...
"Muốn dùng rổ tre múc nước, không phải là không thể."
Tư Thành đang vùi đầu sau chén rượu, thậm chí chẳng cần ngẩng đầu lên cũng biết người vừa lên tiếng là ai.
"Hôm nay là tiệc thiết đãi sứ thần Đại Minh. Nguyễn sung nghi, nàng là người của hậu cung, vẫn nên lui xuống thì hơn."
Người của hậu cung? Hoàng Lan cười nhạt trong lòng. Vậy Lê Tuyên Kiều thì sao? Phùng Diệm Quỳnh tính là cái gì?
"Bệ hạ, đây là tiệc sơ giao giữa sứ đoàn Đại Minh và hoàng thất chúng ta mà. Thần thiếp tuy học hành sơ sài, nhưng chuyện chánh sứ đại nhân vừa kể cũng không phải mới được nghe thấy lần đầu. Nếu mọi người có hứng thú, thần thiếp xin được bày chút kế mọn để mọi người cùng thưởng thức."
Đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Lan mềm mỏng với Tư Thành đến thế. Ở giữa đại điện, nàng biết rằng tôn trọng hắn cũng là tôn trọng thể diện dân tộc. Nhưng không ai biết, nguyện vọng lớn nhất của nàng lúc này chính là được tọng cả chùm nho vào cái kẻ nhu nhược đang ngồi trên kia. Và nàng cũng không gọi Thạch Bưu là Phong Địch tướng quân. Danh xưng Phong Địch tướng quân chỉ càng khiến hắn không biết an phận mà thôi. Gọi hắn là chánh sứ sẽ nhắc nhở hắn đừng quên thân phận và thể diện của ở Đại Việt.
Quả nhiên Thạch Bưu gượng gạo trong giây lát.
Thấy Tư Thành không có phản ứng, Hoàng Lan càng kiên trì:
"Cúi xin bệ hạ ân chuẩn."
Tư Thành trừng mắt nhìn Hoàng Lan, định nói gì đó thì đã bị Thạch Bưu cướp lời. Hắn nhận ra Hoàng Lan chính là kẻ đã động chân động tay đánh mình ở Đồng Cúc đài lần trước.
"Đây chẳng qua cũng chỉ là câu chuyện phiếm ven đường, không đáng để mọi người phải suy nghĩ mệt mỏi. Tại hạ nghĩ chi bằng để vị lệnh bà này làm thử đi."
Số đông cung phi vì tò mò cũng phụ họa theo hắn. Tư Thành tức tối nhìn Hoàng Lan, nhưng đến nước này thì hắn không thể không đồng ý.
Không thèm để ý đến những ánh mắt hoài nghi đang hướng về phía mình, Hoàng Lan hạ giọng dặn dò Lâm Vũ Linh chuẩn bị cho nàng một số thứ. Lâm Vũ Linh vâng dạ chạy đi, chỉ một lúc sau đã mang về một chiếc rổ tre, một chậu bạc đựng nước, một chiếc nồi, lại có thêm cả bếp lò và vài cây nến.
Sáp nến là thứ đặc biệt, có thể dễ dàng nấu chảy, lại có tính kị nước. Dùng sáp nến bọc lấy nan rổ, có lẽ sẽ giải được bài toán của sứ thần.
Theo gợi ý của Nguyễn Nhã Liên, Hoàng Lan xắn tay áo, bắt đầu công việc của mình. Nàng bỏ mấy cục nến vào nồi rồi cho lên bếp đun. Chỉ vài phút sau, nến trong nồi đã bị đun chảy, chuyển thành thứ sáp lỏng sóng sánh màu trắng. Sau đó, nàng cẩn trọng nhúng chiếc rổ vào trong thứ sáp lỏng đang sôi sùng sục ấy. Động tác của nàng cẩn thận rõ ràng, nhanh nhưng không ẩu, căn chừng khéo léo để sáp nến không kịp bịt kín cả chiếc rổ, chỉ tạo thành những sợi nến rất mỏng, mơ hồ bám vào các thanh nan.
Đợi cho sáp nến nguội hoàn toàn, Hoàng Lan mới nhẹ nhàng múc nước đổ vào.
Dòng nước rơi xuống chầm chậm, mang theo tâm trạng hồi hộp của tất cả mọi người.
Nguyễn tài nhân, chủ ý này là của cô, sao cô không đứng ra trình bày với mọi người? Không sợ ta giành mất vinh quang ư?
San sẻ nỗi lo cùng bệ hạ là bổn phận của thần thiếp. Nhưng thần thiếp cũng không muốn làm những chuyện tranh chấp đối nghịch trên điện tiền. Cứ cho là thần thiếp ích kỷ cũng được, hèn nhát cũng không sao, Nguyễn sung nghi không trách thần thiếp đẩy việc xui xẻo này về phía mình mình, thần thiếp đã biết ơn lắm rồi.
