"Bệ hạ, người thanh niên vừa rồi là ai?"
Nếu như việc Trường Giang vào cung khiến Tư Thành bất ngờ thì việc Phùng Thục Giang tìm đến điện Bảo Quang càng khiến hắn bất ngờ hơn. Hôm nay là ngày gì vậy? Một Phùng lương nhân trước giờ luôn thờ ơ với mọi thứ mà cũng chủ động tìm đến điện Bảo Quang để hỏi về một kẻ xa lạ?
"Nàng là phi tử hậu cung, không nên tùy tiện hỏi về nam nhân khác."
Tư Thành nghiêm giọng quở trách. Hắn đang bực mình về Trường Giang, nay Phùng Thục Giang tìm đến chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.
Sự trì hoãn của Tư Thành khiến Phùng Thục Giang gần như phát điên. Ánh mắt nàng ta đang nhìn Tư Thành tuyệt nhiên không phải ánh mắt của một phi tần nên nhìn đế vương. Nó lạnh lẽo và xa cách đến bức người. Rồi Phùng Thục Giang lặp lại câu hỏi vừa nãy, không phải là hỏi nữa, mà gần như đang chất vấn Tư Thành. Cung nhân trong điện Bảo Quang lại được một phen xanh mặt. Ngày quái quỷ gì thế này? Kẻ nào tìm đến đây cũng chán sống rồi ư?
Rõ ràng Tư Thành cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Lúc hay tin Phùng Diệm Quỳnh chết, Phùng Thục Giang vẫn cực kì bình thản, đâu có kích động như bây giờ. Đến khi Phùng Thục Giang nóng lòng truy hỏi lần thứ ba, hắn mới miễn cưỡng đáp:
"Hắn là Nguyễn Trường Giang, một người bạn cũ của Nguyễn sung nghi."
Phùng Thục Giang tưởng như không đứng nổi sau câu nói đó.
Người đó là bạn của Nguyễn sung nghi, không phải Đình Huy của nàng!
Nhưng tại sao dung mạo lại giống nhau đến vậy? Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy... tất cả những gì thuộc về người đó đều giống với Đỗ Đình Huy như hai giọt nước! Là chàng đầu thai chuyển kiếp? Hay thực sự chỉ là người giống người mà thôi?
"Nguyễn Trường Giang..." Nàng lẩm nhẩm nhắc lại: "Chàng thực sự tên là Trường Giang...?"
"Phùng lương nhân, đủ rồi!" Giờ Tư Thành không kiên nhẫn nổi nữa. Hắn nắm lấy cánh tay của Phùng Thục Giang và kéo nàng ta ra khỏi cơn điên loạn: "Dừng lại và nhìn vào mắt trẫm đây! Nàng có hiểu mình đang nói gì hay không, hả?"
Cảm giác cánh tay bị siết chặt khiến Phùng Thục Giang sực tỉnh. Nàng ta luống cuống lùi lại phía sau để tạ lỗi, kì thực là khéo léo rút tay ra khỏi tay Tư Thành.
"Thần thiếp thất lễ."
Và rồi, cũng đường đột như lúc đến, Phùng Thục Giang rời khỏi điện Bảo Quang, cả thân ảnh màu tím thẫm biến mất sau hành cung thăm thẳm.
...
Phùng Thục Giang vừa rời khỏi, Nguyễn Đức Trung lại xin cầu kiến. Nguyễn Đức Trung là người được giao phụ trách điều tra vụ hành thích trên sông Nhị Hà. Đi cùng ông ta còn có gã hiệu úy họ Lưu, Lưu Sở.
Khúc sông Nhị Hà đoạn chảy qua làng Cơ Xá không rộng nhưng khá sâu, lại thêm những ngày này Nhị Hà nổi sóng, nước sông chảy xiết khiến cho việc tìm kiếm gặp muôn vàn khó khăn. Mặc dù mọi người đã lùng sục từng vạt cỏ lau, huy động những thợ lặn tài ba nhất để lật tung cả lòng sông lên, thế nhưng Nguyễn sung nghi và Phong Vân kỳ sĩ vẫn biến mất như chưa từng tồn tại.
