Thiên Hạ Kỳ Duyên

Vừa nghĩ đến Đỗ Đình Huy, trái tim nàng chợt ấm áp lạ thường.
"Chàng xứng." Có tiếng người mơ hồ cự lại.
Nàng không sợ chàng không xứng với mình. Thậm chí, nàng nghĩ chính mình mới chưa xứng đáng với chàng. Mười năm ấy, cũng chỉ có Đỗ Đình Huy quan tâm nàng, che chở nàng, yêu thương nàng thật lòng. Mười năm ấy, nếu không có Đỗ Đình Huy, nàng đã chết trong vực thẳm của sự cô đơn và lạnh lẽo rồi.
Đình Huy, đời này kiếp này, đừng bao giờ rời xa thiếp nhé!
Nàng đừng sợ. Trừ khi nàng không cần ta nữa, còn không, ta sẽ mãi ở bên nàng, quan tâm nàng, yêu thương nàng. Đời này kiếp này, Đỗ Đình Huy ta cũng chỉ có một mình nàng mà thôi.
Cuộc đời Phùng Thục Giang có thể không có Phùng gia, nhưng không thể không có Đỗ Đình Huy!
"Chuyện này con đã quyết, ai cũng đừng hòng ngăn cản. Tình yêu của con, con sẽ không bao giờ buông bỏ, trừ khi Đình Huy chàng không cần con nữa."
Suy nghĩ đã thông suốt, Phùng Thục Giang đứng dậy, lặng lẽ đi vào trong phòng, bỏ lại Phùng Văn Đạt vừa cay cú vừa bất lực khi không thể khuyên bảo đứa con gái cứng đầu của mình.
...
Hoàng Lan khẽ đẩy cánh cửa lớn của Nhữ Hiên các, men theo con đường phía đông và lặng lẽ hướng tới điện Bảo Quang.
"Lệnh bà, người đi đâu vậy?"
Hoàng Lan giật mình quay lại, thì ra là Lâm Vũ Linh.
"Tôi cảm thấy khó ngủ nên muốn ra ngoài đi dạo một lát."
Nàng kiếm đại một lí do nào đó. Hậu cung không được tham gia vào chuyện triều chính. Mặc dù Tư Thành đã ngầm cho phép, nhưng Hoàng Lan vẫn không muốn người khác biết chuyện nàng đến điện Bảo Quang, tránh cho có kẻ lại lời ra tiếng vào.
"Giờ đã sắp sang giờ tí, cửa cung đều đã đóng, nô tì không an tâm để lệnh bà ra ngoài một mình." Lâm Vũ Linh chần chừ một lúc rồi nói tiếp: "Hơn nữa, nô tì biết người ra ngoài không phải để đi dạo."
Hoàng Lan thở dài. Nàng đã quên mất cô cung nữ mình mang về cung là người như thế nào. Trái với Nguyệt Hằng lúc nào cũng láu táu như một con sóc nhỏ, Lâm Vũ Kinh lại chững chạc, trầm ổn và chu đáo. Nàng ta cũng hay kể chuyện cổ tích ọi người nghe. Những câu chuyện như Tấm Cám, sự tích trầu cau đều đã quá quen thuộc, vậy mà qua lời kể của Lâm Vũ Linh lại biến thành một thứ gì đó rất mới mẻ và thú vị, đủ khiến người ta mê mẩn cả thần trí, háo hức mong chờ như những đứa trẻ. Bởi thế, người trong Nhữ Hiên các, từ Nguyệt Hằng đến Lý Quý đều rất yêu mến Lâm Vũ Linh, coi nàng ta như chị cả trong gia đình. Thậm chí, Nguyệt Hằng còn đang ấp ủ cái kế hoạch lớn lao nhất trong cuộc đời, đó là nhường vị trí cung nữ chưởng sự Nhữ Hiên các sang cho Lâm Vũ Linh.
"Vậy thì cùng tới điện Bảo Quang với ta."
"Lệnh bà, muộn thế này còn tới chỗ bệ hạ..."
Thấy chủ nhân không đáp, Vũ Linh cũng không tò mò thêm nữa. Nàng ta ngoan ngoãn thắp lên một ngọn đèn rồi dẫn lối cho Hoàng Lan.
Một lát sau, hai người họ đã tới điện Bảo Quang. Lâm Vũ Linh đứng chờ ở ngoài, chỉ có Hoàng Lan theo chân Đặng Phúc vào trong.
Trong phòng vẫn còn ánh đèn. Có lẽ Tư Thành cũng giống nàng, cả hai đều chưa ngủ được.
"Bệ hạ đang đọc sách gì vậy?"
Tư Thành đặt cuốn sách sang một bên, trìu mến nhìn Hoàng Lan:
"Là mấy cuốn kinh thư thôi. Hoàng Lan, muộn thế này rồi mà nàng vẫn chưa ngủ?"
"Bệ hạ còn chưa ngủ, Hoàng Lan sao dám ngủ." Nàng nói nửa đùa nửa thật rồi tự động ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó chẹp miệng: "Đêm nay, bên ngoài cung lại phát sinh chuyện lớn như vậy..."
Tâm ý tương thông, cả hai người họ đều hiểu đối phương đang nhắc đến chuyện gì.
"Trẫm cũng đang đợi." Tư Thành nói.
Là vua một nước, hắn không thể tùy tiện dẫn quân xông vào cứ điểm của Đại Minh để bắt gian tế. Đó là việc của chấn lôi quân và bộ binh. Nhưng rời xa thực địa lại khiến hắn có phần sốt ruột. Hắn nói đợi, chính là đợi người thừa lệnh về báo cáo mọi việc.
Hoàng Lan lại nói tiếp:
"Bệ hạ không sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn sao?"
Lời Hoàng Lan cũng không phải không có lí. Địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng. Vì không thể công khai điều tra sứ thần nên mới phải tương kế tự kế để đối phương tự lòi đuôi chuột. Ngộ nhỡ mọi chuyện không như nàng và Tư Thành đã tiên liệu thì sao?
Cổ nhân có câu, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Tư Thành vỗ vỗ vai nàng, đắc ý bảo:
"Trẫm đã có đường lui ình. Trẫm sẽ không bao giờ mạo hiểm giang sơn và con dân Đại Việt đâu, nàng yên tâm."
Đường lui? Hoàng Lan chưa bao giờ nghe hắn nhắc đến việc này.
Chừng một khắc sau, có người ở ngoài điện Bảo Quang xin cầu kiến. Dưới ánh nến mờ mờ, Hoàng Lan nhận ra người quen cũ.
"Vi thần tham kiến bệ hạ, tham kiến Nguyễn sung nghi."
Hậu cung không được tham gia chính sự. Lưu Sở khó xử nhìn về phía Hoàng Lan. Thấy Tư Thành khoát tay ra hiệu, hắn mới an tâm báo cáo tiếp:
"Theo dấu vết Thạch Bưu để lại, vi thần đã tìm ra cứ điểm của chúng ở kinh thành."
"Xử lý đến đâu rồi?"
"Bẩm bệ hạ, gian tế Đại Minh thà chết chứ không chịu đầu hàng. Chấn lôi quân giao chiến với bọn chúng, kết quả chỉ bắt sống được một tên. Số còn lại đều đã cắn thuốc độc tự sát."
Chỉ nghe thấy Tư Thành ừ nhẹ một tiếng. Hắn đã sớm đoán được chuyện này. Lưu Sở làm ăn cũng rất được việc. Chỉ cần giữ lại một tên, hắn tin mình sẽ có cách khiến đối phương mở miệng, khai ra hệ thống gian tế bắc quốc đang ẩn náu ở Đại Việt.
"Lưu Sở, cứ điểm của Đại Minh có phải là một nơi nổi tiếng, nhiều người qua lại không?"
Lưu Sở hơi ngẩn người. Trong chốc lát, hắn không thể hiểu tại sao hoàng thượng lại biết việc này.
Nhưng Hoàng Lan biết. Để dễ dàng thu thập được thông tin về triều đình Đại Việt, cứ điểm của Đại Minh không thể đặt ở một nơi khỉ ho cò gáy. Ngược lại, nó còn phải đặt ở nơi tấp nập nhất, là một địa điểm nổi tiếng nhất, ngày ngày quang minh chính đại mở cửa đón tiếp quan lại, quý tộc triều đình. Thậm chí, một nơi như kỹ viện thanh lâu sẽ là thích hợp nhất. Thông tin về triều chính, sẽ dần dần lọt vào tay gian tế sau những bữa tiệc rượu miên man và những đêm xuân tình bất tận.
"Bẩm bệ hạ, cứ điểm của Đại Minh là một kĩ viện nổi tiếng, tên gọi Thưởng Nguyệt lâu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui