Ngẩng đầu lên, Hoàng Lan bất giác chạm phải ánh mắt trìu mến của Tư Thành. Khi hai ánh mắt chạm nhau, Hoàng Lan chợt có cảm giác rất lạ, tựa hồ trái tim đã đập sai nhịp. Cuối cùng, kẻ thua cuộc vẫn là nàng. Lảng tránh không được, nàng miễn cưỡng quay đầu sang phía khác.
Phượng Tú uyển, mùa này hoa nở rực rỡ, trăm cánh hoa đua nhau khoe sắc, xa xa lại có ao nhỏ hình bán nguyệt, nước xanh thấu đáy, cảnh sắc thực mê hồn người.
Tư Thành nhìn nàng hồi lâu, lát sau dịu dàng nói:
"Hoàng Lan, nghe lời trẫm, ở lại trong cung đi, đừng ra ngoài chạy nhảy nữa."
Một cơn gió nhẹ thổi đến, mơn man ôm siết lấy mái tóc Hoàng Lan. Khóe môi nàng khẽ cong lên:
"Hậu cung này rắc rối đa đoan, bệ hạ thực sự muốn tôi ở lại?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
"Trẫm tin nàng có đủ bản lĩnh để sống tốt trong hậu cung."
Hoàng Lan thở dài:
"Xin lỗi, tôi không thể."
Một thoáng im lặng. Sắc mặt Tư Thành hơi chùng xuống.
Rất lâu sau đó, Hoàng Lan đứng dậy, xoay người bước đi.
Bốn tháng trước, nàng đã lựa chọn rời xa nơi đầy thị phi này. Bây giờ, nàng vẫn lựa chọn như vậy.
Hình như Tư Thành định đứng dây đuổi theo, nhưng ngạo khí của một bậc đế vương khiến hắn chỉ có thể ngồi đó mà nhìn theo hình bóng ấy dần khuất xa. Trong đáy mắt, thứ phảng phất không phải sự giận dữ, mà là thất vọng.
Nàng cứ thế bỏ đi như vậy sao? Trong mắt nàng, trẫm thực sự không tồn tại sao?
Đúng lúc ấy, một tiếng người hét lên đầy phấn khích:
"Tiểu thư!"
Nguyệt Hằng đang dẫn đầu một đoàn người rất dài, cả đám hồ hởi đi về phía Phượng Tú uyển. Hoàng Lan nhanh chóng nhận ra đám người này là ai. Họ là những cung nhân trong Nhữ Hiên các, cung Trường Phúc, nói chung toàn là người quen cũ.
Bọn họ... bọn họ kéo đến đây làm gì? Hoàng Lan ngây người không hiểu chuyện gì.
Gặp lại chủ nhân, Nguyệt Hằng vui mừng khôn xiết. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng ta chủ động tách lên phía trước rồi quỳ sụp xuống trước mặt Hoàng Lan, nghẹn ngào khóc:
"Tiểu thư, cô đừng đi nữa, hãy trở về Nhữ Hiên các đi ạ."
Hoàng Lan vội đến đỡ Nguyệt Hằng dậy. Thế nhưng Nguyệt Hằng vẫn kiên quyết quỳ trên mặt đất:
"Là do nô tì chăm sóc không chu đáo mới khiến tiểu thư chán ghét mà bỏ đi. Chỉ khi tiểu thư trở về Nhữ Hiên các, chấp nhận tha lỗi cho nô tì, nô tì mới dám đứng lên."
Cái quái gì thế này?
Hoàng Lan còn đang định nói "tôi tha lỗi" thì chợt sững lại, vì nàng đã nhận ra ý tứ của đối phương.
"Nguyệt Hằng, cô muốn ép tôi?"
Biết không thể dùng cách này để thuyết phục Nguyễn tiểu thư, Nguyệt Hằng cúi đầu hồi lâu, cuối cùng cắn răng đáp:
"Nô tì hiểu tiểu thư bỏ đi vì chán ghét cuộc sống chốn thâm cung. Nhưng hậu cung không bạc bẽo, tuyệt tình như tiểu thư tưởng đâu. Ở đây, vẫn còn chúng nô tì thật lòng muốn tốt cho cô. Nửa năm qua, mọi người trong Nhữ Hiên các đều đợi cô trở về. Bệ hạ, ngài cũng luôn đợi cô trở về. Khi bỏ đi, tiểu thư có nghĩ đến những người ở lại không? Chân tình của mọi người, cô không nhận ra thật sao?"
Đáy lòng Hoàng Lan chùng xuống.
Có lẽ Nguyệt Hằng nói đúng. Hậu cung không phải chỉ có đám người Phùng Diệm Quỳnh, Triệu Bảo Khánh. Ở nơi đó, nàng vẫn còn có những người bạn thực sự.
"Tôi..."
Bỗng nhiên nàng không biết phải nói gì. Bởi nàng biết bản thân mình còn nợ bọn họ một lời xin lỗi.
"Tiểu thư, người hãy ở lại đi ạ."
Nguyệt Hằng càng kiên trì, chỉ khiến Hoàng Lan càng thêm khó xử.
Bọn họ đến đây, đều là để cầu xin nàng ở lại?
Sự chân thành trong mắt họ là thật.
Trời không có gió, nhưng khóe mắt ai đó lại cay cay. Hoàng Lan bối rối quay mặt ra chỗ khác, lấy tay che đi khóe miệng đang nấc lên từng hồi.
Chân tình này, bảo nàng phải làm gì để đền đáp lại? Thà rằng mọi người cứ vô tình... để mọi thứ nhẹ nhàng trôi đi... như chưa từng xuất hiện.
Hoàng Lan đang khóc. Đứng trước khó khăn nguy hiểm, nàng không khóc. Nhưng trước chân tình trong thiên hạ, nàng lại dễ dàng khóc như một đứa trẻ.
"Các người đừng ép tôi!" Nàng nghẹn ngào, giọng đã lạc hẳn đi.
Lâm Vũ Linh nãy giờ vẫn im lặng, nay cũng tiến lại gần Hoàng Lan:
"Tiểu thư, hay là ở lại đi!"
"Vũ Linh, cả cô cũng...?"
Hoàng Lan không tin vào mắt mình. Kể từ sau khi thu nhận Lâm Vũ Linh, hai người nàng cùng nhau chu du mọi nơi. Lâm Vũ Linh đã sớm không còn là Lâm Vũ Linh mỏng manh yếu ớt trong quán trà dạo nọ nữa. Bôn ba cùng nhau, Hoàng Lan những tưởng Lâm Vũ Linh phải là người hiểu cá tính của nàng nhất. Nàng chán ghét sự bó buộc. Vậy mà...
Lâm Vũ Linh đáp:
"Nô tì không nghĩ được nhiều như tiểu thư. Nô tì chỉ nhớ ngày ấy, chính tiểu thư đã từng nói với nô tì rằng, trong thiên hạ vẫn còn có chân tình. Những người ở đây đều thật lòng mong tiểu thư ở lại. Tiểu thư nỡ lòng nào phụ tấm lòng của bọn họ?"
Hoàng Lan lùi lại một bước. Nàng bỏ đi như vậy là phụ lòng người sao?
Người cuối cùng lên tiếng là Nguyễn Đức Trung. Cũng chẳng biết Đặng Phúc dẫn ông ta đến đây hay ông ta tự mình tìm đến nữa.
"Chúng tôi không ép tiểu thư, nhưng cô cũng đừng tự gượng ép bản thân mình nữa. Vì sao cô có thể cứu thái hậu? Vì sao cô tìm đến tại hạ và nói ra kế sách trị thủy? Bởi vì tiểu thư là một người có trách nhiệm. Dù có giả vờ vô tình, cô cũng không thể phủ nhận được tấm lòng của mình dành cho xã tắc Đại Việt. Nếu đã có lòng như vậy, tại sao lại chấp nhận làm một người bình thường, sống qua ngày đoạn tháng, rồi chết đi không ai nhớ tới? Hơn nữa, bệ hạ là một vị vua tốt, tại hạ tin ngài sẽ đối xử tốt với tiểu thư. Nghe lời tại hạ, ở lại đi."
Lúc đầu Nguyễn Đức Trung không biết thân phận của Hoàng Lan, chỉ đơn thuần cảm mến nàng sau ấn tượng về buổi nói chuyện hôm ấy. Đến khi Đặng Phúc ra Đoan Môn đón người, sửng sốt nhận ra người quen cũ, ông ta mới biết thêm những câu chuyện thú vị về vị Nguyễn tiểu thư này.
Dù có giả vờ vô tình, cô cũng không thể phủ nhận được tấm lòng của mình dành cho xã tắc Đại Việt.
Hoàng Lan tuy cứng rắn, nhưng nàng không vô tình.
Có lẽ Nguyệt Hằng nói đúng. Nàng luôn nói mình bỏ đi vì chán ghét cuộc sống ngột ngạt trong cung. Nhưng làm như thế có khác nào trốn chạy? Đám người Phùng Diệm Quỳnh xứng đáng để nàng trở nên hèn nhát như thế ư? Không! Bọn họ không đáng. Tự do và thanh thản là ở trong tâm, không phải sự khác biệt về bốn bức tường.
Có lẽ Nguyễn Đức Trung nói đúng. Đại Việt này, dù là sáu trăm năm trước hay ãi về sau, cũng vẫn là tổ quốc thân yêu của nàng.
Cũng có lẽ Lâm Vũ Linh nói đúng. Trong khắp thiên hạ, vẫn còn có chân tình.
Hoàng Lan cúi đầu thật sâu. Không dám đối diện Tư Thành. Trong tâm trí nàng lại hiện lên câu chuyện giữ đê Lỗi Giang.
Lê Tư Thành đang cố gắng trở thành một vị vua tốt, còn nàng lại chỉ biết nhởn nhơ lo cho riêng mình. Dẫu biết bản thân chỉ là một kẻ lạc lối vô danh, chỉ là một hạt cát trong lịch sử, nhưng nàng sống như vậy liệu có ích kỉ quá không?
Đấu tranh trong lòng Hoàng Lan, không biết từ lúc nào đã nghiêng hẳn về một bên.
Cuối cùng, Hoàng Lan mỉm cười:
"Nếu đã như vậy, tôi cố chấp chẳng phải sẽ thành kẻ vô tình sao?"
Nàng không thể làm kẻ vô tình.
Khi thu nhận Lâm Vũ Linh cũng thế.
Bây giờ cũng như thế.
Thấy nàng chấp nhận ở lại, đám người đang quỳ dưới kia mừng đến phát khóc. Đến theo lệnh vua là một phần, nhưng những lời hôm nay đều xuất phát từ đáy lòng, bọn họ đều thực tình mong Hoàng Lan ở lại.
Tư Thành từ trên đài cao đi xuống, nắm tay Hoàng Lan dẫn nàng trở về chỗ cũ. Bàn tay của hắn rất ấm, động tác lại mạnh mẽ khẩn trương, không hề nhẹ nhàng như nụ cười trên môi hắn lúc này. Có lúc Hoàng Lan ngoái đầu lại, thấy đám người phía dưới đang cố bụm miệng cười liền cảm thấy xấu hổ. Nàng giật mạnh tay Tư Thành. Hắn không nói không rằng, bàn tay ấm áp càng siết chặt hơn.
Giờ phút này, nếu không vì nể mặt mọi người và sợ cái thứ gọi là tội khi quân, Hoàng Lan thề sẽ tẩn cho hắn một trận nên thân.
"Bệ hạ, khi tôi giải được án yêu xà, người có nói sẽ đáp ứng một nguyện vọng của tôi." Hoàng Lan nói khi hai người bước lên đến trên đài.
Tư Thành đã từng cho rằng Hoàng Lan sẽ dùng yêu cầu đó để rời khỏi cung, nhưng hình như hắn đã nhầm, nàng vẫn có thể thuận lợi bỏ đi mà không cần sự cho phép của hắn. Bây giờ chấp nhận ở lại, nàng lại nhắc lại chuyện này. Tư Thành mơ hồ đoán được nguyện vọng thực sự của nàng, cuối cùng chỉ nói:
"Nàng nói đi."
"Sau này dù có xảy ra chuyện gì, bất luận đúng sai, tôi cũng muốn một lần được miễn tội chết."
Thề có trời phật, nếu đám người dưới kia nghe được những lời này, bọn họ sẽ hối hận vì đã thuyết phục nàng ở lại.
Nói ra những lời này, Hoàng Lan cũng biết mình đã mạo hiểm như thế nào. Chẳng qua hậu cung đầy rẫy thị phi, ngộ nhỡ sau này có xảy ra chuyện gì thật, nàng còn có sự đảm bảo của Tư Thành để làm đường lui cho chính mình.
Tư Thành nhìn Hoàng Lan như thôi miên, thật khó để cắt nghĩa tâm trạng của hắn lúc này.
Hoàng Lan nín thở chờ đợi. Thế này có bị gọi là được đằng chân, nâng đằng đầu không nhỉ? Giờ phút này, nàng cũng cảm thấy hối hận vì đã đưa ra một yêu cầu quá cao.
"Trẫm đồng ý."