"Xin bệ hạ cho vi thần thêm thời gian. Vi thần nhất định sẽ tìm thấy Nguyễn sung nghi."
Tư Thành không trách Nguyễn Đức Trung. Hắn biết ông ta đã nỗ lực hết mình. Giờ Hoàng Lan và Nguyễn Anh Vũ có thể bình an trở về hay không chỉ có thể dựa vào vận số của chính họ mà thôi.
"Vậy còn việc điều tra thích khách? Các khanh đã tra ra lai lịch của chúng chưa?"
Nguyễn Đức Trung và Lưu Sở kín đáo đưa mắt nhìn nhau. Có Lưu Sở khích lệ, Nguyễn Đức Trung lựa lời giải thích:
"Bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng đám thích khách này có xuất thân từ vùng hạ lưu sông Lỗi Giang. Mười chín năm trước, vùng ấy xảy ra một vụ án kì lạ, những đứa trẻ trong độ tuổi từ năm đến mười tuổi đều vô duyên vô cớ biến mất, dù điều tra thế nào cũng không thể tìm ra manh mối. Hạ lưu sông Lỗi Giang rộng gần trăm dặm, dân cư sinh sống đông đúc, số nạn nhân mất tích cũng phải trên dưới hai trăm người, đây thực sự là một việc rất kì lạ."
Chân mày của Tư Thành khẽ nhíu lại. Mười chín năm trước? Hai trăm đứa trẻ cùng mất tích? Đó cũng là năm phụ hoàng hắn băng hà...
Nguyễn Đức Trung nói tiếp:
"Rất có khả năng những thích khách kia chính là những đứa trẻ bị mất tích năm đó. Vi thần trộm nghĩ có kẻ đã bí mật bắt cóc chúng để huấn luyện thành sát thủ nhằm mưu đồ riêng. Ngặt nỗi thích khách phái đi đều là tử sĩ, trước khi rơi vào tay quan binh đều đã cắn thuốc độc tự sát, chúng thần bất tài không điều tra được gì thêm, có điều... »
Nguyễn Đức Trung nói đến đây thì ngập ngừng. Tư Thành quắc mắt nhìn ông ta:
"Khanh nói tiếp đi."
Người lên tiếng tiếp theo là Lưu Sở. Tính hắn vốn thẳng như ruột ngựa, không bao giờ biết cân nhắc nhiều chuyện như Nguyễn Đức Trung. Điều Nguyễn Đức Trung còn đang do dự, Lưu Sở đã nói thay phần ông ta:
"Có điều ở hiện trường các vụ hành thích không xa, chúng thần tìm thấy một chiếc thuyền của gia nhân quan thiếu úy."
Lê Lăng?
Lê Lăng tuy có công phò trợ Tư Thành lên ngôi nhưng lão ta không biết tiết chế như mấy người Nguyễn Xí Đinh Liệt, ở sau lưng hắn đã làm ra không biết bao nhiêu chuyện mờ ám, thậm chí việc Tư Thành xuất cung lần trước cũng có một phần vì chuyện của Lê Lăng. Từ sau ngày Lê Thụ chết dưới lưỡi kiếm của Nguyễn Anh Vũ, Lê Lăng càng điên cuồng hơn, nhưng Tư Thành không nghĩ lão lại điên đến mức dám đào tạo tử sĩ đi ám sát mình.
Trộm nghĩ hoàng thượng cũng chung kết luận với mình, Lưu Sở bèn lớn tiếng xin Tư Thành cho quân đến vây bắt phủ thiếu úy, bắt Lê Lăng về chịu tội. Tư Thành không để ý đến sự ồn ào của hắn mà lại quay sang hỏi Nguyễn Đức Trung:
"Khanh nghĩ thế nào?"
