Thiên Hạ Kỳ Duyên

Nàng lệnh cho hai thái giám đến đè chặt Vương Văn Lãng xuống đất. Hắn vật lộn một hồi, điên cuồng chửi rủa, hai thái giám kia vất vả lắm mới chế ngự được hắn. Không nhanh không chậm, Hoàng Lan tiến đến bên cạnh hắn. Vương Văn Lãng còn đang thất thần, không dám đối diện ánh mắt trầm tĩnh của nàng thì đột nhiên phát hiện ra trong tay Hoàng Lan đang cầm một món đồ kì lạ. Một cách thần kì, nàng gẩy nhẹ ngón tay, một ngọn lửa màu lam bùng cháy.
Khóe môi nhếch lên, Hoàng Lan cười mờ ám:
"Ngài vỗ ngực tự xưng đạp pháp cao cường, vạn sự tinh thông, vậy chắc cũng biết lửa địa ngục khủng khiếp như thế nào phải không? Nếu có đủ bản lĩnh, ngài hãy dùng thứ gọi là đạo pháp cao cường của mình để dập tắt ngọn lửa này đi! Bằng không, hôm nay, tôi sẽ đốt ngài thành tro bụi, đến xương cốt cũng không còn."
Đây chính là chiếc bật lửa theo chân Hoàng Lan lạc đến thời đại này. Nó đã từng giúp nàng đối phó với Lê Thụ, giờ đây xem ra lại lại phát huy công dụng rồi...
Không chỉ riêng Vương Văn Lãng, khi ngọn lửa bùng lên, cả đám người Đặng Phúc cũng thất kinh. Y không hiểu Hoàng Lan hóa phép ở đâu ra ngọn lửa màu lam này. Sau nhìn đến sắc mặt nàng hài hòa, hoàn toàn không có sát ý, lại nhớ lời Tư Thành đã dặn dò, y mới yên tâm hơn một chút.
Nói là làm, Hoàng Lan đưa bật lửa đến sát mặt Vương Văn Lãng. Ngọn lửa lam chờn vờn quanh chòm râu dài của hắn. Hắn trợn mắt nhìn nàng, lấy hết cam đảm thổi tắt ngọn lửa. Hoàng Lan cười nhẹ một tiếng. Đơn giản, chỉ sau một cái búng tay nhanh như chớp, một ngọn lửa khác lại bùng lên. Cứ như vậy, liên tiếp năm sáu lần, Vương Văn Lãng đã không còn nghĩ đến chuyện thổi tắt ngọn lửa nữa. Hắn quay mặt sang một bên, một mực né tránh như cách người ta né tránh thứ dịch bệnh đáng ghê tởm.
Nhưng Hoàng Lan lúc này lại muốn đùa dai. Nàng càng đưa chiếc bật lửa lại gần sát hơn.
Một mùi khét bốc lên, chòm râu của Vương Văn Lãng đã bị nàng đốt mất một đoạn!
Lúc này, Vương Văn Lãng thấy mặt mình nóng rát, hắn càng né, Hoàng Lan càng khiến hắn đau đớn hơn. Người ta có thể đọc được sự hoảng sợ trong đôi mắt bé như hai đường chỉ ấy. Hắn không ngờ Nguyễn Hoàng Lan có thể hóa ra được lửa địa ngục, hơn nữa, nàng dường như hạ quyết tâm muốn thiêu chết hắn!
Hoàng Lan một đòn dứt điểm, đốt luôn đôi lông mày. Vương Văn Lãng ngửi được mùi cháy khét. Nỗi sợ hãi át hết thần tính, tâm trí vốn tỉnh táo thường ngày cũng đã bị dọa đến hoang mang lẫn lộn, hắn bèn mặc sức giãy dụa rồi hét lớn:
"Đừng đốt nữa, đừng đốt nữa, tha mạng cho bần đạo. Bần đạo nhận, cái gì bần đạo cũng nhận. Kì thực Nguyễn tiểu thư không phải yêu xà, là bần đạo nghe lời Triệu tiệp dư vu oan cho tiểu thư. Có trách thì trách Triệu tiệp dư, bần đạo bị nàng ta uy hiếp. Đừng dùng lửa quỷ đốt bần đạo nữa! Bần đạo sắp bị thiêu chết rồi!"
Tách một cái, ngọn lửa biến mất. Hoàng Lan ung dung đứng dậy, chun mũi khinh bỉ:
"Còn nhận mình là đạo sĩ pháp thuật cao cường! Vậy mà chưa gì đã bị thứ đồ chơi trẻ con dọa cho xanh mật. Thật mất mặt quá đi!"
Vương Văn Lãng xấu hổ cúi đầu xuống, trên gương mặt nhăn nhó, nổi bật bộ râu và lông mày đã cháy xém, nham nhở.
Thấy hắn như vậy, Hoàng Lan tự nhiên thấy mỉa mai trong lòng. Là hắn không đủ kiên trì nên mới không nhận ra nàng chỉ định dọa hắn. Nếu muốn thiêu sống hắn thật, việc gì nàng lại chỉ nhằm vào toàn râu với lông mày như vậy?
Người có tật khắc giật mình. Kẻ làm điều ác, trong lòng luôn có nhược điểm.
"Ma quỷ trên đời này cũng không đáng sợ bằng lòng dạ con người."
Từ bên ngoài, một người trong bộ dạng tuấn mỹ, cốt cách vương giả trời sinh chậm rãi bước vào. Nhìn thấy Tư Thành, đám người Đặng Phúc vội vàng quỳ xuống. Tiểu Lam, Triệu Bảo Khánh và Vương Văn Lãng thì lóp ngóp bò đến chân hắn. Hắn liếc xéo bọn họ rồi nói:
"Dám bày ra trò này trước mặt trẫm, lá gan các ngươi cũng không nhỏ nhỉ! Triệu tiệp dư, nói đi, mục đích của ngươi là gì? Muốn oan uổng Nguyễn Hoàng Lan?" Thanh âm của Tư Thành xiết chặt dần: "Hay muốn dùng tà thuật hãm hại trẫm, hãm hại hoàng thất?"
Triệu Bảo Khánh khóc lóc nói:
"Bệ hạ, thần thiếp biết sai rồi, là thần thiếp ghen với Nguyễn tiểu thư nên mới hồ đồ, nhất thời không phân biệt được trắng đen. Thần thiếp biết tội mình rồi. Người tha cho thần thiếp đi, thần thiếp không muốn chết, thần thiếp không muốn chết đâu, bệ hạ."
Ghen? Mình không phải phi tần. Giữa mình và hắn có cái quái gì mà Triệu Bảo Khánh phải ghen dữ vậy? Hoàng Lan thắc mắc. Nàng liếc qua Tư Thành, không thể không công nhận hắn tuấn mỹ hơn người, khí chất cũng phi phàm. Nhưng đó là việc của hắn, liên quan gì tới nàng?
Hắn là người quá khứ. Nàng là người hiện tại. Đó là sự thật không bao giờ thay đổi.
Tư Thành chán ghét đẩy Triệu Bảo Khánh ra.
"Trẫm không muốn nhìn thấy bọn chúng nữa. Đặng Phúc, ngươi tự lo liệu đi."
Nói xong, Tư Thành bỏ ra ngoài, không thèm nhìn lại dù chỉ một lần. Hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ bày trò sau lưng mình!
"Bệ hạ, đợi đã."
Là giọng nói của Hoàng Lan. Tư Thành khó hiểu quay lưng lại. Không phải người con gái này đã được giải oan rồi sao, nàng còn muốn lằng nhằng gì nữa?
"Tha cho bọn chúng được không?" Hoàng Lan rụt rè nói tiếp.
Lời vừa nói ra, không chỉ riêng Đặng Phúc mà Triệu Bảo Khánh, Vương Văn Lãng cũng đều chấn kinh. Người đưa ra yêu cầu này là Nguyễn Hoàng Lan đó! Có phải ở trong lãnh cung lâu quá, đầu óc nàng cũng bất thường rồi không?
Không rõ cảm xúc của Tư Thành lúc này là gì, chỉ thấy mi tâm hắn nhíu lại, mặt không lộ vẻ tức giận nhưng đáy mắt lại phức tạp đến lạ kì.
Cơ hồ đoán ra khúc mắc của đối phương, Hoàng Lan hòa nhã nói:
"Triệu Bảo Khánh và Vương Văn Lãng tuy có mưu đồ bất chính, nhưng cũng là kẻ ngu ngốc nông cạn, căn bản chưa gây ra hậu quả gì quá to tát. Nếu đã vậy, chi bằng tha cho chúng một mạng, để cho chúng tự ăn năn hối cải vẫn hơn."
