Thôi kệ, đến đâu hay đến đấy vậy. Lê Tư Thành cũng không phải người không biết nói đạo lý. Hoàng Lan càng không tin trong hậu cung này ai cũng có bản lĩnh một tay che trời!
Khi tư tưởng đã thông suốt, nàng miễn cưỡng nói:
"Tôi biết mọi người đều nóng lòng muốn tra chân tướng. Cung kính không bằng tuân lệnh, Vương đạo sĩ, Liêu công công, mời hai vị cứ tự nhiên. Chỉ có điều..." Giọng nàng hơi đanh lại, chuyển thành ngữ điệu không mấy hòa nhã: "Nếu không tra ra thứ gì, khi ấy đừng trách Nguyễn Hoàng Lan này không khách sáo!"
Lời cuối cùng này là nàng dành cho Vương Văn Lãng. Không biết kẻ này tự tin cao đến đâu, chỉ thấy hắn tủm tỉm mỉm cười.
Rồi Vương Văn Lãng đứng giữa phòng và làm một động tác rất kì lạ. Hắn nhắm nghiền mắt, đưa hai tay lên cao, đầu lắc lư dữ dội, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Có yêu khí! Có yêu khí!". Liêu Phong nghi hoặc đến lay lay bả vai hắn, vẫn không thấy hắn phản ứng gì, chỉ điên cuồng lắc giật một hồi, bộ dạng quái đản hệt như kẻ phê thuốc lắc. Không chỉ riêng gì những người đến tra xét, ngay cả kẻ dưới trong Nhữ Hiên các cũng cả kinh. Bọn họ xám mặt nhìn nhau. Không ai dám nói một lời. Chừng vài phút sau, thần trí của Vương Văn Lãng mới trở lại bình thường. Hắn đảo mắt một vòng, cuối cùng trầm giọng nói:
"Bần đạo cảm nhận thấy yêu khí tụ lại tại một điểm, sáu thước về hướng nam."
Bàn tay Hoàng Lan càng nắm chặt hơn. Phía nam sáu thước, chính là giường ngủ của nàng.
Người ta lôi từ đầu giường ra một chiếc hộp gỗ màu nâu đỏ. Liêu Phong nhìn chiếc hộp, rồi hỏi Hoàng Lan:
"Nguyễn tiểu thư có biết chiếc hộp này chứ?"
Dù muốn phủ nhận cũng không thể, Hoàng Lan đành đáp:
"Tôi dùng nó để đựng một chút vật dụng cá nhân."
Vật dụng cá nhân mà nàng nói, đều là những tờ giấy mà nàng dùng để tập viết chữ. Những ngày nhàn rỗi ở Nhữ Hiên các, nàng đều mang giấy mực ra nhờ Nguyệt Hằng dạy chữ. Cảm giác mù chữ chưa bao giờ dễ chịu. Dù bị lạc đến nhầm thời đại, nàng cũng không muốn làm một người lạc hậu. Thế nên mỗi tối trước khi đi ngủ, nàng đều kiên trì học thuộc thêm hai mươi chữ. Khi nào buồn ngủ, nàng sẽ cất những trang giấy mình đang đọc vào chiếc hộp gỗ tử đàn rồi để luôn ở bên gối. Bí mật nho nhỏ này chỉ có nàng và Nguyệt Hằng biết. Mà nàng tin Nguyệt Hằng sẽ không bao giờ bán đứng mình.
"Tiểu thư đựng vật gì trong này?"
Liêu Phong vẫn kiên trì gặn hỏi. Chủ tớ Hoàng Lan liếc nhìn nhau, cả hai đều bất giác lắc đầu. Việc nàng không biết chữ là một bí mật không vẻ vang gì. Trong Nhữ Hiên các, ngoài Nguyệt Hằng ra, chưa có người thứ ba biết bí mật này.
"Chỉ là mấy tờ giấy tầm thường thôi."
Có thể nói Liêu Phong là một kẻ tận tụy và nhiệt tình thái quá. Y lập tức ra lệnh thái giám mở chiếc hộp ra. Hoàng Lan còn chưa kịp ngăn cản bọn họ thì khi nhìn vào bên trong, nàng giật mình lùi lại một bước.