Thực sự Hoàng Lan không thể hiểu nổi suy nghĩ của Nguyễn Nhã Liên. Khổ tâm nghĩ kế đối phó với sứ thần, nhưng lại không đủ dũng cảm để ra mặt, cuối cùng vẫn phải nhờ người khác đứng lên nói thay, chấp nhận để công sức của bản thân trở thành công cốc... Ban đầu nàng cho rằng Nguyễn Nhã Liên muốn đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió, nhưng ánh mắt của đối phương thực sự khẩn thiết, hơn nữa do hoàn cảnh thúc ép, nàng cũng không cố kị gì nữa.
Trong khi ấy, cả điện Vạn Thọ nín thở chờ đợi. Rồi như những đợt sóng thủy triều, mọi cảm xúc trong giây lát đều vỡ òa.
Phép màu đã xảy ra! Cho dù chiếc rổ vẫn còn những lỗ hổng, nhưng nước lại không hề lọt xuống dù chỉ một giọt.
Không ai có thể ngờ, cách thức đơn giản này lại hóa giải được bài toán phức tạp của sứ thần Đại Minh.
Đám đông chúng phi thở phào nhẹ nhõm. Tư Thành nhìn Hoàng Lan với ánh mắt không thể phức tạp hơn. Nguyễn Nhã Liên kín đáo thở phào như trút được gánh nặng. Còn Thạch Bưu, không nói cũng biết, hắn đang sốc.
Đợi cho tiếng ồn ào bốn phía lắng xuống, Hoàng Lan mỉm cười nói:
"Sáp nến là thứ kị nước. Dùng nó dát lên các thanh nan rổ, khéo léo chừa lại các lỗ hổng, vừa không vi phạm yêu cầu đặt ra, vừa giữ được cho nước không lọt xuống dưới. Chánh sứ đại nhân, ngài có đồng ý với ta không?"
Đương trường chứng kiến, Thạch Bưu không thể phản bác, chỉ có thể húng hắng ở họng, yếu ớt thừa nhận.
Nhưng Hoàng Lan nào dễ buông tha cho hắn như thế. Nếu hôm nay không có Nguyễn Nhã Liên nhanh ý nghĩ tới việc dùng sáp nến, chỉ e cả hoàng thất Đại Việt đã bị tên họ Thạch này biến thành trò hề rồi.
"Người Đại Việt chúng tôi kiến thức nông cạn, chỉ có thể nghĩ ra cách này. Nếu tôi nhớ không nhầm, vừa rồi ngài có nói kẻ dưới của mình cũng biết cách dùng rổ múc nước. Thứ lỗi cho tôi tò mò, không biết cao kiến của phía Đại Minh là gì? Vừa rồi ngài rất ngạc nhiên khi thấy tôi dùng sáp nến, chắc không phải cũng học theo chúng tôi nung sáp nến lên chứ?"
"Ta... ta... "
Trước những câu hỏi dồn dập của Hoàng Lan, Thạch Bưu lắp bắp không nói lên lời. Câu chuyện vừa rồi là hắn cao hứng nghĩ ra, chẳng qua muốn dùng nó để châm chọc hoàng thất Đại Việt, cũng không nghĩ tới việc tự mình tìm một đáp án.
"Chánh sứ đại nhân sao vậy? Chẳng lẽ câu chuyện ấn tượng như thế mà ngài lại quên mất phần đáp án sao?" Hoàng Lan càng quyết liệt hơn. Nhớ lại hành vi ghê tởm của hắn ở Đồng Cúc đài, nàng quyết định đánh bài ngửa: "Hay là ngài định nói, kì thực các ngài không có một đáp án nào? Ngài bày ra những trò này chỉ nhằm trêu chọc chúng tôi mà thôi?"
Toàn yến tiệc chấn động. Nguyễn Nhã Liên mỉm cười hài lòng. Nàng ta đã không gửi gắm nhầm người. Trong cả hậu cung này, cũng chỉ có Nguyễn sung nghi mới dám nói ra những lời đó.
Cố tình lảng tránh ánh mắt của Hoàng Lan, Thạch Bưu nén giận đáp:
"Nguyễn sung nghi, mong cô đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
"Quân tử?" Hoàng Lan hạ giọng: "Ngài nói tôi bụng dạ tiểu nhân, vậy kẻ vào hoàng cung nước bạn chọc ghẹo phi tần thì đáng mặt quân tử?"
"Nguyễn sung nghi!" Thạch Bưu không chịu nổi nữa. Hắn rít lên, con ngươi khẽ hằn những vạch máu đỏ: "Ngươi nghĩ mình là ai? Đừng nói là một phi tần nhỏ bé, ngay cả ngươi có là hoàng hậu của Đại Việt thì cũng chưa đủ tư cách nói chuyện với ta đâu."