Đã là con người, mấy ai tránh được bản tính ghen tuông, ích kỉ? Lòng dạ con người vốn dĩ nhỏ bé lắm. Triệu Bảo Khánh cũng vậy. Vương Văn Lãng cũng vậy. Nếu họ không muốn, không ai có thể bắt họ sống cao khiết như một thánh nhân.
Nguyễn Hoàng Lan của một giờ trước kiên quyết, cứng rắn bấy nhiêu thì bây giờ lại khoan dung, độ lượng bấy nhiêu. Nàng muốn cho kẻ vừa dồn mình vào đường chết một cơ hội sống. Tư Thành cảm thấy mình không thể chạm tới suy nghĩ của người con gái trước mặt.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh thái hậu thập tử nhất sinh, chỉ có mình nàng kiên trì nhẫn nại, lại hiện lên hình ảnh những hình nhân ghê gớm nọ, từng dòng từng chữ khắc trên đó đều độc địa nham hiểm.
"Quốc có quốc pháp, cung có cung quy." Một lúc sau, hắn lạnh lùng nói: "Trẫm nhân từ một lần, chính là dung túng cho kẻ khác làm bậy lần sau. Xin lỗi nàng, đề nghị này, trẫm không thể chấp nhận."
Vương pháp mà hắn đang nói, chính là đại diện cho chế độ phong kiến quân chủ cứng nhắc, hà khắc. Hoàng Lan biết thuyết phục Tư Thành là rất khó. Chẳng qua, ở thế giới mà nàng từng sống gần hai mươi năm, pháp luật minh bạch và công bằng, mấy trò vu oan nhập nhằng này kể ra không đáng tội chết. Vậy nên nàng vẫn thử thuyết phục hắn một lần. Quả nhiên vẫn chẳng thay đổi được gì.
Có trách, chỉ trách kẻ không biết an phận!
"Tôi hiểu." Nàng thở dài: "Triệu Bảo Khánh lòng dạ nhỏ nhen, Vương Văn Lãng tham tiền tài giả ma giả quỷ, bệ hạ có thể dựa theo quốc pháp mà phán xét bọn chúng. Nhưng còn Tiểu Lam kia thì sao? Nàng ấy với tôi không quen không biết, chẳng qua bị chủ nhân bức ép, chưa chắc đã có lòng hại tôi. Bệ hạ, nếu tha được thì tha đi, cũng coi như thay thái hậu tạo phúc."
Tiểu Lam lấy hết can đảm ngước nhìn Hoàng Lan, gương mặt nhợt nhạt không giấu nổi sự nghi ngờ lẫn kinh ngạc. Nguyễn tiểu thư đang cầu xin cho nàng? Và kì diệu hơn, hình như bệ hạ cũng đang cân nhắc đề nghị ấy...
"Vậy thì tha cho Tiểu Lam. Còn hai người kia, trẫm rất tiếc."
Nhìn theo bóng dáng Tư Thành khuất xa, không hiểu sao nàng lại không thể cảm thấy bình yên...
Một khắc sau, phán quyết cuối cùng truyền khắp lục cung.
Tiệp dư Triệu Bảo Khánh thân là cung phi mà không biết giữ gìn đức hạnh, nhỏ nhen đố kị, sắp đặt hình nhân, hãm hại người khác, nay ban ột dải lụa trắng, ở trong lãnh cung tự tuẫn tiết.
Vương Văn Lãng tham tiền tài, cấu kết cùng hậu cung đổi trắng thay đen, bày ra trò ma quỷ lừa gạt lòng người, giam vào hình lao, một tháng sau xử trảm.
Cung nữ Tiểu Lam thấy chủ nhân làm sai không biết can ngăn, nhưng ở trong cung thân bất do kỉ, xét thấy tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, phạt ba mươi trượng, vĩnh viễn đuổi ra khỏi cung.
Nguyễn Hoàng Lan bị người khác oan uổng, xét đến cùng không liên quan đến yêu xà, được trở lại Nhữ Hiên các, ban thưởng trọng hậu.
Án yêu xà, đến đây là chấm dứt.
(1) Đại Bảo: Niên hiệu của vua Lê Thái Tông từ năm 1440 đến năm 1442. Vua Lê Thái Tông có bốn người con trai là Lê Bang Cơ (vua Lê Nhân Tông), Lệ Đức hầu Lê Nghi Dân, Lê Tư Thành (vua Lê Thánh Tông) và Cung vương Lê Khắc Xương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui