Tin tức thần y họ Từ trở về, mang theo phương pháp chữa bệnh đã lan truyền suốt từ đầu thôn đến cuối xóm. Suốt một thời gian dài, căn bệnh nghiện quái ác đã hành hạ người dân xã Thiên Bình sống trong sự u mê điên loạn, khiến bao gia đình nhà tan cửa nát, biến một thôn trang vốn yên bình thành địa ngục. Bởi thế, ngay khi tin tức kia được truyền đi, xã Thiên Bình phấn khởi còn hơn dân nghèo được miễn thuế ba năm. Đi đâu người ta cũng ca ngợi tài đức của thần y họ Từ, chỉ thiếu mỗi nước khênh Từ Trọng Sinh lên kiệu để vái sống mà thôi!
Cũng đường đột như khi đến đây, chiều ngày hôm nay, lính huyện của Bùi Khiêm bỗng nhiên bị rút hết, nghe đâu để đi tiễu trừ băng thảo khấu mới nổi do tên thổ phỉ Hồ Long cầm đầu.
...
Đêm dần buông. Ngôi nhà nhỏ bên bờ suối chìm sâu trong sự tĩnh lặng.
Một bóng người nhẹ nhàng vượt qua khoảng sân loang lổ rồi tiến vào trong nhà. Đèn nến đã tắt từ lâu, nhưng do sớm quen với bố cục ở nơi đây, không quá khó để hắn tìm đến bên đầu giường, nơi vị thần y được dân chúng ca tụng vẫn đang say giấc.
Để sáng mai tôi đơn thuốc, mọi người cứ theo hướng dẫn đó mà dùng, có lẽ sẽ phải mất một thời gian, nhưng chắc chắn bệnh nặng đến đâu cũng sẽ khỏi.
Kẻ như Từ Trọng Sinh không nên xuất hiện ở xã Thiên Bình. Tốt nhất, trước khi hắn tiết lộ ra bài thuốc ấy, hãy để hắn biến mất vĩnh viễn.
Chiếc rìu vung lên, cắm ngập vào đống chăn màn mềm nhũn.
Trên giường không có người!
Biết có chuyện không ổn, kẻ kia vội vàng thu tay về. Cùng lúc ấy, có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, sau đó chưa đầy một giây, cả căn phòng đang tối tăm chợt bừng sáng.
...
Váy áo hồng tung bay dưới ngàn vạn ánh sao. Hoàng Lan đứng đó, tĩnh lặng mà nghiêm trang, để mặc cho gió trời đùa bỡn mái tóc của mình. Phạm Anh Vũ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt cố hữu, ngay cả khi chân tướng đã phơi bày trước mặt thì y vẫn thờ ơ như không. Trái với hai người họ, Trường Giang là người duy nhất có biểu hiện phẫn nộ. Ánh mắt cậu dán chặt vào kẻ kia và vào chiếc rìu trong tay hắn, như thể chỉ chực phun ra lửa.
Đương trường bị bắt quả tang, lại thêm khí thế bức người của ba người đứng ngoài bậc cửa khiến kẻ kia run rẩy. Hắn vô thức lùi lại một bước, cố gắng lắm mới kiềm chế được hơi thở của chính mình.
Mọi biểu hiện hoang mang của đối phương đều không qua mắt được Hoàng Lan. Nàng khinh thường nhìn người trước mặt mình, ngữ khí vừa giận dữ vừa thất vọng:
"Ông đến sớm hơn chúng tôi tưởng đó, xã trưởng à."
...
Trước đó một ngày.
Giờ tí hai khắc.
Phía bắc xã Thiên Bình là vùng rừng núi ít người lui tới..
Ánh trăng như tấm lụa vàng rủ xuống nhân gian, phủ hờ lên bóng tối, để lọt ra những khoảng sáng mờ ảo. Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, cứ thế nghiến vụn lá bạch đàn khô. Đường rừng vừa tối vừa hiểm trở, gã phu xe không dám đi nhanh, thi thoảng lại lúi húi thắp một ngọn đèn khác, thay cho ngọn đèn cũ đã sắp lụi tàn.
Thình lình, giữa rừng lá xào xạc vang lên một âm thanh lạc lõng. Gã phu xe vội vàng kìm cương lại rồi e dè ngó chừng bốn phía. Xung quanh không có ai. Chỉ có tiếng gió thổi vào vách núi dựng đứng. Tự cười mình thần hồn nát thần tính, gã chẹp miệng rồi lại tiếp tục thúc ngựa đi.
Nhưng ngay khi vừa quay đầu lại, gã phải cố gắng lắm mới không đánh rơi ngọn roi trong tay.
Người trước mặt xuất hiện từ lúc nào, ma không biết, quỷ không hay. Y mặc trang phục dạ hành màu đen, mang theo thanh bảo kiếm cẩn ngọc lục bảo, hai tay khoanh đều trước ngực, nhàn tản tựa lưng vào một thân cây bạch đàn, dáng vẻ vừa kiêu bạc vừa ngông nghênh. Ánh trăng màu vàng nhạt chiếu đến người y rồi chầm chậm di chuyển lên chiếc khăn trùm mặt màu đen, để lộ ra cặp mắt sâu không thấu đáy, thậm chí có phần lạnh lẽo. Rõ ràng y đang đứng ẩn lẫn cùng cây cỏ, nhưng lại giống như cây cỏ đang làm nền cho y, vạn vật đều khiêm nhường trước phong thái bí ẩn mà ngạo nghễ ấy. Y đứng đó, bình thản nhìn chiếc xe ngựa dừng cách mình chưa đầy hai trượng, khóe môi bất chợt nở một nụ cười. Trời càng về đêm càng lạnh. Sương đêm chăng mắc khắp nơi. Nhưng không hiểu sao, người phu xe lại cảm thấy trời dù lạnh đến đâu cũng không thể lạnh bằng nụ cười của kẻ đang đứng trước mặt.
Tiếng cười của y, không trầm nhưng rất lạnh.
Đủng đỉnh mà dứt khoát, Phạm Anh Vũ nâng thanh kiếm lên. Viên ngọc lục bảo vẫn đính trên chuôi kiếm, giờ phút này hứng lấy ánh trăng, điềm nhiên tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh nhạt, phản chiếu vẻ đẹp ma mị đến tuyệt ẩn.
Có tiếng người hét lên lên. Kế đó là một khoảng tĩnh lặng tuyệt đối.
May cho đời gã phu xe. Tiếng hét của gã đã đánh thức người ngồi bên trong. Từ Trọng Sinh tỉnh giấc, vén rèm xe nhìn ra bên ngoài rồi vội vã hét lớn:
"Anh Vũ, dừng tay lại! Người này không phải kẻ thù. Đừng hại anh ta!"
Sở trường của Phạm Anh Vũ là dù chiêu xuất ra có quyết liệt đến đâu, y đều có thể nhẹ nhàng thu lại chỉ trong chớp mắt. Nghe tiếng của Từ Trọng Sinh, y lập tức xoay chuyển cổ tay, thanh kiếm kịp thời đổi hướng khi chỉ còn cách gã phu xe khoảng một phân. Gã phu xe nghệt mặt ra, rõ ràng đang kinh hồn bạt vía, Từ Trọng Sinh thì nhảy xuống rồi mau lẹ tiến về phía Phạm Anh Vũ.
"Chuyện này là sao?"
Tuy kiếm đã thu về nhưng Phạm Anh Vũ vẫn cảnh giác trông chừng gã phu xe. Nhiều khả năng hung thủ giết người một năm trước và kẻ gây nghiện cho xã Thiên Bình cùng là một. Vì sợ xảy ra chuyện bất trắc, y luôn âm thầm để mắt trông chừng Từ Trọng Sinh, nhờ đó mới phát hiện ra việc Từ Trọng Sinh bị kẻ nào đó mang ra khỏi xã.
Chẳng lẽ Phạm Anh Vũ đã nhầm? Kẻ đưa Từ Trọng Sinh đi không phải hung thủ mà y đang tìm kiếm?
"Đương nhiên không phải." Từ Trọng Sinh nhìn chiếc xe ngựa rồi lắc đầu: "Có một vị quý nhân muốn mời tôi đến trò chuyện, cùng bàn luận về y thuật, nhân tiện hỏi han về tình hình của xã Thiên Bình. Người này lại không tiện lộ diện nên mới âm thầm phái người đi đón tôi, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu."
Phạm Anh Vũ bí mật đánh giá Từ Trọng Sinh. Vẻ mặt bình thản, hơi thở đều đặn, ngữ khí hài hòa... tất cả những điều ấy đều chứng minh Từ Trọng Sinh không vì bị uy hiếp mà phải nói dối.
Nhưng nếu y không nói dối, vậy khung cảnh bừa bộn ở nhà y chẳng lẽ tự nhiên mà có?
"Nếu chỉ là gặp mặt đơn thuần, tại sao phải đạp đổ cả bàn thuốc?" Phạm Anh Vũ chau mày hỏi.
Biết kiểu gì y cũng nhắc đến chuyện này, Từ Trọng Sinh đành kể lại mọi chuyện. Hóa ra không phải Từ Trọng Sinh bị bắt cóc. Là có người mời y đi thật. Có điều, vì hành tung của người đó cần được giữ kín tuyệt đối nên dù Từ Trọng Sinh là khách, thuộc hạ của hắn cũng chẳng thèm kiêng nể y. Họ đường đột đến không báo trước, mạnh mẽ đưa Từ Trọng Sinh đi, hơn nữa còn chuốc thuốc mê để y không thể phát giác lộ trình, phong cách làm việc có thể nói vô cùng kín kẽ.
Quân tử không để ý tiểu tiết. Từ Trọng Sinh không phiền lòng vì mấy thiệt thòi vặt vãnh ấy. Hơn nữa, trước lúc ngất đi, y đã thấy người kia giơ chân đạp đổ bàn thuốc. Dù người kia không làm việc đó, y cũng sẽ làm.
"Nên đạp." Cuối cùng Từ Trọng Sinh kết luận: "Tôi đi gấp, không thể để cho kẻ nào đó nhìn thấy bài thuốc cai nghiện đã hoàn tất bày ngay ngắn trên bàn, phải không nào?"