...
Thạch Bưu vừa căm phẫn vừa bất lực nhìn tấm bản đồ bị Lê Khải Triều tịch thu. Lúc này, trong trí não mờ mịt của hắn, một vài điều đã dần định hình.
Người của dịch quán phải mất gần hai năm mới hoàn thiện được tấm bản đồ bố phòng quân sự của Đại Việt. Ngoại trừ nó ra, Thạch Bưu chưa bao giờ thắc mắc vì sao mình lại dễ dàng thu thập được thông tin như thế. Giờ hắn đã có thể chắc chắn rằng phần lớn những tin tức ấy đều là giả. Tư Thành đã tạo điều kiện cho hắn bắt vịt trời không mệt mỏi suốt mấy ngày qua.
Thì ra đối phương đã biết mọi chuyện! Mục tiêu của Tư Thành chính là giành lại tấm bản đồ này.
Ban tặng tượng quý, sai tên Lê Khải Triều này đột nhập vào dịch quán, sau đó lại cho Đặng Phúc dẫn người đến nháo loạn một phen, Tư Thành sắp đặt những trò này, không phải vì muốn tra xét số tì sương trong dịch quán. Từ sương bị chuyển đi, hắn đã biết từ lâu. Dụng ý đích thực của Tư Thành, đó là lợi dụng bản tính đa nghi của Thạch Bưu, để những lời mập mờ, thật giả lẫn lộn của Đặng Phúc gieo vào lòng hắn cảm giác bất an, khiến hắn không thể không tự tay kiểm tra lại tấm bản đồ bố phòng quân sự kia. Có Thạch Bưu dẫn đường, nhiệm vụ còn lại của Lê Khải Triều sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thạch Bưu ngửa cổ lên trời, uất hận cười khan. Hắn tính kế một, lại bị đối phương tính lại gấp đôi. Hắn tưởng mình nhìn thấu dụng ý của đối phương, ai ngờ lại chỉ nhìn ra một nửa, lòng vòng cả ngày, cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục thất bại dưới tay Lê Tư Thành.
Trong khi đó, Lê Khải Triều lật đi lật lại tấm bản đồ trong tay. Nếu vật này mà rơi vào tay quân đội nhà Minh, Đại Việt coi như đi chắc!
Đoạn, Lê Khải Triều lấy ra một phong thư màu vàng, dứ dứ trước mặt Thạch Bưu. Thạch Bưu ngay lập tức nhận ra bức thư ấy.
Thư liên lạc giữa họ Thạch và quân Ngõa Lạt! Phía dưới còn có kí hiệu và con dấu của Thạch Hanh.
Ở Bắc Kinh, họ Thạch nắm giữ binh quyền, quan lại trong triều nể sợ, thậm chí đương kim hoàng đế cũng phải nể mặt Thạch Hanh vài phần. Nhưng Thạch Hanh vốn bản tính tham lam, lại mưu đồ nghiệp lớn, cho nên sau lưng thiên tử, lão đã ngấm ngầm cấu kết với người Ngõa Lạt hòng thao túng vùng lãnh thổ phía bắc Đại Minh. Những bức thư trao đổi giữa họ Thạch và người Ngõa Lạt không ít, nhưng hầu hết đều là thư tuyệt mật, hơn nữa còn cất giữ ở tận Bắc Kinh. Thạch Bưu không thể hiểu tai sao giờ chúng lại lọt vào tay một tên trộm Đại Việt như Lê Khải Triều?
"Nếu chúng ta gửi bức thư này về Bắc Kinh, ngươi thấy thế nào?"
Thạch Bưu vừa định vùng dậy thì lại bị Lê Khải Triều thô bạo đạp ột cái, ngã chổng kềnh ra đất. Ý chí phản kháng đã mất hết, hắn chỉ còn biết lắp bắp kinh hãi:
"Bắc Kinh?"
"Tất nhiên ta đang nói đến Bắc Kinh, Bắc Kinh chứ không phải Đông Kinh, đồ ngu ạ." Lê Khải Triều nhếch mép mỉa mai: "Thạch Hanh chú ngươi có công hộ giá, phò tá hoàng đế trở lại ngôi báu, không sai. Nhưng có một điểm hình như ngươi đã quên. Thạch Bưu, ngươi có biết mấy vị hoàng đế sợ nhất điều gì không?"
Thạch Bưu lắc đầu.
Thằng cha này ngu hơn mình tưởng. Lê Khải Triều thầm nghĩ rồi đáp gọn lỏn:
"Công cao chấn chủ."
Công cao chấn chủ! Bốn chữ giản đơn, nhưng lại khiến Thạch Bưu chấn động tâm can. Công cao chấn chủ! Công trạng, uy quyền và thế lực của thần tử lấn át quân vương. Công cao chấn chủ! Tại sao chưa bao giờ hắn nghĩ đến? Đế vương vốn tính đa nghi. Cái gọi là quyền hành khuynh đảo triều chính tuyệt đối không phải tấm bùa hộ thân tốt. Trở thành cái gai trong mắt hoàng đế, thành một thứ quyền lực uy hiếp ngôi vị đế vương, không sớm thì muộn cũng hoàng đế cũng sẽ tìm cách loại trừ ngươi.
"Những năm gần đây, chú cháu ngươi kết bè kết đảng, thâu tóm đại quyền trong tay, lạm sát lương thần, không việc ác nào không làm. Ngươi tưởng họ Chu kia nhắm mắt cho qua hay sao? Không đâu. Lão chỉ để cho các ngươi sống lâu thêm mấy năm mà thôi. Nhưng sự nhân từ của lão cũng chỉ có hạn. Thạch Bưu, ngươi thử nghĩ xem, nếu để lão biết được việc ái tướng của mình ngấm ngầm cấu kết với người Ngõa Lạt, dân tộc đã từng bắt lão làm tù binh, liệu lão có tức hộc máu ra hay không?" Lê Khải Triều dứ dứ bức mật thư như trêu ngươi: "Thư còn ở đây, chữ viết là của chú ngươi, dấu niêm phong và ấn ký cũng là của chú ngươi, chỉ cần ta gửi bức thư này đến tay hoàng đế Đại Minh, các ngươi có năm cái miệng cũng chối không được. Dù muốn hay không thì lão cũng có thể khép cả họ Thạch các ngươi vào trọng tội mưu phản."
Lê Khải Triều càng nói càng hào hứng. Mười năm hành tẩu giang hồ, danh xưng đệ nhất thần trộm tuy mỹ miều, nhưng căn bản cũng là một kẻ phải trốn chui trốn lủi. Nay hắn có cơ hội đường hoàng đứng đây, tự do sỉ vả cẩu sứ thần ngoại quốc, lần đầu tiên có cảm giác được làm người yêu nước, đường đường chính chính lập công cho triều đình, đối với cuộc đời trộm cắp của hắn, cũng có thể coi là một thành tích đáng tự hào.
Bức thư này mà gửi đến Bắc Kinh, đừng nói là chú cháu Thạch Bưu, chỉ e là chín họ của bọn chúng cũng bị tru diệt. Họa diệt môn, đôi khi chỉ từ một vật chứng rất nhỏ bé mà ra. Mắt vẫn dán chặt xuống nền nhà, Thạch Bưu cắn răng nói:
"Các ngươi muốn gì?"
Lê Khải Triều đắc ý rung đùi:
"Phong Địch tướng quân quả nhiên là người hiểu chuyện. Điều kiện của chúng ta rất đơn giản, chỉ cần ngươi chấm dứt mọi hành động gây chiến, ngoan ngoãn rời khỏi Đại Việt, chúng ta sẽ trả lại ngươi bức mật thư này."
Thạch Bưu nghĩ ngợi một hồi lâu, mãi sau mới thở dài:
"Ta còn có thể từ chối sao?"
Ánh mắt Thạch Bưu lóe lên một tia nham hiểm. Lê Tư Thành, ngươi tưởng đoạt lại bản đồ của ta, dùng mật thư uy hiếp ta, ngươi nghĩ như vậy là đủ sao? nằm mơ đi! Ván cờ này còn dài. Thắng một nước không có nghĩa là thắng được toàn cục đâu. Chỉ cần Đông Kinh náo loạn, rồi ta nhân cơ hội đoạt lại mật thư từ tên trộm chết tiệt kia, để xem lúc ấy ngươi trở tay ra sao?
Lợi dụng lúc Lê Khải Triều không chú ý, Thạch Bưu ấn vào nút ngầm dưới cạnh bàn. Cùng lúc ấy, viên sỏi nhỏ trong miệng con nghê đá vẫn đặt ngoài hoa viên rơi ra, lăn lộc cộc trên những bậc thang phủ đẫm hơi sương.
Ám hiệu đã triển khai. Chỉ chờ có thế, tên lính tùy thân của Thạch Bưu liền kín đáo rời khỏi dịch quán.
...
Năm đầu ngón tay xoay nhè nhẹ. Chiếc nhẫn thạch anh tím trong tay thái giám kia hứng lấy ánh trăng, nhẹ nhàng tỏa ra thứ ánh sáng màu tím ma mị.
Từng lưu lạc ở Bắc Kinh một thời gian trước khi trở về Đại Việt, hắn vốn không lạ gì Thạch Bưu. Chuyện ở Đồng Cúc đài lần trước, có thể Lê Tư Thành đã nhìn ra một tầng chân tướng, nhưng hắn biết, dụng ý thực sự của Thạch Bưu không phải chỉ có vậy.
Mỗi chuyện rắc rối trong cung đều thu hút rất nhiều người đến xem. Thạch Bưu càng gióng trống khua chiêng, số cung nữ hậu phi hiếu kì mà tìm đến sẽ càng đông. Phải chăng hắn định nhân cơ hội đấy để xác nhận một chuyện?
Nói đúng hơn, hắn định tìm một người giữa biển người.
Có lẽ Thạch Bưu đã biết người đó đang ở trong hậu cung Đại Việt.
Si tình là kiếp khổ. Thạch Bưu si tình với người đó, cuộc đời hắn nhất định sẽ rơi vào vòng trầm luân không có lối ra.
Tạm gác chuyện này sang một bên, thái giám chống tay xuống cằm, tiếp tục trầm tư suy nghĩ.
Đêm nay, Tư Thành dùng một tên ăn trộm đến dịch quán quấy nhiễu. Thạch Bưu lại không phải kẻ dễ dàng thỏa hiệp. Càng dồn hắn đến đường cùng, chỉ e rằng hắn sẽ dùng số tì sương ấy càng nhanh.
Mà số tì sương ấy không còn ở dịch quán nữa. Nó đã được chuyển đến cứ điểm ngầm của Đại Minh.
Chân mày của thái giám liền chau lại.
Nếu Thạch Bưu hạ lệnh đầu độc trong đêm nay...
Từ dịch quán đến cứ điểm...
Chẳng lẽ mục tiêu thực sự của Tư Thành trong tối nay lại là...
Hỏng bét!
Màu tím trong mắt thái giám cuộn xoáy mỗi lúc một mạnh, lạnh lẽo và thê lương hệt như viên thạch anh tím trên chiếc nhẫn.
"Lê Tư Thành, ta giao cứ điểm của Đại Minh cho ngươi. Ván cờ lần này, ngươi thắng rồi!"
Cuộc chiến này không phải chỉ ngày một ngày hai. Thất bại trước mắt không thể quyết định toàn cục. Sau này, hắn nhất định bắt Lê Tư Thành phải trả giá bằng mạng sống và giang sơn của mình!
...
Tiếng vó ngựa gõ từng nhịp liên hồi xuống mặt đường. Tên lính cưỡi ngựa xuyên màn đêm, phi nước đại đến một tửu lâu lớn ở trung tâm kinh thành Đông Kinh. Đón hắn ở cửa là một tú bà ăn vận lòe loẹt.
"Tướng quân có lệnh, lập tức hành động ngay trong đêm nay."
Mụ chủ thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài. Chừng nửa khắc sau, sáu bảy gã áo đen khác cũng bước vào biệt viện. Tên lính đảo mắt nhìn một vòng, lặp lại mệnh lệnh vừa rồi thêm lần nữa.
Đám thủ hạ vâng dạ đáp lời, kiếm thủ sẵn sàng, chuẩn bị chia nhau ra các hướng hành động.
Bất ngờ không gian tĩnh lặng xung quanh biệt viện bị chọc thủng. Từ trong bóng tối vốn bí ẩn đa chiều, một toán quân ào vào biệt viện như một cơn lốc. Bọn họ đều mặt quân phục triều đình, hông đeo trường kiếm sáng ngời, động tác vừa nhanh nhẹn vừa dũng mãnh, chỉ trong chớp mắt đã bao vây biệt viện vòng trong vòng ngoài, không chừa một kẽ hở.
Chấn lôi quân? Một trong sáu quân ngự tiền thị vệ (1)?
Cả đám người hốt hoảng dồn về một góc.
"Chấn lôi quân?" Là kẻ đầu tiên nhìn ra lai lịch toán quân trước mặt, cũng là kẻ to gan nhất trong cả bọn, tên lính vừa đến truyền tin dũng cảm quát lớn: "Các người đến đây làm gì?"
Từ giữa hàng quân khí thế hừng hực, một người mặc võ phục bước lên, tuy hai tay ôm quyền kính cẩn nhưng giọng điệu lại không hề khách sáo:
"Phụng mệnh đương kim hoàng thượng, chúng ta đến đây để tiễu trừ gian tế."
"Gian tế?" Tên lính chột dạ: "Anh em chúng tôi lâu ngày không gặp, muốn tập trung nhau ôn lại chuyện cũ cũng là lẽ thường. Các người nói bắt gian tế mà lại xông vào tửu lâu này là có ý gì?"
Sắp chết đến nơi rồi còn cố giãy giụa! Lưu Sở cười nhạt:
"Có ý gì, lát nữa gặp mặt Phong Địch tướng quân các ngươi sẽ hiểu. Mạt tướng chỉ chấp hành mệnh lệnh. Người đâu, bắt chúng lại!"
Nghe nhắc đến Thạch Bưu, tên lính kia biết mọi chuyện đã đổ bể. Hắn liền rút kiếm, cùng đám người áo đen liều chết xông ra ngoài.
———-
Chương 21: Cứ điểm của Đại Minh
...
Chú thích:
(1): Thời Lê Sơ, sáu quân ngự tiền đóng ở kinh thành để bảo vệ hoàng cung gồm có Ngự tiền vũ sĩ, Ngự tiền trung tả hữu tiền hậu quân, Thánh dực quân, Phụng thánh quân, Chấn lôi quân và Bảo ứng quân.