Từ khi đặt chân vào cung Thụy Đức, Hoàng Lan đã có một linh cảm rất quái lạ. Ban đầu nàng cho rằng bản thân mình quá đa nghi, nhưng dù có biện luận thế nào, nàng cũng không thể xua đuổi linh cảm bất an ấy ra khỏi đầu. Nay nhìn vào Hạ Diệp Dương và Nguyễn Nhã Liên, Hoàng Lan mơ hồ cảm thấy một trong hai người này đang có tâm tư khác, thậm chí còn sâu đến khó lường.
—————
Không khí phảng phất mùi hương hoa nhài ngọt ngào, thanh khiết, nhưng khung cảnh trước mắt lại khiến người ta có cảm giác bất an. Trong chính điện của cung Thụy Đức, đám nhân sợ hãi quỳ sụp ở một góc, biểu cảm lo lắng sợ hãi, thậm chí đến thở, họ cũng không dám thở mạnh. Mấy thái y nơm nớp đang đứng hầu quanh một chiếc giường lớn. Phía sau lưng Tư Thành, đám phi tần mặt chau mày rủ, ai nấy đều buồn rầu ảo não, như thể người gặp họa là bọn họ vậy.
Khi Hoàng Lan đến cung Thụy Đức, Bùi Thuận Toàn đang chẩn mạch cho Phùng Diệm Quỳnh. Một lúc lâu sau, vị viện phán viện thái y này mới run rẩy nói:
"Bẩm bệ hạ, Huệ phi phúc lớn mạng lớn, người may mắn chưa ăn phải đồ ăn có chứa độc dược, chỉ hít nhầm phải hơi độc và nhất thời bị kinh sợ nên mới ngất đi. Vi thần đã dùng ngân châm đả thông khí huyết cho lệnh bà, bài trừ độc tố ra khỏi cơ thể, đồng thời kê một toa thuốc thanh lọc ngũ tạng. Hiện giờ lệnh bà đã qua cơn nguy hiểm, nếu nghỉ ngơi an dưỡng tốt, ước chừng nội trong một canh giờ nữa là có thể tỉnh lại."
Nghe Bùi Thuận Toàn nói vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng trong lòng. Đám cung nhân của cung Thụy Đức thì mừng đến chảy nước mắt. Ai cũng biết, nếu vị Phùng huệ phi này có mệnh hệ gì, bọn họ chắc chắn sẽ bị chôn chung một chỗ.
"Đứa trẻ trong bụng nàng ấy không sao chứ?"
Tư Thành lo lắng hỏi thêm. Phùng Diệm Quỳnh là phi tần đầu tiên mang thai rồng. Cho dù gần đây, hắn có phần lạnh nhạt với nàng ta thì cũng không thể dửng dưng với cốt nhục của chính mình.
Bùi Thuận Toàn chậm rãi giải thích:
"Huệ phi căn bản chưa trúng độc, khí độc tích tụ trong người vốn không đáng kể, chưa kịp xâm nhập vào gan tì thì đã bị bài trừ ra ngoài, tiểu hoàng tử tất nhiên cũng bình an vô sự."
"Khanh nói nàng ấy bị ngất do hít nhầm phải khí độc. Là loại độc dược nào mà lại có độc tính mạnh đến vậy?"
Lần này thì Bùi Thuận Toàn thoáng ngập ngừng. Sau lưng ông ta, cả thái y viện cũng len lén nhìn nhau. Một lúc sau, Bùi Thuận Toàn hoảng sợ quỳ xuống, lắp bắp phân trần:
"Loại kịch độc này về lí thì không thể xuất hiện trong hoàng cung. Xin bệ hạ cho chúng thần thời gian, chúng thần cần phải nghiệm chẩn lại chính xác rồi mới dám bẩm báo lại bệ hạ."
Loại độc không thể xuất hiện trong hoàng cung? Tư Thành cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Từ ngoài cửa vọng vào tiếng thái giám thông truyền:
"Thái hậu tới!"
Chúng phi vội vàng đứng dậy hành lễ. Thái hậu bỏ qua bọn họ, chỉ triệu thái y đến để hỏi han tình hình của Phùng Diệm Quỳnh. Phàm là người trong cung thì đều biết rằng trước khi Nguyễn sung nghi xuất hiện, vị Huệ phi đang nằm kia chính là người được thái hậu yêu quý nhất. Dạo gần đây, tuy biểu hiện của Phùng Diệm Quỳnh càng ngày càng không ra gì, khiến lòng người chán ghét, nhưng thái hậu vốn nhân từ, không hề nhỏ nhen với chúng phi, Phùng Diệm Quỳnh lại đang mang thai đứa cháu của bà. Nay chuyện lớn xảy ra, bà lo lắng như thế cũng là chuyện dễ hiểu.
"Mẫu hậu đừng quá lo lắng! Nàng ấy chỉ nhất thời hoảng sợ, nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh lại thôi." Tư Thành đến bên thái hậu, an ủi vài câu.
Thái hậu bất mãn lắc đầu:
"Ta nghe nói là hạ độc? Là kẻ nào mà lại to gan như vậy, đến hoàng tử của bệ hạ mà cũng dám mưu hại?"
Thấy Đặng Phúc ra hiệu, Mai Hoa, một trong hai cung nữ thân cận nhất với Phùng Diệm Quỳnh liền run rẩy bò ra. Nàng ta dập đầu trước thái hậu, mếu máo kể lại sự tình:
"Hồi bẩm bệ hạ, thái hậu cùng các vị lệnh bà, buổi trưa hôm nay, có người dâng tặng cung Thụy Đức một đĩa bánh phu thê. Bình sinh lệnh bà thích ăn nhất là bánh phu thê, nay thấy có người đem bánh đến thì rất cao hứng, hơn nữa việc đưa bánh cũng công khai nên lệnh bà mới không nghi ngờ gì, liền dặn dò nô tì dọn ra để dùng ngay. Trong cung, lệnh bà có nuôi một con mèo cưng, bình thường người ăn gì cũng èo ăn nấy. Lần này cũng vậy. Nào ngờ, con mèo kia vừa ăn một mẩu bánh thì lập tức giãy giụa điên cuồng, cào loạn tứ tung, chẳng bao lâu sau thì sùi bọt mép mà chết. Cũng may lệnh bà được trời phật phù hộ nên chưa kịp ăn miếng bánh nào, nhờ đó mới thoát một kiếp nạn, nhưng cũng bị khí độc trong bánh làm cho hoảng sợ mà ngất đi."
Người con gái hậu cung, vì tranh giành sủng ái, có thủ đoạn nào mà chưa từng dùng đến? Nhưng dám ngang nhiên hạ độc giữa thanh thiên bạch nhật, làm ra hành vi to gan lớn mật như thế, tính ra trong hậu cung này có được mấy người?
"Hoang đường!" Thái hậu tức giận đập mạnh tay xuống bàn. Giờ phút này, không ai còn nhìn ra một thái hậu hiền từ của thường ngày nữa: "Huệ phi là phi tử của hoàng thượng, lại đang mang thai rồng, vậy mà cũng có kẻ đám động sát tâm với nó. Nếu không phải thần thánh cùng tổ tiên họ Lê linh thiêng phù hộ, cung Thụy Đức chẳng phải đã một người hai mạng rồi sao? Ta không tin trên đời này còn có kẻ chán sống như vậy."
Đứng trước cơn thịnh nộ của thái hậu, chúng phi sắc mặt hết trắng lại tái, sợ hãi đến mức không dám ngẩng, chỉ sợ mũi dao lần này sẽ vô duyên vô cớ chĩa về phía mình. Chỉ có Tư Thành vẫn còn giữ được bình tĩnh. Hắn cùng Liêu Phong đỡ thái hậu ra phòng ngoài, vừa đi vừa an ủi:
"Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định sẽ điều tra rõ việc này, trả lại công bằng cho Phùng Huệ phi."
Thái hậu miễn cưỡng gật đầu.
Tư Thành thấp giọng dặn dò Đặng Phúc:
"Ngươi lập tức đi điều tra cho trẫm, xem bánh phu thê kia là ai mang đến."
Đặng Phúc còn chưa kịp bước chân ra khỏi cửa thì có một người nhẹ nhàng tách khỏi đám đông, điềm đạm bước lên.
"Bệ hạ, không cần phải điều tra đâu, bánh phu thê là của thần thiếp."
Nguyễn Nhã Liên ngẩng cao đầu, không chút ngần ngại đối diện với tất cả ánh mắt ở cung Thụy Đức đang hướng về mình.
...
"Bánh phu thê là của thần thiếp."
Câu nói ấy, thậm chí còn nhẹ hơn gió thổi mây bay, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ơn lạnh trong lòng.
Vài vị cung phi chộn rộn nhìn nhau, không ai dám nghĩ một Nguyễn tài nhân thường ngày đoan trang hiền hậu lại làm ra thủ đoạn độc ác này. Phạm Ngọc Chân vốn tính đơn thuần lại tùy tiện, thấy Nguyễn Nhã Liên đứng ra nhận tội thì kinh hãi hét lên, đến khi ý thức được bản thân thất thố mới vội lùi lại phía sau. Quách Liễu bị kích động một phen, cứ thế há hốc mồm kinh ngạc. Chỉ có Lê Tuyên Kiều và Trịnh Minh Nguyệt, hai kẻ trước sau vẫn điềm nhiên ngồi thưởng thức kịch hay, bề ngoài trưng ra bộ mặt thương tâm nhưng thi thoảng khóe miệng lại nhếch lên một cách đắc ý.
"Bánh này là do nàng làm?" Tư Thành nheo mắt lại, giọng hỏi có phần hoài nghi.
Nhập cung một năm, quan hệ giữa Hoàng Lan với Nguyễn Nhã Liên không quá thân thiết. Nhưng trong ấn tượng của nàng, Nguyễn Nhã Liên là người đoan trang thùy mị, dịu dàng chu đáo, lại không ưa chuyện thị phi, tranh đoạt. Nhớ lần trước, nàng ta vô duyên vô cớ bị Phùng Diệm Quỳnh bắt quỳ trước cung Thụy Đức hơn hai canh giờ mà cũng không oán thán lấy nửa câu. Lúc ở điện Vạn Thọ, cũng chính Nguyễn Nhã Liên nghĩ ra cách đối phó với sứ thần nhưng vì ngại ra mặt mà phải nhờ tới Hoàng Lan. Nói con người này lành như cục đất kì thực cũng không sai. Một người như thế, nhìn kiểu gì cũng không giống kẻ có gan làm chuyện tày trời.
"Thần thiếp chỉ nói mình làm bánh, không nói mình hạ độc."
Thanh âm của Nguyễn Nhã Liên lại vang lên. Trịnh Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy thú vị liền nhướn mày ngồi thẳng dậy. Trong khi đó, Lê Tuyên Kiều thong dong đặt chén trà xuống bàn.
"Bánh là do thần thiếp đích thân xuống ngự trù phòng làm, nhưng thần thiếp không hạ độc vào trong đó, càng không biết vì sao trong bánh lại có độc. Thần thiếp chỉ mong bệ hạ điều tra rõ sự tình, đòi lại công bằng cho Huệ phi, cũng như trả lại sự trong sạch cho thần thiếp."
Việc đưa thức ăn qua lại giữa các cung vốn không phải là chuyện bí mật. Nếu bánh phu thê đúng là do Nguyễn Nhã Liên đưa tới thì chắc chắn người ta sẽ điều tra ra. Sớm biết không thể né tránh, thế nên Nguyễn Nhã Liên mới chọn cách đứng ra tự thú trước. Và tất nhiên, nàng ta thừa nhận chuyện làm bánh, không thừa nhận chuyện hạ độc.
Nguyễn Nhã Liên, ngay từ đầu đã không có ý nhận tội về mình!