Trường Giang vừa nói vừa bóp chặt chén trà trong tay. Chén này làm từ ngọc, vốn dĩ rất chắc chắn, nhưng lại có cảm giác sắp vỡ toác dưới sức đè nén từ năm đầu ngón tay của cậu. Tư Thành thì vẫn bình tĩnh nhìn vẻ mặt như sắp nổi loạn của Trường Giang:
"Sao ngươi biết trẫm không xứng?"
Thái độ bình tĩnh của Tư Thành ngược lại đã chọc giận Trường Giang. Không kiềm chế được nữa, cậu đứng bật dậy, nhanh như chớp túm lấy cổ áo Tư Thành. Cũng may lúc này trong phòng không có ai, bằng không, Nguyễn Trường Giang chắc chắn sẽ gặp rắc rối to vì tội khi quân phạm thượng.
"Lúc cô ấy bị Lê Thụ chà đạp, ngài ở đâu? Lúc cô ấy bị người ta cầm đao đuổi giết, ngài ở đâu? Lúc cô ấy bị kỳ độc hành hạ đến sống dở chết dở, ngài ở đâu?" Mỗi chữ "ngài ở đâu" nói ra, ngữ khí của Trường Giang lại cao hơn một bậc: "Thậm chí những lúc Hoàng Lan cần ngài nhất, trong cơn mơ cũng gọi tên ngài, ngài có biết hay không? Ngài luôn miệng nói mình yêu Hoàng Lan, nhưng ngài đã làm được gì cho cô ấy, hay chỉ toàn khiến cô ấy bị liên lụy vì ngài?"
Tư Thành quắc mắt nhìn bàn tay của Trường Giang đang nắm lấy cổ áo mình, vẻ mặt hắn có phần âm u, nhưng cuối cùng hắn vẫn nén giận, thản nhiên để Trường Giang trút hết thịnh nộ trong lòng.
"Tôi biết Hoàng Lan không phải phi tử duy nhất của ngài, cũng biết ngài sẽ không bao giờ vì một người mà xóa bỏ hậu cung. Vậy thì... đám phi tần hoa nhường nguyệt thẹn ấy, ngài thực sự muốn Hoàng Lan phải ngày ngày tranh giành với bọn họ?"
Trường Giang càng nói càng hăng. Bấy giờ Tư Thành mới gạt tay cậu ra rồi đủng đỉnh đáp:
"Ngươi nói đúng. Trẫm sẽ không bao giờ xóa bỏ hậu cung. Nhưng ngươi có thể yên tâm, sau này Hoàng Lan không cần phải tranh giành với bất cứ ai, vì chân tình của trẫm, vốn dĩ không cần nàng ấy phải tranh giành."
"Xưa nay vô tình nhất chính là đế vương. Chân tình và hứng thú nhiều khi khó phân định. Những lời hứa hẹn này của ngài, tôi có thể tin tưởng được bao nhiêu?"
Tư Thành đi ngang qua Trường Giang, tay chắp sau lưng, hờ hững nhìn vào khoảng không phía trước, vẻ giễu cợt hiện rõ trên nét mặt:
"Trẫm chỉ cần nàng ấy tin, không cần ngươi phải tin!"
Trường Giang càng siết mạnh tay hơn. Cậu biết, người duy nhất mình không nói lại được chính là Lê Tư Thành.
Gió heo may lành lạnh thổi tới. Tư Thành vẫn không nhìn Trường Giang lấy một lần, nhưng mọi phản ứng của cậu đều không qua được mắt hắn:
"Nguyễn Trường Giang, ngươi vừa nói đế vương vốn vô tình? Ngươi sợ sau này trẫm sẽ bạc đãi Hoàng Lan? Vậy thì trẫm cũng nói luôn cho ngươi biết, chỉ cần nàng ấy hạnh phúc, trẫm sẽ không tiếc lòng tạo ra ngoại lệ."
"Ngoại lệ?" Trường Giang nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ ngài dám vì cô ấy mà phá vỡ quy định của tổ tiên để lại, xóa bỏ hậu cung?"
"Trẫm sẽ không bao giờ xóa bỏ hậu cung." Tư Thành lắc đầu: "Không phải vì trẫm không thể, mà là trẫm không muốn. Nếu trẫm làm thế, người trong khắp thiên hạ coi nàng ấy như kẻ hồng nhan họa thủy, là yêu phi mê hoặc đế vương. Hậu cung vẫn sẽ tồn tại như một lẽ tất yếu, nhưng chân tình của trẫm, chỉ cần trao cho một người là đủ."
Lửa giận trong mắt Trường Giang dịu xuống, còn vẻ mặt của cậu lúc này, thật khó có thể diễn tả bằng một hai từ.
"Ngài thực sự yêu Hoàng Lan nhiều như thế?"
"Tình cảm của trẫm dành cho nàng ấy, so với ngươi chỉ có hơn chứ không có kém."
Trường Giang chua chát quay mặt đi. Giọng của cậu nghèn nghẹn, cười mà như khóc.
"Chúng tôi quen nhau gần bảy năm, từng cùng nhau trải qua bao nhiêu kỉ niệm êm đẹp, những tưởng có thể dùng chân tình để cảm động nàng ấy, vậy mà cuối cùng vẫn thua một kẻ đến sau như bệ hạ."
"Lần này thì ngươi nhầm thật rồi." Tư Thành ném cho Trường Giang một cái nhìn phức tạp, có vài phần giống như đang thương hại: "Tình yêu không quan trọng kẻ trước người sau, mà quan trọng ở chỗ trái tim nàng ấy thực sự cần ai. Ngươi nghĩ những kỉ niệm êm đẹp ấy là đủ, nhưng trẫm cũng muốn nhắc ngươi một điều rằng, những gì quá bình yên thường dễ khiến người ta lãng quên. Bảy năm của hai người, chưa biết chừng còn không bằng một ngày trẫm và nàng ấy kề vai sát cánh đối phó với sứ thần Đại Minh đâu."
Em yêu một người khiến em cảm thấy ấm áp mỗi khi ở bên, chứ không phải một người đủ dịu dàng để yêu chiều em cả đời.
Hoàng Lan là người thế nào? Thứ nàng cần không phải một cái ôm trìu mến, càng không phải một nụ hôn ngọt ngào. Bảy năm, rốt cuộc Trường Giang cũng biết mình đã sai ở đâu rồi.
Đáng tiếc là, cậu nhận ra khi đã quá muộn...
"Ngài..."
Trường Giang còn chưa nói hết câu, Tư Thành đã quay lưng lại, vẻ như không muốn tiếp chuyện nữa. Giọng hắn vang lên, hàm chứa sự dứt điểm rõ ràng :
"Nguyễn Trường Giang, đủ rồi! Trẫm tôn trọng ngươi, không phải vì lời hứa với Hoàng Lan, mà vì ngươi là người mà nàng ấy tôn trọng. Còn không mau đi đi! Quốc pháp nghiêm ngặt, để người khác trông thấy ngươi bất kính với trẫm, lúc ấy trẫm cũng không cứu nổi ngươi đâu."
Biết mình và đối phương không còn gì để nói, Trường Giang bất đắc dĩ trở ra, trước khi đi vẫn nghe thanh âm của Tư Thành nói theo:
"Không chúc phúc cho chúng ta ư?"
Kể cũng lạ. Càng ngày, Tư Thành càng phát hiện ra hắn rất thích chọc tức Nguyễn Trường Giang!
"Chúc phúc ư?" Trường Giang giơ ngón tay chỉ về phía hắn: "Ngài liệu mà đối xử tốt với Hoàng Lan. Nếu ngài làm cho cô ấy đau khổ hay thất vọng, lúc ấy, đừng trách Nguyễn Trường Giang này không nể mặt!"
Lời người đáp lại, không rõ buồn vui, sau đó chìm dần vào ánh tịch dương màu vàng cháy.
...
Buổi tối hôm ấy, Hoàng Lan đến tìm Trường Giang. Cửa phòng khép hờ, bên trong không có ai, chỉ có một lá thư được gấp làm tư và đặt trên bàn.
Khi em đọc được thư này thì anh đã rời xa kinh thành rồi. Anh biết từ lúc bệ hạ xuất hiện, sự hiện diện của anh luôn khiến hai người cảm thấy khó xử. Anh cũng biết em ghét anh, trách anh lì lợm không chịu bỏ cuộc. Nhưng Hoàng Lan à, em có biết vì sao anh vẫn cố chấp ở lại không? Là vì kỳ độc trong người em chưa được giải trừ, nếu bỏ em mà đi, dù lí trí thúc giục thì trái tim anh cũng không cho phép. Cũng may Từ Trọng Sinh đã không khiến anh thất vọng. Tận mắt nhìn thấy em được bình an, anh mới có thể an lòng rời xa chốn kinh kì lạc lõng này.
Bệ hạ đối với em rất tốt, nhưng cuộc sống mà em lựa chọn, chỉ có tình yêu của đế vương thôi thì chưa đủ. Đường vào thâm cung sâu như biển cả, khi không có anh ở bên cạnh, em phải biết tự bảo vệ mình, đừng bao giờ để bản thân phải hối tiếc vì bất cứ điều gì.
Anh biết kẻ vô duyên như mình không có tư cách bước vào trái tim em, vậy thì anh sẽ đứng ở xa và chúc phúc cho hai người.
Đừng lo cho anh! Chỉ cần người trong thiên hạ có lòng, Trường Giang này không sợ không có đất dung thân.
Hoàng Lan đã đọc bức thư đến lần thứ ba, và lần nào nàng cũng không kìm được nước mắt.
Người đi như hoa bay trong gió.
Chỉ trong chớp mắt đã hóa vạn năm.
Trường Giang...
...