Thiên Hạ Kỳ Duyên

Có thể bệ hạ đã quên, nhưng thần nữ vẫn nhớ rất rõ vụ án yêu xà ngày ấy. Bắt Nguyễn tiểu thư lựa chọn giữa lương tri và sinh tồn, một việc như thế, bệ hạ vẫn muốn làm? Hơn nữa, tính tình Nguyễn tiểu thư ưa phiêu du tự tại, nàng ấy tuy có ơn với hoàng thất, nhưng trước sau cũng không phải phi tử của bệ hạ. Một người như thế, bệ hạ lấy gì để ràng buộc?
...
Từ ngày Phùng Diệm Quỳnh được phong phi, cung Thụy Đức lúc nào cũng đông đúc, nhộn nhịp.
Đi tới đi lui quanh chiếc bàn dài phủ gấm đỏ, Bạch Yên đang làm công tác phân loại tặng phẩm. Bởi vì Phùng Diệm Quỳnh là người đầu tiên được phong phi, thế nên người tranh thủ đến lấy lòng nàng ta nhiều hơn đi trảy hội.
"Bẩm lệnh bà, Trịnh tu nghi dâng tặng một đôi trâm cẩm tú."
Phùng Diệm Quỳnh đang khoan khoái ngả lưng trên trường kỉ, hài lòng phẩy tay một cái, ra hiệu cho Bạch Yên cứ tiếp tục công việc.
"Nguyễn tài nhân mang đến một bình gốm Bát Tràng."
Người giản dị, lễ vật cũng thật tầm thường. Bạch Yên lén nhìn đến Phùng Diệm Quỳnh, thấy đối phương cũng hờ hững như không.
"Quách tuyên vinh dâng tặng linh chi nghìn năm. Bùi mỹ nhân dâng tặng một viên hắc hải minh châu (ngọc trai đen). Đỗ lương nhân dâng tặng..."
Kiểm kê, thông báo cả canh giờ, số lễ vật mới giảm đi một nửa. Phùng Diệm Quỳnh vẫn nằm trên trường kỉ, dung nhan yêu kiều lộng lẫy, tấm lụa mỏng khoác qua vai phiêu dật như nước.
"Còn Lê Tuyên Kiều?"
Nửa ngày sau, thanh âm trong trẻo như ngọc mới cất lên. Bạch Yên vỗ trán nhớ lại, sau đó cúi đầu đáp:
"Hồi bẩm lệnh bà, Lê tu dung vẫn chưa mang lễ vật đến."
Phùng Diệm Quỳnh cười nhẹ. Kể từ sau ngày nàng ta ban tặng vòng bạc, đối phương liền đóng cửa cung, không ra khỏi Diêu Tú viện một bước.
"Không đến cũng tốt, coi như da mặt cô ta không dày như ta tưởng."
"Lệnh bà inh, Lê tu dung sao có thể là đối thủ của lệnh bà."
Thấy Phùng Diệm Quỳnh đang vui vẻ đắc ý, Bạch Yên cũng thuận đà tát nước theo mưa. Quả nhiên, đối phương nở nụ cười hài lòng:
"Muốn đấu với bản cung? Cô ta dựa vào cái gì? Gia thế? Mỹ mạo? Hay tài năng? Nếu biết thân biết phận, bản cung sẽ để cô ta yên ổn làm một tu dung nho nhỏ đến suốt đời. Còn nếu cô ta muốn chết, bản cung sẽ cho cô ta được toại nguyện."
Phùng Diệm Quỳnh chậm rãi đi đến bên cạnh đống lễ vật, thuận tay nhấc vài món lên ngắm nghía, vẻ mặt càng lúc càng đắc ý. Trong tiềm thức của nàng ta, chỉ có người xinh đẹp như mình, tài mạo như mình mới đủ tư cách bước lên ngôi vị hoàng hậu. Hạng người như Lê Tuyên Kiều, Nguyễn Nhã Liên, vĩnh viễn chỉ là cỏ rác hèn mạt dưới chân...
Ánh mắt Phùng Diệm Quỳnh dừng lại bên cạnh một cuộn giấy nhỏ màu vàng. Lật giở ra, hóa ra đó là bức tranh vẽ một đôi chim uyên ương.
Rực rỡ sống động, nhẹ nhàng uyển chuyển, lại có phần thanh nhã thoát tục...
Bức họa này rất có tự hồn.
"Bạch Yên, bức họa này là của ai mang đến?"
Bạch Yên xem lại danh sách rồi đáp:
"Hồi bẩm lệnh bà, đây là lễ vật của Hạ tiệp dư."