Bên trong hộp không phải là giấy mực mà là những hình nhân nhỏ làm bằng gỗ, điêu khắc công phu tỉ mỉ. Những hình nhân này có miệng dài, mắt đỏ, chân tay vặn vẹo ra đủ loại tư thế, càng nhìn càng đáng sợ. Vương Văn Lãng tiến lại gần, cầm một hình nhân lên, tiện tay lật lại đằng sau, phát hiện thấy sau lưng mỗi hình nhân đều có khắc chữ. Hắn mặt đỏ tai tía, kinh hô lên một tiếng, lập tức đem cả hộp gỗ quăng xuống đất. Đám hình nhân lăn lóc mỗi chiếc một nơi, có chiếc chạm vào chân một cung nữ. Cung nữ này sợ hãi chạy ra xa rồi khóc thét lên.
"Yêu xà!" Cây phất trần chỉ vào mặt Hoàng Lan. Vương Văn Lãng cao giọng quát: "Ngươi dám giở trò mưu ma chước quỷ, nhập cung hãm hại thái hậu cùng bệ hạ. Có Vương Văn Lãng ta ở đây, để xem ngươi chạy đâu cho thoát?"
Mưu ma chước quỷ? Còn không biết ai đang giở mưu ma chước quỷ? Hoàng Lan tiến lại gần chỗ mấy hình nhân trên mặt đất, nhìn những chữ cái khác trên lưng mỗi hình nhân. Bỏ qua đám người trước mặt, nàng hai tay cầm hai hình nhân, hỏi nhỏ Nguyệt Hằng:
"Trên này viết những gì?"
Vốn chữ Nôm nàng học được vẫn rất sơ sài.
"Tiểu thư, trên này viết đều là..." Bị Hoàng Lan thúc ép quá, Nguyệt Hằng kinh hãi trả lời: "Là tên húy của bệ hạ và một số vị phi tần khác..."
Người cổ đại có thuật dùng hình nhân để trù yểm kẻ khác. Đùng nói đối tượng bị trù yểm là vua chúa, chỉ cần một người bình thường thôi cũng đủ để khép ngươi vào tội chém đầu rồi. Hoàng Lan vẫn biết sự tồn tại của mình trong cung là cái gai trong mắt nhiều người. Nhưng nàng không muốn tin lại có kẻ hận mình đến mức thiết hạ cạm bẫy độc ác như vậy.
"Yêu xà, ngươi còn không..."
"Những thứ này không phải của tôi!"
Nàng cắt ngang lời Vương Văn Lãng. Chỉ là lời giải thích đơn thuần, âm vực cũng rất đỗi bình thường, nhưng không hiểu sao lại khiến Vương Văn Lãng ớn lạnh sống lưng. Sau phút trấn định, hắn cười nhạt:
"Quỷ quái lộng hành lại còn lươn lẹo biện minh. Ngươi lừa được người phàm, nhưng không lừa được bần đạo đâu!"
Cùng lúc này, một tiểu thái giám từ bên ngoài chạy vào. Y len lén nhìn Hoàng Lan rồi quỳ xuống trước mặt Liêu Phong, mếu máo thưa:
"Liêu công công, chúng nô tài phát hiện ở hậu viện... ở hậu viện..."
"Hậu viện có gì? Ngươi mau nói cho rõ ràng." Thái độ của Liêu Phong bắt đầu lẫn lộn. Là thái giám thân cận bên cạnh thái hậu, những ngày qua, chứng kiến Hoàng Lan một lòng một dạ giúp thái hậu chữa bệnh, y đâm ra cũng có cảm tình tốt với nàng. Thậm chí loại cảm tình này có một chút gì đó đồng dạng với dung túng, thiên vị. Nhưng ở trước mặt đông người, y không thể việc công việc tư lẫn lộn, ngăn cản Vương Văn Lãng đem sự thật ra phơi bày.
Thái giám kia thần hồn nát thần tính:
"Nô tài to gan, mời công công ra tận mắt kiểm chứng."
Đoàn người lập tức di chuyển ra phía sau hậu viện.
