Lợi dụng lúc bà cô già khó tính Lâm Vũ Linh không để ý, Hoàng Lan thoắt leo xuống như một con sóc, vòng sang phía sau hòn giả sơn rồi nhanh chóng lẩn mất. Nguyệt Hằng đứng ở phía xa nhìn thấy, ngấm ngầm đồng ý, chỉ làm một cử chỉ ngụ ý rằng lệnh bà nên trở về sớm.
Kể từ ngày trót khoác lên người cái địa vị sung nghi sung ngờ gì đó, mỗi bước chân của Hoàng Lan đã không còn thoải mái tự tại như xưa. Lúc nào cũng có cung nữ đi theo nàng như hình với bóng. Giây phút thoải mái tự do như hôm nay là khá hiếm hoi! Nàng khoan khoái hít một hơi rồi tiêu sái bước đi quanh Đồng Cúc đài, âm thầm mường tượng lúc thu sang, Đồng Cúc đài sẽ bị nhuộm bởi một màu vàng chói mắt.
Khung cảnh đang tĩnh lặng thì bị một giọng nói eo éo cắt ngang:
"Ai ở phía trước? Còn không mau tránh đường!"
Hoàng Lan giật mình quay lại, nhác trông thấy hai người có vẻ như một chủ một tớ đang tiến lại gần.
Người đi đằng sau, mặc y phục màu tím, tiếp tục cất giọng hống hách:
"Cung nữ to gan, ngươi còn đứng đó nhìn cái gì? Tránh qua một bên mau!"
Hoàng Lan vẫn đứng bình chân như vại.
Thứ nhất, lối đi ở Đồng Cúc đài công nhận hơi hẹp thật, nhưng xin đường thế này nghe kiểu gì cũng không lọt tai.
Thứ hai, trang phục và ngoại hình của hai người này rất lạ, không giống y phục của quan lại triều đình.
"Tiểu mỹ nhân, vì sao còn đứng ngây ra đó? Chẳng lẽ ngươi ngưỡng mộ ta quá nên không chịu rời đi sao?"
Cái kẻ có - vẻ - giống - chủ - nhân kia bật cười ha hả. Người này vẫn còn rất trẻ, trán ày rậm, ngũ quan hài hòa, tướng mạo tuy tuấn tú đẹp đẽ nhưng lại dễ nhìn ra sự nham hiểm trong cái đẹp đẽ đó. Hắn mặc áo dài màu trắng, cổ và tay áo khâu chỉ kim tuyến tinh tế, lưng thắt đai ngọc gọn gàng. Vải may áo, có lẽ là một loại gấm thượng hạng, đứng dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng bóng bẩy nhức mắt. Bộ trang phục kiểu này, Hoàng Lan nhìn rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu. Thấy nàng đứng ngây ngẩn một hồi, hắn lại cười, phô ra hàm răng trắng như ngọc.
"Tiểu mỹ nhân... "
Phì! Mĩ, mĩ cái đầu ngươi ấy! Hoàng Lan khinh thường lườm lại đối phương. Bình sinh, nàng cực kì dị ứng với thể loại cợt nhả này.
Điều khiến nàng chú ý nãy giờ không phải ngoại hình, mà là trang phục và giọng nói chọ chẹ, lơ lớ của hắn. Đến khi hắn nói lần thứ hai, nàng đã có thể khẳng định được...
Cái tên áo trắng này là người ngoại quốc! Nàng thấy trang phục hắn mặc quen thuộc, bởi vì nó na ná như hình ảnh trên những bộ phim cổ trang Trung Quốc. Hoàng Lan chợt buột miệng lầm bầm:
"Người Trung Quốc à?"
Người kia khó hiểu nhìn nàng:
"Trung Quốc?" Hắn nhắc lại.
Hoàng Lan vỗ vỗ trán. Ở thời đại này, chắc bọn họ chỉ biết "trung nguyên" chứ chưa biết đến từ "Trung Quốc" đâu nhỉ? Có nói nữa hắn cũng không hiểu. Tự nhiên trong lòng có ác cảm không thể lý giải, Hoàng Lan nhún vai, nhanh chóng rẽ sang một bên khác.
Một bàn tay vươn tới, mạnh mẽ và thô bạo tóm lấy cánh tay nàng. Tên áo trắng nhìn Hoàng Lan, cất giọng nham nhở:
"Đi đâu vội vậy tiểu mỹ nhân? Ta trông ngươi cũng có chút nhan sắc. Có muốn đi theo ta không? Đi theo ta, ngươi sẽ được ăn ngon mặc đẹp, vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết."