Hạ tiệp dư? Phùng Diệm Quỳnh suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ được người này. Nàng ta chỉ biết đến một tiệp dư họ Triệu, mà người đó giờ đã là ma dưới a tì địa ngục.
"Hạ tiệp dư thường ngày sống trong Triều Dương uyển, nô tì cũng chưa gặp qua lần nào." Bạch Yên tiếp tục giải thích: "Nhưng nghe đồn người này mỹ hơn người, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, tình cờ gặp mặt bệ hạ trong Đồng Cúc đài một lần liền được sắc phong thành tiệp dư."
Tình cờ gặp mặt? Khóe miệng Phùng Diệm Quỳnh hơi nhấc lên. Trong cung từ khi nào có chuyện tình cờ? Nếu Hạ tiệp dư này gặp được hoàng thượng chỉ là tình cờ, Phùng Diệm Quỳnh tình nguyện giảm hẳn hai năm tuổi thọ.
Mỹ mạo hơn người, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành... xem ra có những người bắt đầu không muốn chờ đợi rồi.
Nghĩ ngợi một lúc, Phùng Diệm Quỳnh nói:
"Bạch Yên, ngươi đến Trữ Kim phòng lấy một món đồ đẹp đẽ nào đó mang đến Triều Dương uyển, nói là huệ phi ta cảm tạ chân tình của Hạ tiệp dư."
Đợi khi Bạch Yên lui xuống, gương mặt yêu kiều của Phùng Diệm Quỳnh khẽ phác lên một ý cười. Nhọc lòng đem một bức tranh uyên ương đến cung Thụy Đức, Hạ tiệp dư kia xem ra cũng là người thức thời. Đối phương đã muốn xum xoe lấy lòng, vậy thì Phùng Diệm Quỳnh cũng không thể làm người hẹp hòi.
Dù sao, bản thân giờ đã là huệ phi vinh sủng hơn người, Phùng Diệm Quỳnh hoàn toàn tin tưởng mình có thể kiểm soát một tiệp dư bé nhỏ trong tay.
Tiệp dư... Phùng Diệm Quỳnh nghĩ đến Triệu Bảo Khánh, rồi liên tưởng cứ thế chắp nối đến vụ án yêu xà, cuối cùng dừng lại ở người con gái ấy.
Nguyễn Hoàng Lan!
Kể từ khi con người này xuất hiện, cuộc sống của Phùng Diệm Quỳnh đã không còn suôn sẻ như trước nữa. Nàng ta luôn có một cảm nhận, âm thầm mà bền bỉ, rằng một ngày nào đó Nguyễn Hoàng Lan sẽ là đối thủ cản bước danh vọng của mình. Bởi thế, nàng ta mới năm lần bảy lượt tìm cách trừ khử Hoàng Lan. Giờ thì tốt rồi... Phùng Diệm Quỳnh bất giác đưa tay lên xoa bụng. Có tấm kim bài miễn tử này trong tay, nàng ta còn phải sợ một Nguyễn Hoàng Lan không thân không phận nữa hay sao?
...
Một thái giám cao lớn, nước da nâu sậm rắn rỏi, tay bưng tráp ngọc đang cúi đầu bước đi trong cung Thụy Đức. Thấy một đoàn thái giám từ xa đi đến, hắn bèn nhanh tay giữ lấy một thái giám lại, nhỏ giọng hỏi:
"Lệnh bà bảo tôi mang tráp này đến chỗ của Nguyễn Hoàng Lan, nhưng lâu ngày tôi quên mất đường, làm phiền anh chỉ đường giúp cho."
Thái giám kia chẳng cần biết "lệnh bà" là "lệnh bà" nào, chỉ thấy đối phương khúm núm với mình thì được dịp lên giọng:
"Liệu liệu cái mồm nhà ngươi. Nguyễn tiểu thư đang được bệ hạ coi trọng, ban cho hẳn tòa Nhữ Hiên các, ăn nói bất kính là mất đầu như chơi đấy!"
Người kia hơi ngẩn người, lại nghe thái giám nói tiếp:
"Ngươi còn đứng đây làm gì? Người ta ở trong cung Vĩnh Ninh, không phải cung Thụy Đức này..."
Y còn chưa nói hết lời, ngẩng đầu lên đã thấy thân ảnh người kia như sương như khói, khuất sau dãy hành lang.
Mẹ kiếp, thì ra cô ta không phải là cung nữ...
Nhẹ nhàng như gió thổi, kín kẽ như sương đêm, một bóng người vượt qua tầm mắt đám cung nữ, phút chốc tiến sâu vào bên trong Nhữ Hiên các.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui