Huệ phi à, để thần thiếp nói cho lệnh bà biết nhé, quạ đen vĩnh viễn cũng chỉ là quạ đen, quạ đen không đời nào bay lên cành cao để trở thành phượng hoàng được đâu.
—————-
Lê Tuyên Kiều quả nhiên rất biết lúc nào cần ra mặt. Chỉ bằng một câu nói ngắn gọn, đủ khiến Phùng Diệm Quỳnh ngã từ trên ghế xuống đất.
Có kẻ còn không thể bình tĩnh hơn. Bạch Yên vừa định lẩn ra sau liền bị Thái Thanh Ngọc chặn lại.
Ha, Thái Thanh Ngọc, trợ thủ đắc lực nhất của Lê Tuyên Kiều!
"Bệ hạ tha mạng, thái hậu tha mạng." Bạch Yên vung chân múa tay loạn xạ nhưng vẫn bị hai thái giám lôi đến trước mặt Tư Thành.
"Trẫm chưa từng nói muốn lấy mạng ngươi." Tư Thành hừ lạnh: "Trừ khi ngươi làm điều gì đó mờ ám sau lưng trẫm!"
Ở phía sau, việc duy nhất Phùng Diệm Quỳnh dám làm lúc này là điên cuồng trừng mắt lên dọa nạt Bạch Yên. Nhưng vô ích, Bạch Yên không thèm nhìn tới nàng ta, chỉ cuống quýt đáp:
"Nô tì xin khai. Biết gì nô tì cũng xin khai hết."
"Còn không mau nói ra!"
Biết không thể quanh co được nữa, Bạch Yên cắn răng đáp:
"Độc dược là do Huệ phi lệnh bà sai nô tì bỏ vào ngự thiện phòng. Lệnh bà dùng khổ nhục kế vì muốn vu oan cho Hạ tiệp dư."
Lời vừa dứt, một tia chớp nhá lên, soi rõ gương mặt trắng bệch của Phùng Diệm Quỳnh.
"Ngươi nói láo..." Thanh âm phản kháng ấy có chút run rẩy. Phùng Diệm Quỳnh không còn tâm trí đâu để giữ gìn hình tượng nữa, vội vàng chạy đến cho Bạch Yên mấy cái bạt tai.
"Phùng Huệ phi, nàng lui ra cho trẫm!"
Máu trong người Tư Thành nóng dần lên. Đầu tiên là Nguyễn Nhã Liên, sau đó là Hạ Diệp Dương, bây giờ mũi nhọn lại quay về phía Phùng Diệm Quỳnh. Đám người này coi hắn là kẻ đầu đất để mặc sức xoay đi xoay lại chắc?
Đoạn, Tư Thành lại chỉ vào Bạch Yên, ra hiệu cho nàng ta tiếp tục.
"Bình thường Huệ phi lệnh bà và Hạ tiệp dư đúng là rất thân thiết, nhưng dạo gần đây giữa hai người nảy sinh mâu thuẫn, lệnh bà cho rằng Hạ tiệp dư không toàn tâm toàn ý với mình nên mới rắp tâm trừ bỏ Hạ tiệp dư." Bạch Yên nói tiếp: "Sáng nay, sau khi Hạ tiệp dư trở về, lệnh bà đưa cho nô tì một lọ thuốc, dặn nô tì mang xuống ngự trù phòng rồi bí mật trộn vào dầu quế. Lúc cầm lọ thuốc ấy nô tì cũng có nghi ngờ, nhưng là phận tôi tớ, nô tì không dám hỏi, càng không dám cãi lời lệnh bà. Cuối cùng, nô tì... nô tì trộn thuốc vào dầu quế rồi đặt ở nơi người khác dễ nhìn thấy nhất. Đến khi mèo cưng của lệnh bà chết bởi miếng bánh phu thê, nô tì mới nhận ra dụng ý thực sự của lệnh bà. Lệnh bà sẽ không đời nào dùng món bánh mà mình đích thân bỏ độc vào. Màn khổ nhục kế này diễn ra là nhằm đổ oan cho Hạ tiệp dư. Chỉ có điều, lệnh bà cũng không ngờ người đến ngự trù phòng lại là Nguyễn tài nhân."
Cuối cùng Hoàng Lan đã lý giải được cái cảm giác bất ổn kia.
Sao lại là ngươi?
Khi nhìn thấy Nguyễn Nhã Liên, Phùng Diệm Quỳnh đã nói như thế.
Bởi trong thâm tâm, nàng ta vẫn nghĩ kẻ phải quỳ trên mặt đất kia là một người khác: Hạ Diệp Dương!
"Hai cung nữ kia cũng là do ngươi mua chuộc để đi bắn tin?"
"Bẩm bệ hạ, đúng là như vậy. Bọn họ từng làm việc trong Đan Ngọc các, mấy tháng trước bị chuyển đến Thanh Phục khu nên mới không biết mặt Hạ tiệp dư..."
"Hoang đường!" Trịnh Minh Nguyệt quát: "Đã không biết mặt Hạ tiệp dư, sao còn có thể bắn tin?"
Bạch Yên càng run như cầy sấy, vội thanh minh:
"Nhưng... nhưng bọn họ biết Lạc Hòa."
Hai cung nữ kia không biết mặt Hạ Diệp Dương. Bọn họ thấy Lạc Hòa đi cùng Nguyễn Nhã Liên nên mới nhầm tưởng Nguyễn Nhã Liên chính là Hạ Diệp Dương.
"Bạch Yên to gan!" Lê Tuyên Kiều cao giọng quát: "Ngươi là nô tì mà không lo hầu Hạ tiệp dư cho chu đáo, còn dám ở đây đặt điều xằng bậy. Ngươi nói Huệ phi tự mình hạ độc trên bánh ư? Thật nực cười! Trừ khi ngươi đưa ra được bằng chứng, còn không, ta nhất quyết không tin chị ấy lại làm ra loại hành vi lòng lang dạ sói, súc sinh không bằng ấy."
Lê Tuyên Kiều tranh thủ chửi xéo một câu, sắc mặt Phùng Diệm Quỳnh càng vặn vẹo hơn.
Bạch Yên vội vã xua tay:
"Nô tì không dám đặt điều vu khống. Lọ thuốc mà lệnh bà đưa cho nô tì, nô tì chưa tìm được chỗ vứt đi nên vẫn còn để ở trong phòng."
Người ta tìm thấy một lọ sứ nhỏ trong phòng riêng của Bạch Yên.
Giờ mọi người đã hiểu vì sao Phùng Diệm Quỳnh đột nhiên nói thèm đồ ngọt, vì sao hai cung nữ của Đan Ngọc các lại xuất hiện đúng lúc như vậy, và hiểu cả lý do dẫn đến sự thoát hiểm thần kì kia nữa. Dùng tính mạng của hai cung nữ vô danh và một con mèo cưng để hoàn thành khổ nhục kế này, Phùng Diệm Quỳnh thực khiến người ta nhìn bằng một con mắt khác xưa.
Chỉ có điều, thiên định thắng nhân. Ngàn tính vạn tính, Phùng Diệm Quỳnh vẫn không thể tính được hai điều.
Thứ nhất, người ngu ngốc chui vào ngự trù phòng không phải Hạ Diệp Dương, mà lại là Nguyễn Nhã Liên.
Thứ hai, đó là sự phản bội của Bạch Yên.
Phùng Diệm Quỳnh căm hận nghiến răng lao tới chỗ Bạch Yên:
"Tiện tì! Thường ngày ta đối xử với ngươi không bạc, lo cho ngươi ăn, lo cho ngươi mặc, vậy mà hôm nay ngươi dám bán đứng bản cung. Sớm biết ngươi là loại người ăn cháo đá bát, trước đây ta đã một gậy mà đánh chết ngươi cho rồi."
Phùng Diệm Quỳnh nói nàng ta bị Bạch Yên bán đứng?
Hay cho hai từ "bán đứng"!
Không nói ra thì thôi, càng nói càng ngu dốt!
Bạch Yên bất chấp tất cả, loạng choạng lùi lại phía sau hòng né tránh bàn tay gớm ghiếc của Phùng Diệm Quỳnh:
"Nô tì vốn không muốn phản bội lệnh bà. Là lệnh bà không nể tình trước. Lệnh bà chỉ nhớ đã cho nô tì ăn, cho nô tì mặc, sao người có nhớ tới những lần dùng nô tì để trút giận? Nhớ lần ấy, nô tì chịu thay người năm mươi trượng, vậy mà về đến cung Thụy Đức, một câu an ủi người cũng không nỡ nói ra. Nô tì một lòng một dạ hầu hạ lệnh bà, đổi lại nhận được cái gì? Hễ tức giận là lại mang nô tì ra đánh đập. Những vết roi sau lưng nô tì, những vết tàn hương trên tay nô tì, có chỗ nào không phải của lệnh bà ban cho? Lệnh bà đã vô tình, còn trách chi nô tì vô nghĩa?"
Chúng phi há hốc mồm kinh ngạc. Khí thế vạch tội quyết liệt này, có thật là Bạch Yên bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt họ?
Kẻ tặng người nhận đều một phường mèo mả gà đồng. Đừng nói là dâng tặng lên lệnh bà, Bạch Yên thấy cho dù chạm vào làn váy người cũng không xứng đáng.
Lệnh bà, chúng ta cứ thế bỏ qua cho tiện tì kia sao?
Bạch Yên giảo hoạt ngày ấy không hề giống với Bạch Yên bi phẫn hôm nay.
Cổ nhân có câu, con giun xéo lắm cũng quằn...
Trong khi ấy, Tư Thành lại gọi Đặng Phúc đến. Hắn giơ lọ tì sương lên, nhỏ giọng hỏi:
"Nhìn cho kĩ đi. Ngươi có nhận ra lọ sứ này không?"
Lần truy quét Thưởng Nguyệt lâu, Đặng Phúc cũng đi cùng đoàn người của Lưu Sở. Nếu lọ tì sương này có vấn đề, chắc chắn y sẽ nhận ra.
Đặng Phúc chau mày nhìn lọ tì sương kia, mắt dán chặt vào kiểu hoa văn độc nhất vô nhị trên thân lọ, trong trí nhớ mông lung có một ý tưởng mơ hồ dần định hình, cuối cùng thở dài:
"Bệ hạ, chính là nó." Dường như cũng ý thức được lời chứng của mình quan trọng đến mức nào, giọng Đặng Phúc thấp dần: "Nô tài dám khẳng định lọ tì sương này cùng một loại với những lọ tì sương đã tịch thu được ở Thưởng Nguyệt lâu."
Phùng Diệm Quỳnh dùng tì sương của Thạch Bưu để hãm hại Hạ Diệp Dương?
Ánh mắt Tư Thành nhìn Phùng Diệm Quỳnh lúc này, khó có thể dùng một hai chữ mà diễn tả hết.
Thất vọng, khinh bỉ, căm ghét, phẫn nộ...
Người con gái này, nàng ta không chỉ lừa hắn, nàng ta còn dám bán rẻ cả Đại Việt!
"Phùng Huệ phi..." Giọng hắn chợt trầm xuống: "Nàng còn gì để nói nữa không?"
Trong giây phút không tự chủ được mình, Phùng Diệm Quỳnh vô tình ngước mắt lên, đến khi chạm phải ánh mắt còn lạnh hơn băng của Tư Thành, tứ chi nàng ta bỗng chốc tan chảy thành nước.
"Phải, Hạ tiệp dư là do thần thiếp hãm hại." Phùng Diệm Quỳnh đáp một cách vô thức. Đến khi ý thức được bản thân trót thừa nhận chuyện tày trời, Phùng Diệm Quỳnh không còn thời gian để hối hận nữa, nàng ta hét lên đầy phẫn hận: "Nhưng bệ hạ ơi, người đừng tin lời bọn chúng! Thần thiếp chỉ định trêu đùa Hạ tiệp dư một chút thôi, thần thiếp hoàn toàn không biết vì sao trong bánh lại có tì sương, càng không dùng tì sương hãm hại Hạ tiệp dư. Lời bọn chúng nói toàn là lời hoang đường, thần thiếp không làm, thần thiếp không có làm."
Tư Thành lườm nàng ta:
"Không biết vì sao trong bánh lại có tì sương? Vậy ái phi nghĩ đáng lẽ trong bánh phải có gì?"
Phùng Diệm Quỳnh á khẩu.
Tư Thành lại gần Phùng Diệm Quỳnh, thô bạo nâng cằm nàng ta lên, mạnh mẽ éo sát mặt mình, thanh âm trầm thấp đầy ý mỉa mai:
"Ái phi của trẫm bị người ta hạ độc mà vẫn bình an vô sự. Nàng cũng phúc lớn mạng lớn quá nhỉ?"