Buổi sáng hôm ấy.
Giờ thìn một khắc.
Phạm Anh Vũ ôm kiếm ngồi trên một mỏm đá, từ nơi đây có thể trông ra đồi tam giác mạch. Nắng sớm tan dưới chân y thành một dải lụa màu vàng nhạt. Không ai biết y bỏ ra đây từ lúc nào, thậm chí mọi người còn không biết y đang ở đây, và hình như Phạm Anh Vũ cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó.
Y đang đợi người.
Vừa trông thấy Hoàng Lan và Trường Giang xuất hiện, y liền bật dậy rồi huýt sáo gọi ngựa đến. Nơi bọn họ hướng tới là ngọn núi nằm ở phía bắc xã Thiên Bình. Đi được một đoạn, làng mạc xa dần, sơn cảnh hiện ra. Gió núi thổi xuống, hòa cùng hương hoa rừng dịu ngọt và mát rượi.
Dọc đường đi, Phạm Anh Vũ không nói gì, Hoàng Lan và Trường Giang cũng im lặng.
Đường vốn không xa nhưng càng lúc càng hiểm trở. Hẻm núi nối tiếp nhau, cao và sâu hun hút. Vì ngựa không thể tiếp tục đi trên những vách đá cheo leo, ba người họ đành xuống ngựa rời tiếp tục độc bộ, trèo núi băng rừng mà đi. Cứ đi như thế, khi mặt trời gần đến đỉnh đầu, họ mới đến nơi. Hẻm núi mở rộng dần. Ánh nắng như được giải phóng sau chuỗi ngày bị giam hãm, ồ ạt tuôn trào như dòng thác lũ, rọi sáng cả khoảng không phía trước.
Cúi đầu nhìn xuống, thấy giữa mênh mông biển trời hiện ra một thung lũng rộng vô cùng vô tận, thậm chí so với cánh đồng hoa tam giác còn có phần rộng hơn. Cánh đồng tuy rộng lớn nhưng lại chỉ trồng một loại cây duy nhất. Loại cây này mọc cao ngang lưng người, toàn thân màu phớt lục, lá hình bầu dục dài, đang trổ hoa màu hồng tím đặc trưng.
Dù đã tiên liệu từ trước, nhưng khi đối diện với biển cây bạt ngàn ấy, trái tim Hoàng Lan trong thoáng chốc vẫn run lên vì kinh ngạc.
Ở một bên, Trường Giang cũng lẩm bẩm hai chữ...
Anh túc!
Cậu đã đoán không nhầm. Thứ thảo dược gây nghiện cho người dân xã Thiên Bình chính là cây an túc.
Nơi này đường vào hiểm trở, bốn bề lại có núi cao bao phủ, hệt như lòng đáy một chiếc bình, nếu đứng từ ngoài nhìn vào sẽ không thể phát hiện ra. Rộng lớn như thế, tươi tốt như thế, đừng nói là đầu độc một xã Thiên Bình nhỏ nhoi, chỉ e là muốn đầu độc cả thành Đông Kinh cũng có khả năng.
Một cơn gió thổi tới. Biển cây lại xao động. Cùng là những đợt sóng vờn đuổi nhau đến tận chân trời, nhưng nếu biển hoa tam giác mạch khiến người ta say mê, đắm đuối thì cánh đồng anh túc này lại đem đến cảm giác ghê tởm và hãi hùng.
Có bóng người xuất hiện đằng xa. Màu áo nâu chầm chậm tung bay trong gió, tưởng như đủ sức hắt đổ ánh nắng vàng.
"Trọng Sinh!"
Hoàng Lan mừng rỡ reo lên. Từ Trọng Sinh cười cười rồi tiến lại phía hai người họ. Mất tích đã nửa ngày nhưng trông y không có vẻ gì giống như bị ngược đãi, thậm chí thần sắc còn có phần hứng khởi hơn bình thường.
"Trọng Sinh, sao anh lại ở đây?"
Hoàng Lan ngờ ngợ hỏi. Sáng nay Hoàng Văn Bảo đến nhà Từ Trọng Sinh và không thấy y, hiện trường còn để lại một đống bừa bộn, người trong xã đồn rằng y đã bị ai đó bắt cóc. Chẳng lẽ nàng đã nhầm?
Từ Trọng Sinh nhìn một lượt ba người rồi cười đáp:
"Tôi đi gặp một người bạn, không phải bị bắt cóc như mọi người nghĩ đâu."
Phạm Anh Vũ nghe vậy chỉ chán nản quay mặt đi. Y bực, không phải vì Từ Trọng Sinh bị "bắt cóc hụt", báo hại y xách kiếm theo dấu cả đêm, mà bực vì rốt cuộc vị quý nhân kia là ai, Từ Trọng Sinh cũng không biết, chỉ tôn kính gọi người đó hai tiếng "quý nhân".
Nghe nói, người đó cũng đeo một chiếc mặt nạ bạc...
Trường Giang thì kéo Từ Trọng Sinh ra một góc và giải thích tường tận cho y về cây anh túc. Trước đây Trường Giang học chuyên ngành luật hình sự, những thứ liên quan tới ma túy cậu đều đã từng tìm hiểu qua. Từ Trọng Sinh nghe mà gật đầu lia lịa. Những gì Trường Giang nói đều giống với kết quả thử nghiệm của y về nhựa cây anh túc.
Là kẻ bị bỏ sang một bên, thông qua cách đọc khẩu hình của đối phương, Phạm Anh Vũ liên tục chau mày. Từ Trọng Sinh là thầy thuốc, y biết người biết bệnh thì không nói làm gì, nhưng còn Trường Giang? Tại sao cậu ta lại biết về loại cây này? Có thực Trường Giang chỉ là một người bình thường đến từ hòn đảo nào đó tên là Hà Nội không?
Lại nhắc tới Hà Nội. Đến bây giờ Phạm Anh Vũ vẫn không biết nó là chỗ quái quỷ nào!
Tạm gác ý nghĩ về "Hà Nội" sang một bên, Phạm Anh Vũ lớn tiếng gọi to:
"Quay về thôi. Đã đến lúc phơi bày sự thực rồi."
Nghe y nói vậy, Hoàng Lan không quá bất ngờ. Phạm Anh Vũ không phải người bình thường. Những gì nàng mới điều tra ra, chắc chắn y cũng đã điều tra ra được.
...
Trong khi Từ Trọng Sinh được vị "quý nhân" nào đó giúp đỡ để tìm ra loài cây gây nghiện, Hoàng Lan và Trường Giang cũng có việc quan trọng cần làm.
Họ muốn truy tìm kẻ hạ độc!
Một năm qua, có một kẻ nào đó vẫn âm thầm đầu độc xã Thiên Bình. Kẻ này hành động rất kín kẽ, ra tay suốt thời gian dài mà không bị phát hiện, hơn nữa tâm tư còn rất tàn nhẫn, tuy có sẵn thuốc nhưng lại thích đợi cho con nghiện đói thuốc đến vật vã điên cuồng mới chịu nhón ra một chút, mục đích chính là để họ sống lay lắt qua ngày, sống cũng không được mà chết cũng không xong. Kẻ có thể hành động kín kẽ và tàn nhẫn như vậy, xã Thiên Bình có được mấy người?
Em nhìn xem, Thiên Bình là một thôn trang biệt lập, người dân ở đây đa phần có quan hệ họ hàng thân thiết với nhau. Dù một nhà không có người nghiện, nhưng biết đâu anh em chú bác của họ ở nhà kế bên lại bị nghiện thì sao? Nỗi đau là nỗi đau chung, khó trách cả xã chẳng ai vui vẻ nổi...
Câu nói tưởng chừng vô tình của Trường Giang lại gợi ý ọi người một đầu mối quan trọng. Có thể đầu độc bà con lối xóm, kẻ đó không chỉ kín kẽ và tàn nhẫn, hắn còn phải là người không bị ràng buộc bởi bất cứ mối thân tình nào!
Hoàng Lan gặp Lực khi hắn đang ngồi bổ củi trước sân nhà. Từng giọt mồ hôi lăn trên vầng trán của người thanh niên ấy. Lực chỉ trạc hai mươi tuổi. Y nóng tính, nông nổi, nghĩ gì nói nấy nhưng lại có một ưu điểm.
Người nóng tính lòng dạ thường không sâu!
"Lực này, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?"
Lực ngẩng đầu lên, chờ Hoàng Lan nói tiếp.
"Trong xã này, ai là người duy nhất không còn họ hàng thân thích?"
Câu hỏi của Hoàng Lan khiến nhát rìu của Lực ngập ngừng mãi giữa không trung, không tài nào bổ xuống được.
...
Trong xã này, ai là người duy nhất không còn họ hàng thân thích?
Chị muốn hỏi về xã trưởng? Phải rồi, cha mẹ xã trưởng mất sớm, ông ấy lại không chịu lấy vợ sinh con, cứ sống đơn độc một mình đã mấy năm rồi.
...
Lực kể rằng, Hoàng Văn Bảo vốn không phải người của xã Thiên Bình. Ông ta là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi trong rừng, may mắn được người tiều phu tên Bân nhặt được. Vợ Bân vốn hiếm muộn, trông thấy đứa trẻ bị bỏ rơi thì vừa quý vừa thương, bèn quyết định nuôi dưỡng đứa trẻ, đặt tên là Bảo và chăm sóc không khác gì con đẻ của mình. Thiên Bình là một xã nghèo, nhưng Hoàng Văn Bảo sống với bố mẹ nuôi chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc. Cuộc sống của gia đình họ lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng phước bất trùng lại, họa vô đơn chí, năm Hoàng Văn Bảo mười sáu tuổi, vợ chồng ông Bân lên núi kiếm củi thì gặp lở đất, từ đó một đi không trở về. Chuyện này xảy ra cách đây đã gần hai mươi năm, kẻ nhớ người quên, bản thân Lực cũng chỉ nghe người già trong thôn kể lại. Cha mẹ nuôi cùng lúc tử nạn, Hoàng Văn Bảo buồn lắm, rồi thuận theo mong mỏi của cha nuôi, ông ta tìm đến thầy đồ giỏi nhất trong vùng để xin học chữ, mấy năm sau thì lều chõng vào kinh thành dự thi. Nhưng Hoàng Văn Bảo bắt đầu học muộn, lại thêm vận số xui xẻo nên thi mấy lần đều rớt, cực chẳng đã, cuối cùng ông ta đành trở lại xã Thiên Bình, cùng mọi người lên rừng kiếm củi, làm công việc như người cha nuôi trước đây, rau cháo sống tạm bợ qua ngày. Mọi người thấy Hoàng Văn Bảo hiền hậu chất phác lại có học thức nên nhất trí bầu ông ta làm xã trưởng. Lực còn nói thêm, Hoàng Văn Bảo cần mẫn chất phác, cả xã Thiên Bình này ai cũng yêu quý, kính nể.
...
Trở lại hiện tại.
Cổ nhân có câu: họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm. Nếu không tận mắt chứng kiến cảnh Hoàng Văn Bảo bổ hai nhát rìu vào giường của mình, có lẽ Từ Trọng Sinh sẽ chẳng bao giờ tin kẻ đứng sau tất cả lại chính là vị xã trưởng vẫn luôn một mực sùng bái y!
"Mấy người đang nói gì vậy?" Cố gắng trưng ra một nụ cười thân thiện, Hoàng Văn Bảo vội vàng giải thích: "Là tôi thấy mọi người vật vã khổ sở quá nên mới đến tìm thần y, nhờ ngài ấy nhanh chóng kê đơn thuốc thôi mà."
Bình thường Hoàng Văn Bảo vẫn hay thể hiện mình là một xã trưởng tốt tính và hiền lành, nhưng giờ đây, vẻ mặt vô tội ấy lại khiến Trường Giang ghê tởm. Cậu mỉa mai liếc xéo Hoàng Văn Bảo:
"Đến nói chuyện thì có nhất thiết phải mang theo rìu không? Giường của Trọng Sinh sắp bị ông chém nát rồi kia kìa!"
Sắc mặt Hoàng Văn Bảo tái nhợt. Bấy giờ hắn mới nhớ tới chiếc rìu vẫn đang cầm tay, liền vội giấu nhẹm nó ra phía sau.
"Có gan làm phải có gan nhận. Hoàng Văn Bảo, chuyện đã đến nước này, ông vẫn khăng khăng muốn nói mình vô tội?"
Không trầm mà sâu, không phẫn nộ nhưng đanh thép, lời này của Hoàng Lan đã chặn đứt mọi của sự chống chế Hoàng Văn Bảo. Khi hiểu rằng nói nữa cũng vô dụng, Hoàng Văn Bảo bỗng nhiên nở nụ cười gian tà, vỏ bọc chất phác bị lột xuống, trong ánh mắt hiền lành thường ngày chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện bóng tối âm trầm.