Cảnh tượng trước mặt thật không thể tưởng tượng nổi. Hậu viện mới hôm qua còn đẹp đẽ là thế, hôm nay đã bị đào xới đến tận cùng. Xác cóc nhái chết nằm la liệt khắp nơi. Vết máu tươi vẫn còn đọng lại. Trông vào những xác chết này, rõ ràng là mới bị con vật gì đó cắn chết. Một mùi tanh tưởi theo làn gió buổi sớm bốc lên. Nhiều cung nữ yếu bụng không kìm được, vội vàng bụm miệng nôn ọe. Ở phía góc tường lại nổi lên một đống gì đó màu xám xanh, bùng nhùng, kì dị. Liêu Phong lấy hết can đảm mới dám đến xem, phát hiện ra đó chính là một bộ da rắn mới lột. Căn cứ theo bộ da thì con rắn này có kích cỡ không hề nhỏ.
"Cóc nhái là thức ăn yêu thích của loài rắn. Hoàng cung làm sao có thể có nhiều cóc nhái bẩn thỉu cùng lúc xuất hiện?" Vương Văn Lãng cười càng tự đắc: "Bần đạo dám chắc rằng do con yêu này nhân lúc trời tối, lẻn ra ngoài cung bắt cóc nhái về ăn. Còn bộ da rắn mới lột kia nữa, xuất hiện ở đây không phải càng rõ ràng sao? Không có lửa làm sao có khói? Yêu xà, nếu ngươi ngoan ngoãn chịu trói, bần đạo sẽ cho người được chết toàn thây, bằng không..."
"Câm mồm!" Một giọng nói vang cao vút vang lên. Hoàng Lan vốn im lặng từ đầu đến cuối. Nàng thật tâm muốn xem tên đạo sĩ này định giở trò quỷ gì ở Nhữ Hiên các. Đến khi nhìn những vật bẩn thỉu phô ra trước mắt, uất khí trong người nàng cơ hồ đã không thể kiềm chế được nữa. Máu nóng bốc lên tận não. Ăn cóc ăn nhái? Chỉ mới nghĩ đến thôi nàng cũng thấy quá ghê tởm. Rồi nàng trỏ thẳng vào kẻ đứng trước mặt mình: "Vương Văn Lãng, ta cảnh cáo thứ đạo sĩ giả thần giả quỷ nhà ngươi! Nguyễn Hoàng Lan ta không phải yêu xà. Ngươi đừng có vu oan giá họa, làm cái trò ngậm máu phun người nữa!"
Vương Văn Lãng không ngờ Hoàng Lan lại phản ứng quyết liệt như thế. Ở nàng toát ra một loại khí thế bức người, không hề giận dữ, không hề thô bạo, ngược lại dùng sự bình tĩnh và kiên định để áp chế đối phương. Ánh mắt nàng điềm tĩnh như nước, sâu không thấu đáy, đủ khiến người ta không rét mà run. Lần đầu tiên gặp một người như thế, Vương Văn Lãng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, liền quay sang tìm sự ủng hộ của Liêu Phong.
Một thái giám lại gần Liêu Phong, ghé tai nói nhỏ với hắn vài câu. Nét mặt y tự nhiên tối sầm lại.
"Nguyễn tiểu thư, giờ tuất hôm qua, tiểu thư ở đâu?"
Giờ tuất... đó là lúc Hoàng Lan lẻn vào Trữ Kim phòng.
"Tôi ra ngoài đi dạo." Nàng đành nói dối.
"Có ai làm chứng cho tiểu thư không?"
Làm chứng? Nàng nghĩ đến tên ăn trộm Lê Khải Triều, rồi lại lập tức bác bỏ giả thuyết này.
"Tôi ra ngoài một mình, cũng không biết có ai tình cờ nhìn thấy không."
Liêu Phong bực tức ngắt lời nàng. Y rất ghét phải thất vọng về bất kì ai, nhất là những người y đã từng tin tưởng.
"Có thái giám ở cung Trường Lạc tố cáo rằng tối qua y nhìn thấy tiểu thư xuất hiện cạnh hồ Lạc Thủy. Nô tài vừa cho người đi chứng thực, phát hiện ở bên bờ hồ vẫn còn dấu vết của đồ cúng tế. Nguyễn tiểu thư, sự tình đã đến mức này, nô tài đành phải đắc tội tiểu thư rồi."
Liêu Phong nói ra chuyện này, trong lòng cũng có phần áy náy. Nhưng nay nhân chứng vật chứng đầy đủ, xử lý ra sao đã không thuộc quyền hạn của y nữa.