Nguyễn Đức Trung lo lắng đáp:
"Chỉ e mọi chuyện không đơn giản như thế."
Tư Thành gật đầu đồng tình:
"Nếu Lê Lăng đã cẩn thận đến mức phái tử sĩ đi thì lão không thể để mắc sai lầm ngớ ngẩn như vậy được. Hơn nữa, tuy Lê Lăng lòng trung không tận nhưng trẫm còn chưa động đến lão, lão dại gì mà chường mặt ra chịu chết?" Ngón tay gõ nhẹ lên bàn gỗ sơn son, hắn kết luận: "Việc này không phải do Lê Lăng làm."
Đầu óc Lưu Sở như được khai thông. Hắn cúi gằm mặt, thầm nghĩ vẫn là hoàng thượng sáng suốt nhất, không như hắn nóng vội hấp tấp, suýt nữa thì trúng phải gian kế của kẻ thù.
"Tình hình ở phía Bắc thì sao?"
Hoàng thượng đột nhiên hỏi chuyện Thạch Bưu. Nguyễn Đức Trung kính cẩn trả lời:
"Bệ hạ liệu sự như thần. Nhà họ Thạch đã bị chính thiên tử Đại Minh diệt trừ rồi ạ. Thạch Hanh bị chém đầu. Nghe đâu Thạch Bưu cũng chết trong ngục vài ngày sau đó."
Công cao chấn chủ, lời dọa của Lê Khải Triều rốt cuộc đã thành sự thật. Tên sứ thần ngông nghênh mà thâm hiểm ngày ấy đã chết, hắn không hề liên quan đến vụ hành thích lần này, vậy mà không hiểu sao, Tư Thành vẫn có cảm giác không an lòng.
Điện Bảo Quang sáng trưng mà lạnh lẽo. Mãi lâu sau đó, Tư Thành mới lại lên tiếng, ôn tồn nhắc nhở hai người Nguyễn Đức Trung:
"Đức Trung, Lưu Sở, hai khanh tiếp tục điều tra cho trẫm, nhất định phải tra ra kẻ đứng sau chuyện này là ai. Trẫm rất muốn xem xem rốt cuộc là kẻ chán sống nào dám giở trò sau lưng trẫm!"
Cả Nguyễn Đức Trung và Lưu Sở đều tái mét mặt mày, đến khi ra khỏi điện Bảo Quang vẫn còn thấy run. Hoàng thượng trông không giống như đang tức giận, nhưng có trời mới biết thịnh nộ trong lòng ngài đã dâng cao đến mức nào.
Thực ra trong lòng Tư Thành còn có một nghi vấn khác, nhưng suy đi tính lại, hắn lựa chọn không nói ra với đám người Nguyễn Đức Trung. Đợi khi bọn họ đi rồi, hắn mới hỏi đến Đặng Phúc lúc này vẫn đang ngoan ngoãn đứng mài mực.
"Đặng Phúc, tay của ngươi đỡ chưa?"
Nhát chém của thích khách trên thuyền lần trước khiến cánh tay của Đặng Phúc không thể cử động linh hoạt, đi đâu làm gì cũng rất khó khăn. Thấy hoàng thượng quan tâm đến mình, ánh mắt của Đặng Phúc thoáng tự hào, nhưng đến khi nhớ lại vụ ám sát kinh hoàng ấy, y lại thấy rùng mình ớn lạnh.
"Tạ bệ hạ quan tâm, nô tài không sao ạ, ước chừng bôi thuốc vài ngày nữa là khỏi thôi."
"Ừm..."
Người ngồi sau thư án không nói gì nữa, chú tâm phê duyệt nốt số tấu chương còn dang dở. Đặng Phúc thì lùi về phía sau, tiếp tục làm một thái giám ngoan ngoãn và trung thành. Chỉ là, y không hề hay biết, có những lúc ánh mắt của hoàng thượng liếc về phía mình, vô tình hữu ý dừng lại trên cánh tay bị thương còn chưa lành ấy...
...