khắp gian thất. Hoàng Lan thấy mình đang đứng giữa cơ man không biết bao nhiêu kì trân dị bảo. Những rương to chứa bên trong hồng ngọc, lục bảo, vòng vàng nhẫn bạc, những rương nhỏ hơn đựng trâm loan trâm phượng, hoa tai cẩn đá quý các loại... đều được xếp đặt chỉnh chu, ngay ngắn dưới một tấm hồng điều. Nàng ngoảnh nhìn lại phía sau, chiêm ngưỡng những bức tượng phật Di Lặc, phật Quan Âm bằng bạch ngọc nguyên khối, tạo tác vô cùng đẹp mắt. Quay sang trái, đó là một viên minh châu có kích cỡ lớn hơn quả trứng gà, trong bóng tối lặng lẽ phát ra ánh sáng màu trắng ngà huyền ảo. Nhìn sang phải, lại thấy những đồ chế tác từ ngọc ngà trân quý. Ví như mũ miện phượng hoàng làm bằng vàng ròng, cẩn mười tám viên hồng ngọc lớn. Ví như cây thiết trượng khảm ngọc trai, phía bên ngoài lại dát một lớp vàng mỏng, uy nghi quyền quý. Ví như hộp đựng trang sức hình hoa đào, làm bằng một loại gỗ không tên nhưng tỏa hương khiết nhã... Trong bóng tối, những kì vật quý giá ấy ngày một trở nên lung linh, ánh sáng màu vàng màu xanh, thanh tao, trầm mặc tỏa ra từ bốn phía.
Hoàng Lan hít một hơi dài, bình tĩnh tìm lại chính mình. Nàng thật không thể ngờ kho báu hoàng thất Đại Việt thời xưa lại đồ sộ đến vậy. Nghĩ đến những thứ trang sức trên người đám quý nhân, mới thấy chúng hoàn toàn không đáng một góc nhỏ so với những gì được cất giữ trong Trữ Kim phòng. Bất giác, nàng có một ý nghĩ xấu xa buồn cười. Nếu có thể di dời của cải trong gian thất này về hiện tại, chắc chắn nàng sẽ trở thành đại chị phú!
Dựa ánh trăng bên ngoài ngoài hắt vào và ánh sáng nội tồn từ trong căn phòng tỏa ra, Hoàng Lan miệt mài tìm kiếm. Kì thực lúc này, khi đã thưởng thức được đẳng cấp của đám mỹ bảo ở đây, nàng mới nhận ra thì ra bản thân đã quá viển vông, vọng tưởng. Tại sao nàng lại cho rằng chiếc vòng ấy sẽ được sưu tầm vào đây cơ chứ? Ngu ngốc! Thẳng thắn mà nói, cơ may chiếc vòng xuất hiện trong Trữ Kim phòng là chỉ là một con số không tròn trĩnh.
...
Tiệc rượu ở điện Tường Quang vẫn vô hồi vãn cuộc. Ca vũ không dứt, rượu ngon, đồ ăn trên bàn cứ vơi rồi lại đầy. Tư Thành bị đám người dưới chúc rượu, uống đã trên dưới mười chén nhưng vẫn rất tỉnh táo. Hắn là vậy, không thích uống rượu, nhưng cũng không phải người dễ say. Phùng Diệm Quỳnh ngồi phía dưới, cách hắn không xa, đang cười nói cùng vài ba cung phi khác.
Bạch Yên từ đâu lặng lẽ đi vào, ghé tai nàng ta nói nhỏ:
"Bẩm lệnh bà, có cung nữ phát hiện có kẻ đột nhập Trữ Kim phòng."
Trữ Kim phòng bị người ngoài đột nhập vốn chẳng liên quan gì đến Phùng Diệm Quỳnh. Nhưng nàng ta cũng không phải kẻ ngốc, đã sớm nhìn ra chiếc ghế cuối cùng đã bị bỏ trống từ lâu.
"Là Nguyễn Hoàng Lan?"
"Dạ, chính là nàng ta." Bạch Yên đáp lời.
"Tốt lắm!" Khóe môi Phùng Diệm Quỳnh khẽ cong lên: "Bạch Yên, ngươi đến khóa cửa Trữ Kim phòng lại, nhớ làm cho kín đáo một chút, đừng để đám thị vệ phát hiện. Việc còn lại, cứ để ta lo liệu."
Bạch Yên vâng dạ rồi nhanh chóng lui xuống.
Nguyễn Hoàng Lan, ngươi đối với Trữ Kim phòng cũng nảy sinh hứng thú sao? Ta muốn xem, một kẻ trộm cắp giả dối như ngươi có thể sống sót qua đêm nay không?
Nghĩ dứt ý, Phùng Diệm Quỳnh liền tươi cười đứng dậy, niềm nở hướng về phía tu nghi Trịnh Minh Nguyệt:
"Hóa ra nghệ thuật dân gian ở bốn phương lại phong phú và thú vị đến vậy. Ta học hành sơ sài, cũng nhờ có Trịnh tu nghi mới được dịp mở mang tầm mắt."
Trịnh Minh Nguyệt tuy đắc ý trong lòng nhưng vẫn không dám biểu hiện ra bên ngoài, chỉ cung kính cúi người đáp lễ với Phùng Diệm Quỳnh. Cũng giống như Lê Tuyên Kiều, Trịnh Minh Nguyệt thường ngày cũng hay cùng Phùng Diệm Quỳnh ganh đua cao thấp, hơn nữa người này tâm cơ âm trầm, biết tiến biết lui, so với kẻ khoa trương như Phùng Diệm Quỳnh chỉ có hơn chứ không có kém.
Lê Tuyên Kiều cũng thích thú hưởng ứng:
"Phùng chiêu nghi nói không sai. Lần này Trịnh tu nghi quả thật đã hao tốn không ít tâm trí rồi."
"Hồi bẩm thái hậu, công lao của Trịnh tu không nhỏ, thầm thiếp dám nghĩ nên ban thưởng cho nàng ấy..." Phùng Diệm Quỳnh vờ như vô ý tiếp lời.
Nét tươi cười trên môi Trịnh Minh Nguyệt hơi ngưng lại. Hôm nay trời đổi gió à? Kẻ luôn háo thắng như Phùng Diệm Quỳnh lại tự nguyện đem vinh dự trao vào tay kẻ khác?
Có đánh chết Trịnh Minh Nguyệt cũng không muốn tin. Cân nhắc một lúc, nàng ta miễn cưỡng đáp:
"Được hầu hạ bệ hạ cùng thái hậu là phúc khí của thần thiếp. Thần thiếp thật không dám kể công..."
Trịnh Minh Nguyệt còn chưa từ chối xong đã bị Tư Thành cắt ngang:
"Trịnh tu nghi đức độ khiêm tốn, rất hợp ý trẫm. Hôm nay nàng ấy vì chúng ta mà nhọc công sưu tầm vũ nghệ, trẫm ban thưởng cho nàng ấy năm mươi lượng hoàng kim, năm mươi súc gấm thượng hạng."
Hắn vừa dứt lời, một đoàn cung nhân bê lễ vật bước ra.
"Bệ hạ." Phùng Diệm Quỳnh vẫn kiên trì dẫn dắt: "Thần thiếp nghe nói trong Trữ Kim phòng có một bức tượng Hằng Nga tiên tử làm bằng bích ngọc, trong trẻo thuần khiết, dám nghĩ rất hợp với Trịnh tu nghi."
Tượng Hằng Nga tiên tử tuy không phải là báu vật gì nhưng tuyệt đối cũng không phải vật tầm thường, nó mang trong mình khí chất cao quý đẹp đẽ, dùng để ban thưởng cho phi tần là vô cùng thích hợp. Tư Thành đang cao hứng, bèn ân chuẩn đem bức tượng đó ban cho Trịnh Minh Nguyệt.
Lập tức có vài ánh mắt ghen ghét, đố kị ném về phía nàng ta.
Khi nhận ra ẩn ý của đối phương, Trịnh Minh Nguyệt chợt cười lạnh. Phùng Diệm Quỳnh, ngươi được lắm! Dám mượn một đồ vật để thay ta mua thù chuốc oán ư? Nếu ngươi cho rằng Trịnh Minh Nguyệt này dễ coi thường như thế thì đã ngươi nhầm to rồi!
Chôn chặt bất mãn trong lòng, Trịnh Minh Nguyệt thuần thục cúi mình tạ ơn. Lê Tuyên Kiều ngồi một chỗ xem kịch hay, không biết hiểu được bao nhiêu phần, chỉ thấy nàng ta mỉm cười ý nhị...
Nhưng đêm nay Trịnh Minh Nguyệt đã nghĩ quá nhiều rồi. Người mà Phùng Diệm Quỳnh muốn đối phó không phải nàng ta, mà là cái kẻ đang mò mẫm trong Trữ Kim phòng lúc này.
...
Bên trong Trữ Kim phòng.
Cuối cùng Hoàng Lan cũng dừng công cuộc tìm kiếm. Chưa tính đến việc chiếc vòng ấy có thực sự liên quan đến chuyện này hay không, chỉ riêng việc mò mẫm giữa hằng hà sa số kì trân dị bảo cũng đủ khiến Hoàng Lan thở không ra hơi. Tuy rằng nàng khao khát trở về, tuy rằng linh cảm đã dẫn lối nàng đến đây, nhưng xét cho cùng, nàng không thể mãi đuổi theo một manh mối mơ hồ.
Đột nhiên, dải sáng dài hẹp trên nền nhà bị che khuất trong tích tắc. Có tiếng người chuyển động. Rồi một luồng hơi nóng phả vào gáy Hoàng Lan. Theo bản năng, nàng quay đầu lại, lập tức bị một bàn tay từ trong bóng tối lao đến, mạnh mẽ bịt lấy miệng.
"Đừng lên tiếng."
Giọng nói khe khẽ vang lên, chứa đựng sự uy hiếp rõ ràng. Hô hấp mỗi lúc một khó khăn hơn. Không nghĩ thêm nửa giây, Hoàng Lan nhằm lấy bàn tay đang ôm ghì lấy mình và cắn một phát thật mạnh.
Lê Khải Triều trợn mắt tím tai. Hắn nhanh tay buông Hoàng Lan ra, không tin người con gái này lại dám cắn mình.
"Anh là ai?" Hoàng Lan lui về phía sau vài bước, làm thành tư thế phòng thủ.
Trước mặt nàng, người ấy chỉ độ ngoài hai mươi tuổi, mặc trang phục dạ hành màu đen, dáng người dong dỏng cao. Bóng tối khiến nàng không nhìn rõ diện mạo của hắn, chỉ thấy một ánh tinh quái và lọc lõi, ẩn dưới hàng lông mày dài rậm, có phần ngạo nghễ. Nói người này không phải mỹ nam thì thật thiệt thòi cho hắn, chỉ có điều, phong thái hắn mang theo lại thuộc về chốn giang hồ, vừa rắn rỏi vừa kiêu bạc...
Khải Triều xoa xoa mu bàn tay rồi gườm gườm nhìn Hoàng Lan, sẵng giọng quát:
"Thiên hạ đệ nhất thần trộm, họ Lê tên Khải Triều."
Người này vào hoàng cung ăn trộm, đã không thèm bịt mặt lại còn dám báo danh tính! Nếu không phải đầu óc hắn có vấn đề thì chính là thính giác của nàng có vấn đề!