Thiên Hạ Kỳ Duyên

"Dù sao số tiền này cũng không sạch sẽ gì. Hay là bệ hạ đem nó đi mua lương thực mà chia cho dân nghèo. Tuy rằng không đáng bao nhiêu nhưng tôi tin nó cũng giúp đỡ dân chúng được phần nào."
Hoàng Lan khiêm tốn đề xuất, không ngờ tới Tư Thành và Ngô Chi Lan đều nhìn mình như quái vật!
Là vua một nước, Tư Thành có phải người thiếu tiền không? Đương nhiên là không. Suýt chút nữa Tư Thành đã bật cười, nhưng đứng trước một Hoàng Lan nhiệt tình quá mức, phản ứng duy nhất của hắn là đưa tay ra đón lấy tập ngân phiếu.
Còn suy nghĩ của Hoàng Lan lại đơn giản hơn rất nhiều. Nàng ở trong cung, cơm no áo ấm, căn bản không cần dùng đến tiền bạc. Nếu đã không dùng đến, chi bằng đem nó đi làm chút việc thiện, tích đức cho bản thân vẫn hơn.
...
Hậu cung canh hai, Đan Ngọc các cửa đóng then cài.
Sương lạnh từ khe cửa kín đáo lọt vào tẩm điện. Ánh trăng mờ ảo càng khiến khung cảnh thêm quỷ dị.
Tiếng mõ từ đâu vọng lại. Phùng Diệm Quỳnh thở dài một tiếng rồi bật dậy. Mái tóc đen mượt như dòng suối phủ hờ qua bờ vai trắng nõn. Bộ váy ngủ mỏng manh không che được vẻ xuân sắc mê mị lòng người.
Bạch Yên thấy chủ nhân mình tỉnh giấc, vội vàng chạy đến bên đầu giường.
"Lệnh bà... người lại bị mất ngủ ạ?"
Mười ngày Tư Thành không đến Đan Ngọc các cũng mười ngày Phùng Diệm Quỳnh ngủ không tròn giấc. Nàng ta đã phải dùng rất nhiều bột ngọc trai để che đi quầng thâm nơi viền mắt.
"Đêm nay ồn ào quá!"
Phùng Diệm Quỳnh nói xong liền vùng vằng bước xuống giường. Bạch Yên đưa tay đón lấy, chu đáo dìu nàng ta ra phòng ngoài.
Tẩm điện mờ mờ ánh nến.
Chén trà trong tay Phùng Diệm Quỳnh rơi xuống đất. Chỉ một giây sau, Bạch Yên cũng nhận ra căn nguyên của sự kinh hoảng ấy.
Da rắn... là một tấm da rắn nằm chỏng chơ bên cạnh bức hoành phi! Xanh xám bùng nhùng, loang lổ đến kì dị.
Chỉ một phút sau, cung nhân ở Đan Ngọc các tập trung không thiếu một ai.
"Đinh Toàn, thế này là thế nào?" Năm ngón tay của Phùng Diệm Quỳnh bấu chặt vào vạt áo, huyết sắc cơ hồ đã mất hết: "Sao lại có thứ này trong tẩm điện của ta?"
Thái giám tên Đinh Toàn run rẩy quỳ phục dưới đất:
"Hồi bẩm lệnh bà... chuyện này... chuyện này nô tài cũng không rõ. Rõ ràng lúc tối nô tài còn quét dọn cẩn thận..."
Mấy ngày nay, chuyện trong cung có yêu xà hóa thân đã khiến nhiều người thấp thỏm không yên. Kẻ vững tim thì kiên nhẫn chờ đợi. Người nhát dạ thì đóng cửa cung cả ngày, thậm chí còn lén lút mang theo bùa trừ yêu. Chỉ khi đám người Triệu Bảo Khánh bị lật tẩy, sự căng thẳng ấy cơ chừng mới bị phá vỡ. Vậy mà giờ bên trong Đan Ngọc các lại tiếp tục xuất hiện tấm da rắn này. Chuyện này là sao? Mồ hôi vã ra như tắm, Đinh Toàn thực sự không biết tai ương này từ đâu rơi xuống. Y rất sợ, rất sợ cơn thịnh nộ của Phùng chiêu nghi trút xuống đầu mình.
Đan Ngọc các chìm vào yên lặng.
"Hay là chúng ta đi báo cho Đặng tổng quản, nhờ ngài ấy điều tra lại chuyện này?" Cung nữ Mai Hoa nhẹ giọng đề nghị.
Mai Hoa vừa nói xong, lập tức cảm thấy một bên má đau rát. Theo đà cú tát như trời giáng của Phùng Diệm Quỳnh, cung nữ tội nghiệp ấy ngã nhào xuống đất.
"Việc của Đan Ngọc các, ta còn chưa lên tiếng, khi nào đến lượt ngươi quyết định!" Phùng Diệm Quỳnh nghiến răng nói.
Biết mình lỡ lời, Mai Hoa cuống quýt cầu xin tha mạng.
Sắc mặt Phùng Diệm Quỳnh vặn vẹo trong giây lát. Vẫn đứng hầu một bên, Bạch Yên cúi đầu càng sâu.
Một lúc sau, thanh âm nhàn nhạt mới từ từ buông xuống:
"Chỉ là một đống phế vật bình thường, không cần thiết phải kinh động đến thánh giá. Còn nữa, nếu để ta biết được kẻ nào ở Đan Ngọc các đem chuyện này dị nghị ra bên ngoài, bôi nhọ thanh danh của ta, ta sẽ lấy mạng kẻ đó. Giờ mau dọn thứ rác rưởi này đi, đừng để chướng mắt ta."
Hóa ra Phùng chiêu nghi cũng sợ bị liên lụy. Đám cung nhân nghĩ thầm trong bụng, kín đáo thở nhẹ một hơi, nhanh chân dọn dẹp tấm da rắn không còn một dấu vết.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Phùng Diệm Quỳnh giận dữ nghiến răng, chỉ hận không thể đem người kia bóp nát thành trăm mảnh.
"Chỗ Triệu Bảo Khánh có để lộ ra tin tức gì không?"
Bạch Yên lí nhí đáp:
"Thưa lệnh bà, Triệu tiệp dư bị ban rượu độc, trước khi đi không oán thán điều gì, chỉ mong lệnh bà chăm sóc tốt cho cha mẹ già của nàng ta như lời đã hứa."
Phùng Diệm Quỳnh bật cười. Họ Triệu đẻ ra con gái vô dụng, suýt làm liên lụy đến nàng ta, nàng ta còn phải mang tiền đi nuôi họ ư? Thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
...
Hậu cung canh hai, bên ngoài Đan Ngọc các.
Trời không có gió mà lùm cây ven đường đột nhiên lắc lư dữ dội. Vòm lá đang lao xao bỗng nhiên tắt hẳn. Từ nơi ẩn náu lý tưởng đó, hai bóng người nhỏ nhắn cẩn thận dắt tay nhau bước ra. Khi tiếng ồn ào trong Đan Ngọc các lắng xuống, một trong hai người họ không nhịn được mà bật cười thành tiếng:
"Xem ra Phùng chiêu nghi bị dọa ất mật rồi. Tiểu thư đúng là liệu sự như thần."
Nguyệt Hằng giơ ngón cái lên, làm theo đúng động tác mà Hoàng Lan từng dậy nàng ta, ngụ ý "tuyệt vời, tuyệt vời". Tiếng cười tinh quái tan giòn vào màn đêm. Đợi đến khi đèn nến trong Đan Ngọc các tắt, đồng thời mọi thứ trở lại yên ắng một cách mờ ám, chủ tớ hai người bọn họ mới dắt tay nhau rời khỏi nơi này.
Đêm thu tĩnh lặng. Sương đêm rơi ướt vai áo người đi. Ngọn đèn nhỏ trong tay Nguyệt Hằng đã cháy gần hết. Nhưng đêm nay, có thể cùng Nguyễn tiểu thư đi trêu chọc Phùng chiêu nghi cao cao tại thượng kia, nàng ta cảm thấy vô cùng cao hứng.
Có cho tiền, Phùng Diệm Quỳnh cũng không thể biết được bằng cách nào tấm da rắn kia lại lọt được vào tẩm điện của mình. Sống trong cung một thời gian, ngoài việc ghi nhớ địa thế, Hoàng Lan đã tự luyện được ình bản lĩnh đột nhập không thể xem thường. Trữ Kim phòng nàng còn vào được thì một Đan Ngọc các canh phòng lỏng lẻo có tính là gì! Nắm được thời gian Phùng Diệm Quỳnh đến cung Trường Phúc để bầu bạn cùng thái hậu, nàng đã êm thấm lọt vào trong tẩm điện của Đan Ngọc các.
Phùng Diệm Quỳnh là người sợ bóng tối. Đã thành thông lệ, cứ giờ tuất một khắc, thái giám sẽ vào tẩm điện đốt nến thắp đèn. Chỉ cần một sợi dây mảnh, một đầu buộc ngang thân ngọn nến, đầu kia cố định tấm da rắn phía sau bức hoành phi là cái bẫy đơn giản của Hoàng Lan đã hoàn thành. Nàng còn khéo léo lợi dụng đặc điểm thiếu ánh sáng, màu sắc và bố cục căn phòng ấy để ngụy trang cho sợi dây. Thái giám trong Đan Ngọc các ai nấy đều sợ Phùng Diệm Quỳnh, thói quen cùng tâm lý ấy sẽ khiến họ không dám nhìn thẳng khi bước vào tẩm điện, từ đó càng khó phát hiện ra sự bất thường ở cây nến. Khi nến cháy đến chỗ buộc dây, sáp nóng tan chảy sẽ khiến sợi dây tuột ra, kéo theo tấm da rắn rơi xuống đất. Việc thu hồi sợi dây lại càng dễ dàng. Chỉ cần ai đó mở cửa, chiếc ròng rọc tự chế của Hoàng Lan sẽ thay nàng hoàn tất việc này. Đó là lý do tại sao tấm da rắn lại xuất hiện trong tẩm điện của Phùng Diệm Quỳnh một cách kì bí như thế.
Toàn bộ quá trình này mất khoảng một canh giờ. Và Hoàng Lan đã căn thời gian không thể chuẩn xác hơn.
Hơn nữa, Phùng Diệm Quỳnh chắc chắn sẽ nhận ra món quà này. Nàng ta phải biết rõ hơn ai hết, thứ dơ bẩn mà Triệu Bảo Khánh đã vứt bỏ ở hậu viện Nhữ Hiên các...
"Tiểu thư không sợ Phùng chiêu nghi truy cứu ra chuyện này à?"
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai Hoàng Lan. Cuối cùng Nguyệt Hằng cũng không nhịn được mà nói ra khúc mắc trong lòng. Dù gì thì hôm nay nàng ta cũng đã làm chuyện lớn mật nhất trong đời: cùng Nguyễn tiểu thư bày trò trước mặt Phùng chiêu nghi. Việc này nếu lộ ra, cái mạng nhỏ của nàng ta sẽ kết thúc. Khi con người ta liều mạng cũng cần phải biết mình đang liều mạng vì cái gì.
"Tôi không sợ." Hoàng Lan lắc đầu, nở một nụ cười tinh quái: "Trò ma của Triệu Bảo Khánh đã bị lộ. Hơn ai hết, Phùng Diệm Quỳnh mới là người mong chuyện này lắng xuống nhất. Có ười lá gan nàng ta cũng không dám đem chuyện này nói với bệ hạ. Nếu điều tra ra đến cùng, còn chưa biết sẽ tra ra ai. Việc tự kê đá đập chân mình đó, cô nghĩ nàng ta sẽ làm sao?"
Nguyệt Hằng gật gù, tỏ vẻ đã hiểu.
Đan Ngọc các đã khuất xa. Lối về dần trở nên quen thuộc. Hương đêm man mác. Trời trong vắt không gợn mây. Ánh sao mập mờ như những hạt kim tuyến được rắc trên một tấm thảm khổng lồ. Vũ trụ càng thêm lung linh ảo diệu.
Trong khi Nguyệt Hằng mải huyên thuyên như một chú chim non, tâm trí Hoàng Lan lại bận rộn nghĩ về một chuyện khác.
Triệu Bảo Khánh là một kẻ không có đầu óc. Một tiệp dư nhỏ nhoi cũng không có bản lĩnh thao túng Vương Văn Lãng. Bởi thế, Hoàng Lan biết rằng đằng sau tất cả, Triệu Bảo Khánh chẳng qua chỉ là một con rối không hơn không kém. Kẻ giật dây là một người khác...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui