Giữa rừng trúc xanh, một người áo trắng, một kẻ mặc trang phục dạ hành màu đen đang xoay chuyển không dứt.
"Anh Vũ, dừng tay lại, em định đánh chết anh đấy à?"
Lê Khải Triều vừa quát lớn, vừa dồn lực vào động tác cuối cùng hòng đoạt lấy thanh kiếm của Phạm Anh Vũ. Động tác của hắn nhanh không lường được, lại có chút tiểu xảo, rất nhanh sau đó đã đạt được mục đích. Bị hắn đoạt mất kiếm, Phạm Anh Vũ tức giận gạt chân, hất một đoạn trúc khô dưới đất lên. Chỉ nghe chát một tiếng, đoạn trúc đánh vào mu bàn tay của Lê Khải Triều. Thanh kiếm vừa đoạt được lại rơi xuống. Liền sau đó, Phạm Anh Vũ xoay cổ tay, giáng mạnh đoạn trúc về phía trước, khi còn cách yết hầu đối phương đúng một phân mới quyết đoán dừng lại.
Xuất chiêu quyết liệt, thu chiêu nhẹ nhàng! Dù đã quen với thân thủ của Phạm Anh Vũ nhưng Lê Khải Triều vẫn cảm thấy hơi ớn. Nếu vừa rồi y dừng lại chậm một tích tắc, chỉ một tích tắc thôi, dám chắc Lê Khải Triều đã biến thành món thịt xiên rồi.
"Nếu muốn giết anh thì em đã ra tay từ lâu rồi."
Phạm Anh Vũ không đánh nữa, làu bàu ngồi xuống một tảng đá gần đó. Lê Khải Triều cũng ngồi xuống bên cạnh y, ngửa cổ nốc rượu đựng trong túi da.
"Vậy sao còn muốn đánh? Anh trêu chọc gì em?" Hắn khó hiểu hỏi.
Phạm Anh Vũ hằn học:
"Anh còn giả vờ không biết?"
"Giả vờ?" Lê Khải Triều bỗng nổi cáu: "Chú mày dẫn Viên Nhiên bỏ đi biền biệt, báo hại anh tìm hai người mệt muốn chết. Anh còn chưa hỏi tội em thì thôi, em bảo anh giả vờ cái gì?"
Nhớ lại thái độ của Phạm Anh Vũ lúc lao vào tấn công mình, Lê Khải Triều tức giận nhổ phì phì. Phạm Anh Vũ lườm hắn:
"Chuyện xảy ra ở dịch quán, anh còn định giấu em?"
Thì ra là việc Lê Khải Triều chạy vào dịch quán trộm đi tượng bạch ngọc quan âm. Đối với Lê Khải Triều, đây cũng có thể coi là một chiến tích đáng tự hào, không cần thiết phải bưng bít hay xấu hổ trước bất kì ai.
Tất nhiên mọi chuyện đều có ngoại lệ. Và Phạm Anh Vũ chính là một trong số những ngoại lệ hiếm hoi đó.
"Thì ra em nghĩ anh hợp tác với triều đình. Ha, Anh Vũ, cậu nghĩ Lê Khải Triều này là ai?" Rồi hắn hạ giọng: "Việc lần này chẳng qua là vạn bất đắc dĩ. Anh chỉ làm thay hoàng thượng chút chuyện nho nhỏ thôi. Hắn đã biết việc lần trước anh vào cung trộm đồ, thế nên lần này anh... ừm... không tiện từ chối."
"Hắn muốn anh làm gì?" Phạm Anh Vũ vẫn không buông tha hắn.
"Cũng không có gì quá đáng. Hắn muốn anh dùng chút thủ thuật để giúp hắn tìm ra nơi sứ thần Đại Minh cất giấu mật đồ thôi." Lê Khải Triều vừa kể vừa nhắm mắt mơ màng, giọng điệu không giấu nổi sự đắc ý: "Anh đoán hoàng thượng đã hết cách nên mới phải nhờ đến anh. Em thừa biết khả năng của anh rồi mà. Đến nơi canh phòng cẩn mật như hoàng cung anh còn vào được, một cái dịch quán bé tí thì đã ăn nhằm gì? Sứ thần Đại Minh muốn nhân cơ hội này phát động chiến tranh, coi như lần này anh làm một việc có ích cho giang sơn xã tắc."
Nghe hắn giải thích mọi chuyện rõ ràng, tức giận trong lòng Phạm Anh Vũ đã giảm đi đôi chút.
"Dù sao em cũng không muốn anh dây dưa với triều đình."
Mẹ kiếp! Lê Khải Triều chửi thầm. Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có dám đứng giữa điện Bảo Quang nói một câu từ chối không? Anh mày không sợ chết, nhưng cũng không muốn chết một cách vớ vẩn như thế.
Rồi hắn lại nghĩ đến kẻ đang ngồi cạnh mình, cuối cùng đành chẹp miệng buồn bã:
"Nếu không bị lừa vào cung, anh cũng không dễ dàng thỏa hiệp đâu."
Phạm Anh Vũ nửa trêu đùa nửa mỉa mai:
"Anh không lừa người ta thì thôi, ai có bản lĩnh lừa nổi anh?"
Lê Khải Triều chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Hắn không muốn thú nhận rằng mình bị Nguyễn Hoàng Lan dùng vàng xoay như chong chóng, ngoan ngoãn chui đầu vào rọ. Như vậy thì quá mất mặt!
Lại nghe Phạm Anh Vũ hỏi nhỏ:
"Hoàng thượng có nghi ngờ gì không?"
Lần này thì Lê Khải Triều lắc đầu:
"Anh chỉ là một tên ăn trộm bị chủ nhà tóm gáy. Hắn quẳng anh ra trận tiền chịu trận là được rồi, còn nghi với ngờ cái gì nữa. Chỉ có điều, chuyến này xem ra bỏ vốn lớn nhưng lại không được mấy lời."
Hắn còn chưa nói xong, Phạm Anh Vũ đã chỉ chỉ vào thanh kiếm chạm trổ tinh xảo bên cạnh, cười tinh quái:
"Trước đây em chưa từng thấy thanh kiếm này."
"Ờ thì... Anh sớm biết hoàng thượng sẽ không để anh mang tượng bạch ngọc đi nên đành lấy tạm thanh kiếm này của gã sứ thần, coi như tự hòa vốn ình vậy. Hơn nữa thằng ranh đó đến Đại Việt gây sự, chôm đồ của hắn cũng đỡ áy náy."
Để an toàn, Thạch Bưu luôn đeo kiếm bên mình, nhưng cũng chính sự cẩn trọng quá mức ấy đã khiến Lê Khải Triều chú ý. Đang buồn bực vì đi làm không công, Lê Khải Triều sao có thể bỏ qua thanh kiếm quý giá này.
Quả không hổ danh thần trộm Đại Việt. Nhớ lại lần ấy, trường kiếm trong tay Thạch Bưu vừa chạm vào con dao găm của Lê Khải Triều liền gẫy làm đôi. Nếu biết bảo vật hộ thân đã bị đối phương tráo đổi ngay trước mũi, đảm bảo Thạch Bưu sẽ tức hộc máu mũi!
"Không phải em muốn nghi ngờ anh, mà dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện quá!"
Lê Khải Triều gật đầu. Hắn biết Phạm Anh Vũ muốn nhắc tới chuyện gì.
"Nghe nói Thưởng Nguyệt lâu đã bị dẹp."
"Đó là cứ điểm gián điệp của Đại Minh."
"Anh cũng không ngờ." Lê Khải Triều thở dài, rồi lại như nhớ ra chuyện gì đó: "Mạc Viên Nhiên không sao chứ?"
"Cô ấy không sao. Em đã dẫn cô ấy rời khỏi Thưởng Nguyệt lâu trước khi mọi chuyện xảy ra. Mọi người chỉ tập trung vào đám gian tế ẩn náu ở đó, sẽ không ai nghĩ đến cô ấy đâu."
Nghe đến đây, Lê Khải Triều mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu giờ Mạc Viên Nhiên còn ở lại Thưởng Nguyệt lâu, với cá tính của Lê Tư Thành, chắc chắn nàng ấy sẽ không tránh được liên lụy.
"Anh đến đó nhiều lần mà cũng không phát hiện ra điều bất thường. Công nhận tin tức của cậu nhanh thật!"
"Anh đừng quên chúng em là ai." Phạm Anh Vũ đưa mắt nhìn ra phía xa, nơi có những quầng mây màu tím nhạt nối tiếp nhau đến tận chân trời: "Một Thưởng Nguyệt lâu nhỏ bé có thể giấu được Phạm Anh Vũ này sao?"
Phạm Anh Vũ còn chưa nói hết câu, chợt hồ hởi vẫy vẫy tay. Theo hướng nhìn của y, Lê Khải Triều phát hiện một người lạ mặt đang tiến lại phía bọn họ. Người này dáng dấp dong dỏng cao, mặc một bộ quần áo màu trắng khá rộng, nhiều chỗ tay áo bị thừa ra cả đoạn dài, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết ngay là đồ đi mượn của Phạm Anh Vũ. Vốn dĩ chỉ định liếc đối phương một chút thôi, nhưng đến khi ánh mắt Lê Khải Triều chạm phải mái tóc của cậu ta, hắn vội phun cả ngụm rượu trong miệng ra, đồng thời ngón tay lúng túng chỉ về phía trước, lắp ba lắp bắp nói không thành lời.
Đành rằng người con trai ở thời đại này đều để tóc ngắn, nhưng là ngắn có mức độ. Mười năm lăn lộn giang hồ, kì nhân dị sĩ đều đã gặp qua, chưa bao giờ Lê Khải Triều nhìn thấy một mái tóc nào lại cụt ngủn đến vậy!
Hành động của người mới tới còn kì lạ hơn. Cậu ta ung dung ngả lưng xuống thảm cỏ, hai chân gác lên nhau, khoan khoái nhìn trời và huýt sáo khe khẽ, hoàn toàn coi một Lê Khải Triều phong độ ngời ngời bên cạnh như không khí.
"Ai đây?" Lê Khải Triều ghé tai Phạm Anh Vũ hỏi nhỏ.
Đón lấy túi rượu đã vơi quá nửa từ tay Lê Khải Triều, Phạm Anh Vũ bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Cách đây gần một năm, y tình cờ cứu được người kia trong một lần đi rừng. Khi ấy, thương thế của cậu ta rất nặng, lại bị trúng độc cây rừng, đang nằm thoi thóp trong một sơn động. Nếu không có y và Mạc Viên Nhiên thay nhau chăm sóc, chắc chắn giờ cậu ta đã là nắm xương khô ở vùng sơn cước lạnh lẽo rồi.
Trong khi đó, người kia vẫn rung đùi huýt sáo, điệu bộ vô tư pha chút ngông nghênh, không có vẻ gì giống như đang lắng nghe câu chuyện của Phạm Anh Vũ. Một chiếc lá trúc rơi ngang trước mặt, cậu ta tiện tay nhặt nó lên, lật qua lật lại, ngắm nghía với vẻ tò mò.
"Thì ra là vậy." Lê Khải Triều thở dài: "Vũ à, em thôi làm cái trò hành hiệp trượng nghĩa đi được không? Chuyện của sứ thần Đại Minh, anh cũng không có cách nào biết tường tận, nhưng đoán chắc hoàng thượng sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Huống hồ trước đây em còn đụng mặt hắn trong Thưởng Nguyệt lâu. Bây giờ trong thành quân tuần tra đã tăng lên gấp đôi, gấp ba rồi. Nghe lời anh, án binh bất động một thời gian, đừng chạy linh tinh, cũng đừng lo chuyện không phải của mình nữa."
Biết Lê Khải Triều nói vậy cũng vì lo lắng ình, Phạm Anh Vũ chỉ cười mà không đáp. Dù sao, việc của y và Mạc Viên Nhiên ở Thưởng Nguyệt lâu đã kết thúc.
Không thấy đối phương phản ứng, Lê Khải Triều tiếp tục làu bàu:
"Lúc biết hai người trà trộn và Thưởng Nguyệt lâu, anh lo muốn chết. Em quên bản thân mình là ai rồi ư? Triều đình mà biết thì..."
Chợt nghĩ ra nơi này còn một người nữa, Lê Khải Triều vội câm bặt rồi quay sang dò xét người lạ mặt kia, đến khi thấy vẻ mặt của cậu ta vẫn thờ ơ như cũ thì mới an tâm hơn một chút.
"Anh yên tâm đi." Phạm Anh Vũ nói: "Bọn người ở Thưởng Nguyệt lâu không ai nghi ngờ em và Viên Nhiên đâu. Đối với bọn chúng, Viên Nhiên chỉ là một ca kỹ tài danh giúp chúng câu dẫn khách thôi."
Lê Khải Triều khẽ ừ một tiếng.
"Em có lý do riêng của mình. Lê đại ca, anh tin em chứ?"
"Tất nhiên anh tin..."
"Vậy thì đừng nhắc lại việc này nữa." Phạm Anh Vũ cắt ngang lời hắn: "Một ngày nào đó, em sẽ nói cho anh biết mọi chuyện."
Biết mình bị hớ, Lê Khải Triều trừng mắt với Phạm Anh Vũ, có điều quả thật hắn cũng không nhắc lại chuyện Thưởng Nguyệt lâu thêm một lần nào nữa.
Nhưng Lê Khải Triều không phải kẻ có thể ngậm mồm lâu quá một giây. Chỉ một giây sau, hắn lại bắt đầu thao thao bất tuyệt:
"Em định chứa chấp người này đến bao giờ?"
Phạm Anh Vũ vẻ khó xử:
"Em cũng chưa biết. Nhưng người này tội nghiệp lắm, em không nỡ để cậu ta tiếp tục lưu lạc bên ngoài."
Tội nghiệp cái cóc khô gì? Chưa biết chừng hắn lại là gián điệp của triều đình cũng nên! Nếu sau này có xảy ra chuyện gì, lúc đó đừng trách ta không nhắc trước nhé. Lê Khải Triều ấm ức nghĩ.
Vẻ mặt bất mãn của Lê Khải Triều không qua nổi mắt Phạm Anh Vũ. Y vui vẻ lắc vai đối phương, cười sảng khoái:
"Đừng tưởng em không biết anh đang nghĩ gì nhé. Nếu muốn tiếp cận em, việc gì cậu ta phải ngu ngốc gieo mình từ trên núi cao xuống, lang thang trong rừng từ ngày này sang ngày khác, tự nuốt vào bụng hàng trăm thứ quả dại để cầm hơi, sau đó nằm dài trong sơn động chờ một ngày đẹp trời nào đó em ngẫu hứng đi qua? Muốn bắt em, người ta cũng chẳng cần dùng đến cái thứ khổ nhục kế bi đát đến thế. Anh lừa người khác thành quen nên giờ nhìn kim khâu cũng hóa ra ám khí rồi phải không?"