"Ý Nguyễn tài nhân nói có người động chân động tay vào bánh sao?" Quách Liễu cười mỉa mai: "Ai cũng biết tay nghề nấu ăn của cô tài hoa xuất chúng, hơn hẳn đầu bếp trong ngự trù phòng, thậm chí chỉ thông qua mùi vị cũng phân biệt được xuất xứ của ba mươi sáu loại hương liệu làm bánh khác nhau. Nay chỉ có mấy chiếc bánh phu thê nhỏ bé mà cô cũng không quản lý nổi, để cho kẻ khác giở trò ngay trước mắt mình, nói như vậy liệu có khiên cưỡng quá không?"
Quách tuyên vinh Quách Liễu vốn là người bên phe Phùng Diệm Quỳnh, lại thêm bản tính gió chiều nào xoay chiều ấy, nay nàng ta cho rằng Nguyễn Nhã Liên dù có năm cái miệng cũng không thoát khỏi tội danh mưu hại hoàng phi, bởi vậy nói năng cũng không kiêng nể gì.
Bản lĩnh đoán nhận ba mươi sáu loại hương liệu làm bánh này, Hoàng Lan đã từng nghe qua. Nghe nói khi mới nhập cung, các cung phi đều trải qua một vòng tuyển chọn cực kỳ hà khắc. Đến vòng thi trù nghệ, để lấy lòng hoàng thượng và thái hậu, mọi người đều chuyên tâm vào những món sơn hào hải vị, cầu kì đẹp mắt, duy chỉ có Nguyễn tài nhân này lại dâng lên món cốm nhân đậu xanh, dừa nạo và mứt hạt sen trần. Thái hậu nhìn thấy món bánh vừa bình dị vừa ngon miệng thì sinh ý tò mò, bèn đem các loại bột hương ra thử thách thêm Nguyễn Nhã Liên. Nào ngờ, mặc dù không được nhìn cũng không được nếm, nhưng ba mươi sáu loại bột hương mang đến trước mặt, Nguyễn Nhã Liên đều đọc ra tên gọi, xuất xứ không hề sai một loại nào. Cũng vì chuyện này, Nguyễn Nhã Liên nổi danh khắp hậu cung , được mọi người gọi là Kim liên ngự trù tài nhân. Nếu không vì Phùng Diệm Quỳnh chèn ép quá mức, chắc chắn một người tài năng như Nguyễn Nhã Liên sẽ có tiền đồ rất xán lạn.
"Bệ hạ cho rằng thần thiếp mưu hại Huệ phi ư?" Nguyễn Nhã Liên buồn bã lắc đầu: "Ra tay hạ độc người khác là bất nhân. Hãm hại huyết mạch của hoàng gia là bất trung. Giết người là bất nghĩa. Hành vi bất nhân, bất trung, bất nghĩa như thế, thần thiếp không làm, cũng không có gan làm. Hơn nữa, nếu quả thực thần thiếp có đụng chân đụng tay trên bánh, sao có thể ngang nhiên mang bánh đến cung Thụy Đức, tự mình tố cáo chính mình chứ?"
Lời nói của Nguyễn Nhã Liên tuy khiêm nhường mà khẳng khái, khiến Tư Thành có chút phân vân. Hắn biết con người này đoan trang tiết hạnh, không ưa thói tranh giành đấu đá, trước mặt hắn cũng chưa bao giờ giở trò đưa đẩy lấy lòng như đám người Phùng Diệm Quỳnh, Lê Tuyên Kiều. Vì đối phương quá lành tính nên hắn không mấy gần gũi, nhưng cũng không muốn nghĩ ác cho nàng ta.
"Nguyễn tài nhân, trẫm biết tính nàng thường ngày hiền lành lễ độ. Nhưng hôm nay nhân chứng vật chứng đều có đủ, bánh phu thê của nàng mang đến suýt nữa hại Huệ phi cùng hoàng nhi của trẫm. Nàng bảo trẫm phải làm sao để tin nàng vô tội đây?"
Kẻ tinh ý có thể nhận ra sự tức giận của Tư Thành không hoàn toàn trút lên đầu Nguyễn Nhã Liên. Trong một chừng mực nào đó, hắn vẫn muốn cho nàng ta một cơ hội tự minh oan. Chỉ là, liệu nàng ta có bản lĩnh ấy không? Như hồi trước Hoàng Lan đã từng phản kháng trước chiêu trò của Triệu Bảo Khánh?
Nguyễn Nhã Liên không phải là Nguyễn Hoàng Lan. Bản lĩnh chọc trời khuấy nước ấy, nàng ta tuyệt đối không có!
Đối diện với những ánh mắt bức bách đến ngột ngạt của mọi người, Nguyễn Nhã Liên chỉ nói:
"Thần thiếp trước nay làm việc đều không thẹn với trời đất cùng lương tâm. Nếu nghi ngờ, bệ hạ có thể cho người điều tra Lãm Nguyệt cư của thần thiếp."
Nghe Nguyễn Nhã Liên thề thốt như vậy, Hoàng Lan chán nản lắc đầu. Nếu đã muốn vu oan cho cô, còn sợ không điều tra ra chứng cứ trong Lãm Nguyệt cư hay sao?
"Còn nếu chẳng may bị người ta hãm hại, cũng chỉ biết trách vận số của thần thiếp xui xẻo." Hoàng Lan suýt giật mình khi Nguyễn Nhã Liên bất tri bất giác nối tiếp suy nghĩ của mình: "Có tâm mà để kẻ khác lợi dụng, hại người hại mình, thần thiếp ngu dốt như thế, có chết cũng đáng tội."
Nói ra những lời này, hình như Nguyễn Nhã Liên đã có ý thức buông xuôi tất cả.
Đám phi tần xưa nay vốn giỏi nhất trò nhìn mặt đoán ý. Thấy thái hậu không có ý định buông tha Nguyễn Nhã Liên, bọn họ không hẹn mà gặp, cùng nhao nhao lên đòi kết tội Nguyễn Nhã Liên. Kẻ câu trước, người câu sau, thậm chí có vị lương nhân chưa từng gặp Nguyễn Nhã Liên cũng dũng cảm đứng ra khẳng định tâm địa đối phương hẹp hòi, hiểm độc. Trước cảnh tượng này, Lê Tuyên Kiều không nhịn được cảm giác mỉa mai trong lòng. Công bằng ư? Đến kẻ ngốc cũng nhìn ra mục đích của bọn họ chính là lấy lòng thái hậu và Phùng Diệm Quỳnh.
Hoàng Lan biết việc này không đơn giản như thế, nhưng mọi mũi nhọn trước mắt đều chĩa về Nguyễn Nhã Liên, đối phương lại không có ý định tự minh oan, sẵn sàng chọn cái chết để chứng minh bản thân trong sạch. Tình hình cứ thế này thật không ổn chút nào! Nghĩ ngợi một chút, nàng bèn bước ra:
"Việc này vẫn còn nhiều điểm nghi vấn. Dù trong bánh phu thê kia có độc, cũng chưa thể khẳng định độc đó do Nguyễn tài nhân bỏ vào. Một người có dã tâm mà lại hành sự ngu ngốc đến vậy, nàng ta chết cũng đáng tội. Chỉ e bên trong còn có nội tình khác, mong bệ hạ công tư phân minh, điều tra rõ ràng, tránh oan uổng người tốt."
Vẫn là nàng hiểu rõ trẫm nhất, Tư Thành hài lòng gật đầu.
"Thần thiếp biết Nguyễn sung nghi là người nhân từ độ lượng, nhưng nếu Nguyễn tài nhân cố tình tỏ ra vụng về để tranh thủ sự thương hại của chúng ta thì sao?" Quách Liễu vẫn kiên trì công kích.
Đáng ghét nhất là những kẻ thích đổ dầu vào lửa. Hoàng Lan lườm Quách Liễu một cái rồi hỏi tỉnh bơ:
"Nếu là cô, cô có dám mạo hiểm cả tính mạng chỉ để tranh thủ một sự thương hại không?"
Quách Liễu bị tạt một gáo nước lạnh, cứng họng không biết phải nói sao.
Chừng một lúc sau, sau lớp rèm châu chợt vang lên tiếng người húng hắng ho. Mọi người quay đầu lại, đã thấy Phùng Diệm Quỳnh đứng ở ngưỡng cửa từ lúc nào. Sắc mặt nàng ta nhợt nhạt, da môi tím tái, toàn thân yếu ớt như rặng liễu trước gió đông. Phùng Diệm Quỳnh vốn cực kỳ trọng thể diện, vậy mà lúc này lại lộ mặt ra giữa chốn đông người, đủ thấy nàng ta tức giận tới mức nào.
...