Ăn ngon mặc đẹp? Ai cần cái ăn ngon mặc đẹp của ngươi? Hoàng Lan chửi thầm trong bụng. Trong khi đó, cặp mắt trâng tráo của hắn quét khắp người nàng, cuối cùng dừng lại trên bờ vai trắng nõn nà.
"Làm ơn buông tay ra."
Hoàng Lan gằn chặt từng chữ, cố gắng lắm mới không phát tiết cơn giận dữ ra ngoài. Bởi vì đây là hậu cung, dù có giận, nàng cũng không thể tùy tiện động thủ.
"Ta không ngờ nước Nam cũng có kiểu cung nữ ngang ngạnh như ngươi." Tên áo trắng vẫn tiếp tục, giọng điệu cố tình phô ra vẻ khinh thị mỉa mai: "Ngươi muốn ta bỏ tay ra? Được thôi..."
Hắn nói xong liền giật mạnh tay lại. Hoàng Lan bị mất đà, lao về phía trước, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã bị hắn gắt gao ôm trọn lấy. Một hơi thở nóng bỏng phả vào mặt nàng, Hoàng Lan quay mặt sang hướng khác, ghê tởm né tránh.
"Hoa đẹp là hoa có gai, rất thú vị, ta rất thích. Ngoan ngoãn chiều chuộng ta một chút, rồi ta sẽ xin chủ ngươi ngươi ban ngươi cho ta." Hắn thì thầm bên tai nàng bằng chất giọng chọ chẹ của người tập nói chưa sõi. "An Nam quốc vương sẽ không dám làm phật ý thiên triều đâu."
Rồi nàng cảm thấy dưới eo mình bị một bàn tay sờ tới.
Ngoan ngoãn chiều chuộng?
Một giây sau đó, máu trong người Hoàng Lan sôi sục thành dòng dung nham cuồn cuộn. Nàng lấy hết sức vùng ra khỏi người hắn, đồng thời co đầu gối lên, đạp thẳng về phía trước.
Tên thái giám ỏn ẻn đi cùng tru lên một tiếng.
Ở phía trước, chủ nhân của hắn đang trợn mắt há mồm, hai tay ôm lấy bộ hạ, sắc mặt hiện ra nét đau đớn đến điên cuồng.
"Tiện nhân!"
Tên áo trắng rít lên như rắn độc. Hắn không ngờ trong hậu cung Đại Việt lại có cung nữ dám cả gan đá hắn, sỉ nhục hắn. Trong gương mặt nham hiểm kia, có một thứ gọi là sát khí nổi lên.
Hoàng Lan lùi lại một bước, nhưng không phải né tránh, mà vì nàng ghê tởm.
"Tránh ra! " Nàng nhắc lại lần nữa, thanh âm nghiêm nghị đến lãnh khốc.
Sau một phút tự trấn tĩnh bản thân, tên kia nhếch môi cười nham hiểm:
"Tiện nhân, món nợ hôm nay ta sẽ ghi nhớ. Rồi một ngày, ta sẽ bắt cả vua tôi Đại Việt phải quỳ dưới chân thiên triều. Ngươi sẽ phải hối hận vì hành động của mình ngày hôm nay."
Đạp hắn một cái coi như xả hận, Hoàng Lan vốn đã định xoay người bước đi. Đến khi lời của đối phương vừa lọt vào tai, bước chân nàng liền chững lại.
Bắt cả vua tôi Đại Việt phải quỳ dưới chân thiên triều.
Bước đến trước mặt tên áo trắng, Hoàng Lan bình tĩnh nhìn xoáy vào hắn.
Cái nhìn của nàng... sắc hơn dao, lạnh hơn tuyết.
Trời đang mùa hạ nhưng mặt đất dưới chân dường như đã đóng băng. Tên áo trắng chỉ cảm thấy có một luồng gió lạnh xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, khiến cho chân tay hắn tê dại. Rùng mình một cái, hắn bất giác lùi lại hai bước.
"Lệnh bà ơi, xảy ra chuyện gì vậy?"
Sau lưng Hoàng Lan, đám người Nguyệt Hằng đã chạy đến. Nhìn thấy nàng và chủ tớ tên áo trắng, bọn họ nhất thời ngây ra trong giây lát, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Hoàng Lan trỏ vào người trước mặt, thản nhiên ra lệnh:
"Nguyệt Hằng, cô gọi mấy thị vệ đến đây, đem hai tên thái giám lười nhác trốn việc này xuống, vả vào miệng cho tôi."
Xưa này Nguyễn sung nghi chưa từng hạ lệnh trừng phạt một ai, cho nên lần này tất cả mọi người có mặt đều giật mình. Cuối cùng, nhìn sắc mặt nghiêm khắc đến đáng sợ của nàng, bọn họ liền nhìn nhau vâng dạ.
Bốn năm thị vệ đã bước ra.
Tên áo trắng lắp bắp kinh hãi. Nhưng mặc cho hắn nạt nộ lẫn giãy giạu, thị vệ vẫn lôi hắn xuống dưới.
"Dừng tay lại, không được đánh, các người có biết ta là ai không? Ta không phải thái giám, ta là..."
Hoàng Lan kịp thời ngắt lời hắn:
"Cho dù các người là người của cung nào, đối với tôi cũng không quan trọng. Người hầu kẻ hạ trong cung làm sao có kiểu ăn nói vô phép tắc như thế. Vả miệng ngươi hôm nay, là để sau này ngươi biết điều mà bớt sủa vậy đi một chút." Rồi nàng cao giọng: "Đánh!"
Ở trong hoàng cung Đại Việt dám ngạo mạn kiêu căng, còn nói ra những lời vô phép như vậy, có đánh gãy chân hắn, vả vỡ miệng hắn, Hoàng Lan cũng không áy náy.
Thị vệ vâng lời Hoàng Lan, lập tức xuống tay không nương tình. Đồng Cúc đài vang lên tiếng tát chát chúa, tiếng người chọ chẹ hét thất thanh.
Tên áo trắng điên cuồng chửi bới. Nếu giờ phút này có thể xông ra, chắn chắn hắn sẽ lao đến chỗ nàng mà cắn, mà xé.
Thấy chủ mình bị hành hung, tên thái giám đi cùng luống cuống chân tay. Nhưng khi hắn lon ton định chạy đến ứng cứu thì bị một thị vệ bực mình đạp ột cái, liền ngã lăn sang một bên.
Chưa tát đến chục cái, mồm miệng tên áo trắng đã bầm tím.
"Nguyễn sung nghi, xin dừng tay."
Đặng Phúc từ xa khấp khởi chạy tới, hấp tấp xua mấy tên thị vệ ra. Y ngó qua bộ dạng tả tơi của tên áo trắng, âm thầm kêu khổ đến mười mấy đời tổ tông.
"Lệnh bà, người này không thể đánh."
Hoàng Lan tỉnh bơ đáp:
"Hắn là thái giám trốn việc, lại ăn nói bậy bạ nên tôi dạy dỗ hắn một chút thôi."
Đặng Phúc hơi ngẩn người. Khi hiểu ra có chuyện "hiểu lầm", hắn mếu máo thưa.
"Hai người này không phải thái giám, lệnh bà đánh nhầm người rồi."
Tất nhiên Hoàng Lan biết tên áo trắng không phải thái giám. Nhưng nàng vẫn chọn cách xuống tay dạy dỗ hắn. Không phải vừa nãy hắn chưa kịp nói tên sao? Không phải không biết thì không có tội sao? Cho dù bây giờ nàng có đánh hắn te tua, sau này cũng có thể dựa vào lý do nhận nhầm hắn là thái giám trong cung để tìm đường lui ình.
Vốn biết tính cách của vị sung nghi này, Đặng Phúc giậm giậm chân một cách bất lực, sau hướng tên áo trắng cúi đầu kính cẩn:
"Nô tài tham kiến Phong Địch tướng quân. Lệnh bà của nô tài tính tình nóng nảy, đã gây ra chút chuyện hiểu lầm, mong ngài bỏ qua cho."
Thạch Bưu được giải thoát, không nói gì, chỉ nghìn căm vạn hận nhìn Hoàng Lan. Đặng Phúc thấy tình hình căng thẳng thì vội nói tiếp:
"Lão nô tìm ngài mãi, hóa ra ngài đi lạc trong Đồng Cúc đài. Bệ hạ đang chờ ngài ở điện Kính Thiên, cũng không còn sớm nữa, mời ngài theo nô tài."
Một lúc sau, khóe môi Thạch Bưu mới miễn cưỡng nhấc lên:
"Vừa rồi chỉ là chuyện hiểu lầm, thỉnh công công không cần kinh động hoàng thượng. Điện Kính Thiên còn xa, mời công công đi trước dẫn đường."
Rõ ràng Thạch Bưu không muốn ở lại thêm một giây nào nữa. Hắn vênh váo bỏ đi. Đặng Phúc chỉ kịp quay lại nhìn Hoàng Lan, lắc lắc đầu mấy cái, rồi cũng vội vã rời khỏi Đồng Cúc đài.
...
Chú thích:
(1): Bài thơ Thái liên khúc của Kim Hoa nữ học sĩ Ngô Chi Lan, viết dưới thời vua Lê Thánh Tông.