Đối diện với Vương Văn Lãng, Hoàng Lan tức giận nắm chặt hai tay lại. Rốt cuộc là kẻ nào đã bày binh bố trận, tính kế với nàng? Là kẻ nào?
"Liêu công công, ngài không thấy mâu thuẫn ư?" Hoàng Lan cố kiềm chế tức giận, bình tĩnh phân trần: "Vương Văn Lãng nói tôi mưu hại thái hậu. Nhưng những gì tôi đang làm giống mưu hại người khác lắm sao? Ngài là người bên cung Trường Phúc, tôi hại người hay cứu người, ngài sẽ hiểu rõ nhất. Nếu là yêu xà, vì sao ngay từ đầu tôi không để mặc thái hậu, còn lo chuyện bao đồng làm gì? Đó là chuyện yêu tinh rảnh rỗi có thể làm sao?"
Lời Hoàng Lan không phải không có lí. Liêu Phong đang định nói gì đó, lại nghe Vương Văn Lãng quát lớn:
"Bệnh tình của thái hậu là do yêu nghiệt ngươi gây ra. Gieo rắc mầm họa rồi lại giả nhân giả nghĩa, kì thực mục tiêu của ngươi là giở trò quỷ mê hoặc lòng người. Yêu xà, lòng dạ ngươi thật nham hiểm!"
Trò quỷ mê hoặc lòng người? Hàng lông mày đen nhánh của Hoàng Lan khẽ chau lại. Nếu nàng quả thực có phép thuật thần thông quảng đại, đám người này còn có thể yên ổn đứng ở đây? Nàng không biết quá khứ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng căn cứ vào sự bài xích cùng những ánh mắt lảng tránh ở cung Trường Phúc tối qua, có thể thấy yêu xà là một bóng ma có sức ám ảnh đến mức nào...
Nhác thấy Liêu Phong bị mình thuyết phục, Vương Văn Lãng kín đáo thở phào một tiếng. Ai cũng biết kết cục của kẻ dùng tà thuật trong cung. Muốn lớn giọng chỉ mặt ta ư? Nguyễn Hoàng Lan, ngươi cứ giãy giụa đi, ngày chết của ngươi chỉ càng đến sớm hơn thôi.
Thường ngày Hoàng Lan đối xử với kẻ dưới trong Nhữ Hiên các vô cùng thân thiện. Nói nàng là yêu xà, có đánh chết Nguyệt Hằng cũng không tin. Nhìn người ta dẫn Hoàng Lan đi, Nguyệt Hằng bất giác cắn vào môi đến chảy máu. Nàng ta hận bản thân mình bất lực, hận giờ phút này không thể làm gì để cứu Nguyễn tiểu thư khỏi họa sát thân...
Phía trước Nhữ Hiên các, Tư Thành tựa lưng vào một bậc đá, nhàn nhã khoanh tay trước ngực và nhìn vào bên trong.
Một lúc sau, Hoàng Lan theo chân đám người Vương Văn Lãng đi ra. Ánh nắng buổi sớm đọng lại trên vai nàng, soi rõ một gương mặt xinh đẹp và bình lặng như nụ hoa cẩm chướng.
Vừa trông thấy Tư Thành, cả đoàn người vội vàng quỳ xuống hành lễ. Vương Văn Lãng vừa định khoe khoang gì đó đã bị cái phất tay của Tư Thành chặn họng. Hắn không thèm quan tâm đến gã đạo sĩ áo xám kia, chỉ đến bên cạnh Hoàng Lan và thì thầm:
"Đừng nói với trẫm, nàng chính là yêu xà."
"Tôi biết bệ hạ cũng không tin."
Gương mặt tuấn mỹ nở một nụ cười.
"Nàng có gì chứng minh?"
Hoàng Lan đọc được ý cười trong mắt Tư Thành. Nghĩ ngợi một lúc, nàng ung dung đáp:
"Nếu tôi chứng minh được mình trong sạch, đồng thời đem kẻ sau màn ra ngoài ánh sáng, bệ hạ có bằng lòng đáp ứng một nguyện vọng của tôi không?"
"Nàng chỉ có ba ngày."
Không nhiều không ít, hắn cho nàng ba ngày.
Đối diện với sự hào phóng của hắn, Hoàng Lan thẳng thắn gật đầu.