Tảng đá nặng ngàn cân được trút bỏ. Hoàng Lan thở phào nhẹ nhõm.
"Bệ hạ, còn một việc nhỏ nữa..."
"Nói!" Tư Thành dần sôi máu. Thế này có khác gì hắn dung túng cho đối phương được voi đòi tiên đâu.
Hoàng Lan dừng lại một lúc, mãi sau mới ấp úng thốt ra câu tiếp theo:
"Tôi chấp nhận ở lại cung, nhưng sẽ không... không làm phi tử thực sự của bệ hạ, như thế có được không?"
Hóa ra là nàng sợ chuyện đó. Sắc mặt Tư Thành vặn vẹo trong giây lát.
"Nguyễn Hoàng Lan, lấy gương soi lại mình đi! Nàng tưởng mình là mỹ nhân sao?"
Lần này thì người đen mặt là Hoàng Lan. Nàng cười không nổi mà khóc cũng không xong.
"Bệ hạ chỉ cần nói được hay không thôi." Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Nàng sẽ tính sổ với hắn sau vậy.
"Tùy nàng. Trẫm không ép."
Vua không nói hai lời. Có tấm kim bài miễn tử này trong tay, xem ra ông trời cũng không bạc bẽo với Nguyễn Hoàng Lan nàng.
Trời mùa hè trong vắt. Đám người Nguyệt Hằng sau khi hoàn thành phận sự cũng đã biến mất. Trong Phượng Tú uyển chỉ còn lại vài người, là Tư Thành, Hoàng Lan là mấy thái giám theo hầu.
Nhưng không lâu sau khi Nguyệt Hằng rời khỏi, một đoàn người nữa lại xuất hiện. Người đi đầu, kiêu hãnh diễm lệ, một thân xiêm y rực rỡ, người mà Hoàng Lan không thể nào quên.
Huệ phi Phùng Diệm Quỳnh!
Đám phi tần ôn nhuận hành lễ với Tư Thành. Hắn không vui vẻ cũng không tức giận, chỉ phất tay bảo bọn họ bình thân.
Không có khẩu dụ ban ngồi của hắn, một đám phi tần xinh đẹp như thiên tiên, cốt cách như hoa ngọc cũng chỉ còn cách miễn cưỡng đứng hầu một bên. Mà Hoàng Lan cùng Tư Thành, hai người nhàn nhã thanh cao, sánh vai nhau cùng ngồi trên ghế đá hoa khảm kì lân!
Như một tia sét muốn xé toạc chân trời, tất cả ánh mắt đều dừng trên người Hoàng Lan. Có ngạc nhiên, có ganh ghét, có úy kị, lại có cả ngưỡng mộ. Những cái nhìn gắt gao thiêu đốt ấy cứ dai dẳng bám lấy nàng. Hoàng Lan hắng giọng rồi ngồi thẳng dậy, tươi cười chào những người quen cũ. Vốn dĩ nàng cũng định đứng dậy nhường chỗ, nhưng sau khi nhìn đến vẻ mặt khó coi của Tư Thành, nàng lại đành thôi.
"Nguyễn tiểu thư, đã lâu không gặp."
Người đầu tiên lên tiếng là Phùng Diệm Quỳnh. Mấy tháng không gặp, bụng nàng ta đã nhô lên thấy rõ. Nhưng Hoàng Lan chưa bao giờ có thiện cảm với con người này, nhưng trước mặt mọi người cũng đành phải chào hỏi lịch sự. Phùng Diệm Quỳnh phải gắng gượng lắm mới áp chế được giận dữ trong lòng. Mà ngồi ở một bên, Tư Thành chống cằm xem kịch hay.
Liền sau Phùng Diệm Quỳnh, lác đác vài phi tần khác cũng lên tiếng hỏi han. Ai hỏi gì thì Hoàng Lan đáp nấy, thái độ trước sau vẫn như một, không nhiệt tình, cũng không hờ hững.
"Các nàng đến đây thì tốt rồi." Một lúc sau, Tư Thành mới lên tiếng: "Trẫm cũng đang có việc muốn thông báo. Đặng Phúc, ngươi đọc chiếu dụ đi."
Đặng Phúc vâng dạ, lấy ra một tờ chỉ dụ màu vàng, cất cao giọng:
"Thuận theo mệnh trời, hoàng thượng chiếu viết. Nguyễn Hoàng Lan đoan trang tiết hạnh, thông minh mẫn tiệp, thái độ làm người lại khiêm tốn, rất hợp ý trẫm, nay sắc phong thành Nguyễn sung nghi, tiếp tục ban cho ở Nhữ Hiên các thuộc cung Vĩnh Ninh, khâm thử."
Sung... sung nghi?
Phía bên dưới, một mảnh thẫn thờ.
"Bệ hạ, không thể cứ thế mà phong cho nàng ta làm Nguyễn sung nghi được." Bị Phùng Diệm Quỳnh nháy mắt ra hiệu, Quách Liễu lúng túng lên tiếng, nói xong mới biết mình ngu xuẩn.
"Sao lại không thể?" Tư Thành chán ghét lườm nàng ta: "Hoàng Lan am tường chuyện thủy văn, kiến giải được vấn đề sông Lỗi Giang, trẫm thấy rất hợp ý. Nói nàng ấy không xứng đáng, vậy nàng thì xứng? Nếu Quách tuyên vinh muốn nhanh chóng trở thành Quách sung nghi, thậm chí là Quách lệ phi, được thôi, trẫm cho nàng ba tháng. Chỉ cần trong ba tháng, nàng có thể khắc phục được tình trạng đê điều ở phương nam, có thể được dân chúng ca tụng nhiều hơn nàng ấy, trẫm hứa sẽ ban cho nàng phi vị nàng thích."
Câu nói của Tư Thành nhanh chóng đẩy mũi nhọn từ Hoàng Lan chuyển sang hướng khác.
Quách Liễu muốn được phong phi? Ai cũng biết người đầu tiên được phong phi trong hậu cung là Phùng Diệm Quỳnh.
Người khác có thể không nghĩ tới vấn đề này, nhưng Phùng Diệm Quỳnh lại thừa nhạy cảm. Nàng ta ném cái nhìn đầy ý nhị về phía Quách Liễu. Sắc mặt Quách Liễu lúc trắng lúc tái. Nàng ta chỉ dám lí nhí bốn chữ "thần thiếp không dám", sau đó thì im bặt.
...
Bên trong cung Thụy Đức, tiếng ném đồ ầm ĩ, tiếng mảnh sứ vỡ vang lên chát chúa. Đám cung nữ quỳ ở một bên, sớm đã bị cơn thịnh nộ của Phùng Diệm Quỳnh dọa ất mật.
Từ lúc từ Phượng Tú uyển trở về, Phùng Diệm Quỳnh đã ném vỡ cả thảy sáu bình hoa. Cung Thụy Đức ngổn ngang, la liệt không khác gì một bãi chiến trường.
Bạch Yên vừa chớm bước chân ra khỏi cửa, đột nhiên có một vật thể màu trắng từ đâu lao tới, hù nàng ta ngã sóng soài ra đất. Chén trà rơi xuống ngay bên cạnh Bạch Yên, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
"Ngươi định đi đâu?" Phùng Diệm Quỳnh giận càng thêm giận.
"Bẩm lệnh bà, nô tì, nô tì..."
Bộ dạng của Bạch Yên đã tố cáo nàng ta. Biết tiện tì này lại sắp chạy tới chỗ người đó, mày châu không khỏi nhíu lại:
"Không cần phải đến Vĩnh Hà điện. Việc của ta, không liên quan đến chị ta."
Bạch Yên một lời cũng không dám cãi lại, vội vàng lui xuống dưới.
Tâm trạng cũng hỗn độn như những mảnh vỡ dưới sàn nhà, Phùng Diệm Quỳnh cảm thấy từng cơn uất hận đang chiếm lấy bộ não nhỏ bé của mình.
Tốt lắm, giờ đối phương đã trở thành Nguyễn sung nghi. Thật đáng ghen tị! Thật đáng ngưỡng mộ!
Nguyễn Hoàng Lan thông tuệ, am hiểu? Không đúng, kẻ không biết chữ không thể đọc sách thánh hiền, mà chưa từng đọc qua sách thánh hiền, dựa vào đâu để nói nàng ta thông tuệ?
Nguyễn Hoàng Lan khéo léo chiều lòng vua? Khắp cả hậu cung đều biết nàng ta là người chưa bao giờ khuất phục trước ngai vàng thiên tử.
Vậy thì, điều gì đã khiến một kẻ tầm thường như Nguyễn Hoàng Lan bỗng chốc được cân nhắc lên địa vị sung nghi tôn quý ấy?
Phùng Diệm Quỳnh không hiểu.
Bây giờ không hiểu.
Sau này cũng vĩnh viễn không hiểu.