Lúc ấy ở tiểu đình, chẳng phải Triệu Bảo Khánh đã tôn kính nhắc đến Phùng Diệm Quỳnh sao?
Muốn người ta không biết, tốt nhất mình đừng làm. Hoàng Lan bất giác cười nhạt một tiếng. Dù biết chính vị chiêu nghi cao cao tại thượng kia là kẻ giật dây Triệu Bảo Khánh, nàng vẫn không động vào đối phương. Sợ ư? Hoàng Lan không sợ. Dù sao nàng cũng từng chạm tay vào cái chết một lần. Một kẻ thân cô thế cô như nàng có gì mà phải sợ? Thiếu chứng cứ ư? Càng không khó. Nếu cố gắng, nàng tin mình sẽ tìm ra chứng cứ luận tội Phùng Diệm Quỳnh. Vậy lý do vì đâu?
Không muốn đuổi cùng giết tận. Tóm lại vẫn là sáu chữ này.
Phùng Diệm Quỳnh bình sinh tài mạo hơn người. Nàng ta có lý do để tự mãn, có lý do để mong chờ kẻ khác tôn sùng. Mà một kẻ tự mãn thường rất thiếu kiên nhẫn. Năm lần bảy lượt ra tay với Hoàng Lan, năm lần bảy lượt Phùng Diệm Quỳnh tự chuốc lấy tổn thất. Tấm da rắn hôm nay không hề mang ý nghĩa phản kích. Nó là lời nhắc nhở của Hoàng Lan dành cho Phùng Diệm Quỳnh. Nàng hy vọng đối phương sớm tỉnh ngộ, sớm gạt bỏ được sự đố kị không đáng có trong lòng mình. Cơ hội quay đầu, nàng chỉ cho Phùng Diệm Quỳnh thêm một lần này nữa thôi. Nếu Phùng Diệm Quỳnh vẫn muốn tiếp tục gây sóng gió, thứ chờ đợi nàng ta ở phía trước chính là bão tố, đến khi ấy, e là chẳng cần Hoàng Lan thì cũng sẽ có không ít người sẵn sàng dồn Phùng Diệm Quỳnh vào chỗ chết.
Nhữ Hiên các đã hiện lên phía trước. Nguyệt Hằng tiến lên mở cửa. Hai chủ tớ cùng bước vào khoảng sân rộng. Vắng lặng và yên bình.
"Tiểu thư."
"..."
"Tiểu thư."
Hoàng Lan như chợt tỉnh, đã thấy bản thân ngồi xuống ghế từ lúc nào. Phải rồi, vừa nãy nàng suy nghĩ nhập tâm quá.
"Đêm về khuya thường hay có sương lạnh, dễ sinh phong hàn, cô nên vào trong nghỉ ngơi vẫn hơn."
Nàng kéo tay Nguyệt Hằng ngồi xuống cùng mình, ôn hòa nhìn cung nữ trước mặt. Nàng ta vẫn còn rất trẻ, mắt to tròn đen nhánh, làn da trắng mịn, môi căng mọng như nụ đào mùa xuân. Tuy không thể xếp vào hàng mỹ nhân nhưng Nguyệt Hằng cũng là một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu.
"Nguyệt Hằng, năm nay cô bao nhiêu tuổi?"
"Thưa tiểu thư, nô tì mười sáu tuổi."
"Mười sáu tuổi, nếu ở hiện tại cô sẽ đang học phổ thông, sẽ thỏa thích vui chơi cùng đám bạn, vô lo vô nghĩ." Hoàng Lan âm thầm nhận xét.
"Tiểu thư nói gì vậy, nô tì nghe không hiểu?"
Hoàng Lan giật nảy mình.
"À không, ta chỉ đang nghĩ một người như em phải vào cung làm cung nữ, thân bất do kỉ, đúng là rất đáng tiếc."
"Gia đình nô tì làm ăn sa sút, nô tì bị bán làm người hầu cho tiểu thiếp của Lệ Đức hầu, sau đó theo chân người ta vào cung. Khi bệ hạ lên ngôi, chúng nô tì vẫn còn trẻ tuổi nên tiếp tục được giữ lại trong cung." Nguyệt Hằng hồi tưởng lại quãng thời gian trước kia, khi ấy nàng ta còn là một cô bé vô tư hồn nhiên. Một ngày nọ, cha nàng ta vì làm ăn sa sút mà thắt cổ tự vẫn, mẹ cả dẫn nàng ta bán cho phủ của Lê Nghi Dân. Hầu hạ người tiểu thiếp họ Trịnh được ít lâu, Lê Nghi Dân binh biến chiếm ngôi, nàng theo chân chủ nhân vào cung. Sau một phen nhật đổi nguyệt dời, các lão thần phò tá Bình Nguyên vương lên ngôi, ngai vàng một lần nữa đổi chủ, Nguyệt Hằng là cung nữ của Lệ Đức hầu, tưởng sẽ không thoát khỏi họa sát thân, may mắn thay tân đế và thái hậu đều là người nhân từ, không bạc bẽo hạ nhân cựu hoàng mà vẫn giữ nàng ta ở lại trong cung.
Nhớ lại chuyện cũ, Nguyệt Hằng hạ giọng:
"Nay được hầu hạ tiểu thư, nô tì đã mãn nguyện rồi."
Hoàng Lan mỉm cười, vuốt tóc Nguyệt Hằng. Nha đầu này đúng là ngốc, làm ôsin không công mà cũng nói mãn nguyện.
Nguyệt Hằng lại nghĩ Nguyễn tiểu thư không tin lời mình, vội vàng nói tiếp:
"Nô tì nói thật đấy. Trước khi đến làm việc ở Thanh Phục khu, nô tì có từng hầu hạ qua mấy vị tài nhân, kể cả Triệu tiệp dư đó, nhưng không ai đối xử với chúng nô tì tốt như tiểu thư. Tiểu thư không kiêu ngạo tự đắc, luôn luôn bao dung giúp đỡ chúng nô tì. Đời này kiếp này, nô tì chỉ muốn mãi là Nguyệt Hằng theo hầu tiểu thư thôi."
"Ngốc ạ." Hoàng Lan bật cười: "Tôi coi cô như cô gái, mấy lời này đừng bao giờ nhắc lại nữa. Việc hôm nay, tôi còn nợ cô một lời cảm ơn. Nếu cô không can đảm đứng ra trước mặt bệ hạ làm chứng việc tôi không biết chữ, chỉ e rằng tôi cũng không có cách lật ngược tình thế nhanh như vậy."
"Đều là tiểu thư thông minh mới nghĩ ra đối sách, nô tì chỉ đứng bên cạnh góp mấy lời thôi."
Nguyệt Hằng vừa nói vừa nhún vai, ánh mắt hấp háy phản chiếu ánh sao trời. Hoàng Lan không nhịn được cười một tiếng.
Một đêm ngon giấc.
...
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Lan còn đang say mộng đẹp thì bị lôi xềnh xệch ra khỏi giường. Nàng mơ hồ thấy mình rửa mặt, chải đầu, dùng điểm tâm trong chưa đầy một khắc. Một khắc sau, nàng đã ngoan ngoãn ngồi trước thư án như một con cún con.
Trước mặt nàng, Ngô Chi Lan trưng ra vẻ mặt tươi tỉnh. Giờ Hoàng Lan mới nhớ ra việc Tư Thành ra lệnh cho vị tiểu thư họ Ngô này đến đây dạy chữ ình.
Tất nhiên vì không biết đối phương mải phục kích bên Đan Ngọc các đến tận canh hai nên mới sáng sớm, Ngô Chi Lan đã tận tụy kéo nàng ra khỏi giường. Người đâu mà nhiệt tình!
Bút lông, giấy mực được bày ra. Nhữ Hiên các nhanh chóng biến thành một phòng học bổ túc.
"Nguyễn tiểu thư, chữ này thiếu một nét."
Hoàng Lan bèn thêm một nét xiên vào chỗ thiếu.
"Nguyễn tiểu thư, cô lại nhầm rồi, phải viết thế này mới đúng."
Hoàng Lan lại nhanh tay sửa lại chữ vừa viết.
Vật lộn cả buổi, nếu Nguyệt Hằng là gia sư thì trình độ của Ngô Chi Lan phải tương đương với giáo sư tiến sĩ. Thiếu nữ này không những viết chữ đẹp, thi luật tinh thông mà khả năng xuất khẩu thành thơ cũng thuộc hàng không có đối thủ. Thầy tài ắt trò giỏi. Cày qua cày lại, khả năng của Hoàng Lan cũng khá lên rất nhiều.
"Nguyễn tiểu thư, Ngô tiểu thư, dừng tay uống ngụm nước đã."
Nguyệt Hằng thấy Hoàng Lan học hành nhiệt tình, thiếu chút nữa là bò cả ra bàn để luyện chữ thì vui vẻ mang đến cho nàng một chén nước. Ngồi một bên, Ngô Chi Lan mỉm cười ý nhị:
"Cũng may có Nguyệt Hằng, chứ không tôi cũng không can ngăn được Nguyễn tiểu thư."
Thấy vẻ mặt khả nghi của Ngô Chi Lan, Hoàng Lan linh cảm có điều gì không ổn, liền chạy đến trước gương đồng. Và rồi, Hoàng Lan suýt té xỉu khi nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương!
"Chỉ là học chữ thôi mà, có nhất thiết phải thành ra vậy không nhỉ?" Nguyệt Hằng âm thầm thắc mắc, thỉnh thoảng lại trộm liếc cái kẻ tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, mặt mũi lem luốc mực tàu trước mặt mình.
"Tiểu thư nhà cô không muốn làm người kém cỏi." Ngô Chi Lan cao hứng giải thích.
Hoàng Lan trừng mắt nhìn Ngô Chi Lan. Ngô Chi Lan lại làm ra vẻ miễn cưỡng nhún vai. Không khí trong Nhữ Hiên các vạn phần chan hòa, vui vẻ. Một lúc sau, Nguyệt Hằng nhớ ra còn vài việc chưa làm, lại chạy ào ra ngoài như một cơn lốc. Căn phòng sau đó lại chìm trong tĩnh lặng. Hoàng Lan thôi không cười đùa nữa, vẻ mặt cũng dần nghiêm túc hơn.
"Chi Lan à, tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?"
"Tiểu thư cứ nói." Ngô Chi Lan đang nhấc tay mài mực, bâng quơ đáp lời.
"Là về việc yêu xà.Rốt cuộc trước đây đã xảy ra chuyện gì?"
Khi hỏi câu này, Hoàng Lan nhớ đến phản ứng của thái hậu và Tư Thành ở điện Tường Quang. Linh tính cho nàng biết trong quá khứ đã từng xảy ra chuyện gì đó, Ngô Chi Lan là người sống trong thời đại này, lại có họ với thái hậu, có lẽ sẽ biết được đôi chút.
Ngô Chi Lan ngưng thần đặt nghiên mực sang một bên. Rõ ràng chuyện mà Hoàng Lan vừa nhắc đến có một ấn tượng nhất định.
"Cô thực sự muốn nghe?" Ngữ khí của nàng bình thản, tựa hồ lại có chút xao động.
Người bên cạnh gật đầu.
Ngô Chi Lan ngồi xuống bên cạnh Hoàng Lan, ân cần vỗ vai nàng như đối với người tri kỉ, sau đó bắt đầu kể:
"Chuyện này, muốn nói cho rõ ràng, phải bắt đầu từ mười tám năm trước. Khi ấy, thái hậu vẫn còn là Ngô tiệp dư, nhờ ơn trời nên đã mang thai rồng. Trong cung có vị thần phi ghen ghét thái hậu nên đã buông lời gièm pha đến tai tiên đế. Hậu cung thâm hiểm khôn lường, tiểu thư cũng không lạ gì chuyện các phi tần lục đục mà. Thái hậu bị khép vào tội voi giày. Vị thần phi ấy là mẫu phi của vua Diên Ninh (1), cũng chính là hoàng thái hậu sau này."