Thiên Hạ Kỳ Duyên

Ngay từ đầu đã không có gì gọi là may mắn hay tình cờ. Phùng Diệm Quỳnh bán tin cho Thạch Bưu. Thạch Bưu giúp nàng ta triệt hạ các đối thủ trong hậu cung. Màn khổ nhục kế này, nếu trót lọt thì ai mới là người đắc ý nhất?
"Bệ hạ không tin thần thiếp?"
Tư Thành không nói gì, chỉ phất tay ra hiệu cho Đặng Phúc mang vào một đĩa bánh phu thê.
"Không phải trẫm không tin nàng. Nhưng cung nữ thân cận nhất của nàng đứng ra tố cáo nàng, trong phòng nàng ta lại phát hiện ra tì sương. Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều chống lại nàng. Muốn trẫm tin nàng? Được thôi, ăn một chiếc bánh trước mặt trẫm đi, trẫm sẽ tin nàng vô tội."
Lại là Phạm Ngọc Chân không kiềm chế được mà hét lên. Ai cũng biết trong bánh có tì sương, giờ hoàng thượng ép Phùng Diệm Quỳnh ăn bánh, có khác nào muốn dồn nàng ta đến đường chết? Nuốt tì sương vào người, đến mạng sống còn không giữ được, khi ấy sự trong sạch còn đáng mấy đồng?
Tất nhiên câu "không đáng mấy đồng" là dành cho loại người không biết liêm sỉ như Phùng Diệm Quỳnh.
"Mời lệnh bà."
Đặng Phúc dứ dứ đĩa bánh trước mặt Phùng Diệm Quỳnh, còn nàng ta chỉ biết cắm đầu chạy trối chết.
Nhìn cảnh tượng này, Hoàng Lan không khỏi cười thầm. Hổ dữ không ăn thịt con, nàng thừa biết Tư Thành tuyệt đối sẽ không vì thúc ép Phùng Diệm Quỳnh mà làm hại đến đứa trẻ vô tội kia. Bánh phu thê này chắc chắn không có độc. Chỉ có điều biểu hiện lúc cầm đĩa bánh của Đặng Phúc quá mức mờ ám mới đủ dọa cho Phùng Diệm Quỳnh sống dở chết dở. Y đi theo Tư Thành một năm, xem ra cũng học được không ít công phu rung cây dọa khỉ rồi.
Thứ Tư Thành cần, chính là ép Phùng Diệm Quỳnh khai ra chuyện với Thạch Bưu. Mầm mống gây họa, hắn phải diệt trừ từ tận gốc rễ!
"Thế nào, ái phi không dám chứng minh mình trong sạch?"
Tư Thành lại lên tiếng thúc giục. Phùng Diệm Quỳnh trân trối nhìn đĩa bánh trước mặt, vô thức cắn vào môi đến chảy máu. Đột nhiên, nàng ta giằng lấy đĩa bánh từ tay Đặng Phúc rồi hất đổ xuống đất.
"Bệ hạ, sao người lại đối xử với Diệm Quỳnh như vậy?" Phùng Diệm Quỳnh nghẹn ngào quỳ trên mặt đất: "Nhớ trước đây, khi thần thiếp mới nhập cung, người đã từng khen ngợi thần thiếp là chiêu nghi xinh đẹp nhất hậu cung triều Lê này. Khi ban Đan Ngọc các cho thần thiếp, người còn nói rằng nếu sau này Diệm Quỳnh mang thai rồng, người nhất định sẽ phong cho thần thiếp phi vị..."
"Những gì đã hứa với nàng, trẫm chưa từng nuốt lời."
"Chưa từng nuốt lời thì đã sao? Kể từ ngày Nguyễn sung nghi xuất hiện, trong mắt người đã không còn Diệm Quỳnh này nữa. Thần thiếp tuy thân là cung chủ một cung, nhưng ngày ngày đều ở trong chốn tẩm cung lạnh lẽo này, mòn mỏn chờ đợi một người đã lãng quên mình. Bệ hạ nghĩ cái phi vị ấy khiến thần thiếp hạnh phúc lắm sao? Thần thiếp biết ,bệ hạ làm vậy chẳng qua cũng vì trách nhiệm với cốt nhục của mình mà thôi."
Cả cung Thụy Đức nín lặng. Dám nói ra những lời bất kính như vậy, Phùng Diệm Quỳnh điên thật rồi!Kẻ khôn ngoan đều biết mình không nên mở miệng lúc này.
Thanh âm của Phùng Diệm Quỳnh đã bị tiếng khóc nghẹn ngào kia chặn lại. Giờ nàng ta chẳng khác gì một bông hoa tàn tạ trong trận gió đông, vừa khiến người ta chán ghét, lại khiến người ta thương hại.
Tư Thành không có ý ngăn cản Phùng Diệm Quỳnh, cứ để mặc cho nàng ta nói tiếp:
"Bệ hạ trách thần thiếp điêu ngoa độc ác, ngang tàng phách lối, nhưng sao người không nghĩ xem, duyên cớ vì đâu mà thần thiếp lại trở thành một con người như vậy? Thần thiếp nguyện ý ư? Không đâu, cuộc sống trong cung cấm này vốn chẳng có gì là nguyện ý cả. Thần thiếp làm vậy, bởi vì sự lạnh nhạt của bệ hạ khiến thần thiếp không cam lòng, nếu không tìm chỗ trút giận, thần thiếp thực sự không chịu nổi. Mà thôi, người trách thần thiếp ngoan tâm cũng được, nói thần thiếp độc ác cũng không sao. Nhưng vì sao lại nỡ mang tì sương ra ép thần thiếp? Dù sao trong bụng thần thiếp vẫn còn một đứa trẻ chưa chào đời, nó là con của người, là con của chúng ta đấy, bệ hạ!"
Ở trong cung, Phùng Diệm Quỳnh đường đường là phi tần có địa vị cao quý, vinh sủng tưởng chừng vô hạn nhưng cuối cùng lại là kẻ bị lạnh nhạt nhất. Một người bản tính cao ngạo như Phùng Diệm Quỳnh tất nhiên không thể chịu nổi sự đả kích này, bởi vậy, nàng ta mới năm lần bảy lượt đi gây sự khắp nơi, coi đó là một cách để trút giận, đồng thời cũng chứng minh ọi người thấy ai mới là chủ nhân thực sự của hậu cung. Phùng Diệm Quỳnh đang nghĩ gì vậy chứ! Nàng ta quẫn quá hóa mù quáng rồi sao? Một năm làm chiêu nghi, chẳng lẽ nàng ta vẫn không biết Tư Thành ghét nhất loại người như thế nào ư?
Nhưng nước mắt của Phùng Diệm Quỳnh cũng thức tỉnh biết bao kẻ đang đắc ý ngoài kia. Phùng Diệm Quỳnh không phải chỉ là Phùng huệ phi quen thói làm càn. Trong bụng nàng ta còn có đứa con đầu tiên của Tư Thành. Chỉ cần thai nhi này còn, Tư Thành tuyệt đối không thể nhẫn tâm xuống tay với nàng ta.
Cung Thụy Đức chìm trong sự tĩnh lặng. Mỗi người đang bận rộn đeo đuổi một tâm tư riêng. Không ai còn bận tâm đến Nguyễn Nhã Liên hiền lành vô hại, cũng không ai còn chú ý đến một Hạ Diệp Dương mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành nữa. Người ta đều chờ xem, liệu những giọt nước mắt thống thiết kia có đủ sức hóa giải tội lỗi của một con người.
Hoàng Lan vô tình nhìn thấy Lê Tuyên Kiều dửng dưng nở một nụ cười như có như không. Việc hôm nay không hề liên quan đến Lê Tuyên Kiều, từ đầu đến cuối nàng ta chỉ nói vài ba câu đủ trọng lượng kích cho Phùng Diệm Quỳnh ngã đài. Nhớ lại chuyện ở Thanh Phục khu dạo trước, Hoàng Lan càng cảm thấy không ưa nổi con người giả tạo trước mặt.
Mặc cho Phùng Diệm Quỳnh oán thán trách móc, nói lời đại nghịch bất kính, Tư Thành cũng chỉ yên lặng lắng nghe mà không hề ngăn cản. Bản thân hắn luôn cố gắng trở thành một vị vua tốt, nhưng có lẽ chính vì tư tưởng quá lớn nên hắn đã vô tình lãng quên đi những người con gái trong hậu cung bé nhỏ này. Phùng Diệm Quỳnh nói đúng, chuyện ngày hôm nay, hắn cũng không thể tránh khỏi một phần trách nhiệm.
Lê Tuyên Kiều ái ngại thở dài:
"Huệ phi à, chị đừng nói nữa, càng nói càng hồ đồ rồi."
"Ngươi câm miệng lại cho ta!" Phùng Diệm Quỳnh tức giận chỉ thẳng vào mặt Lê Tuyên Kiều: "Lê Tuyên Kiều, ta hồ đồ, còn ngươi thì tử tế lắm sao? Đồ hồ ly giả nhân giả nghĩa! Nếu không có ngươi..."
Nếu không có ngươi sắp đặt Hạ Diệp Dương bên người ta, năm lần bảy lượt bỏ thủy ngân hòng mong ta sảy thai, ta cũng đâu phải nhọc công trừ bỏ với cô ta. Lê Tuyên Kiều, kẻ ép ta đến bước đường này chính là ngươi! Ta sẽ tố cáo ngươi với bệ hạ, nhất định phải tố cáo ngươi với bệ hạ!
Nhưng Phùng Diệm Quỳnh còn chưa kịp thực hiện ý định ấy thì Hạ Diệp Dương đã điềm nhiên tiến lên, vờ như vô tình ngắt lời nàng ta:
"Tri nhân tri diện bất tri tâm. Uổng công thần thiếp từ trước đến nay đều coi lệnh bà như chị ruột của mình, hóa ra cái thứ gọi là thân tình ấy cũng chỉ đến thế mà thôi."
Phùng Diệm Quỳnh khinh miệt nhìn Hạ Diệp Dương. Hạ Diệp Dương thủng thẳng nói tiếp:
"Lệnh bà cho rằng mình là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ ư? Nực cười! Luận về cả nhan sắc và thủ đoạn, trong hậu cung này, lệnh bà chưa bao giờ xứng với hai chữ đệ nhất cả. Huệ phi à, để thần thiếp nói cho lệnh bà biết nhé, quạ đen vĩnh viễn cũng chỉ là quạ đen, quạ đen không đời nào bay lên cành cao để trở thành phượng hoàng được đâu."
Lời này Hạ Diệp Dương nói rất khẽ, dường như không muốn để cho người thứ ba nghe thấy.
Người ta chỉ thấy sắc mặt của Phùng Diệm Quỳnh đại biến, rồi sau đó, giống như một con sư tử bị sói già chọc cho nổi điên, nàng ta lao về phía Hạ Diệp Dương, điên cuồng cấu xé. Hạ Diệp Dương vốn chỉ định châm chọc vài câu, không ngờ Phùng Diệm Quỳnh động thủ thật thì hoảng sợ, vội vàng xoay người sang một bên để né tránh. Trong tình cảnh hỗn loạn, cũng không biết do vồ hụt hay bất cẩn giẫm phải gấu váy, Phùng Diệm Quỳnh loạng choạng rồi ngã về phía trước.
"Thái y! Mau gọi thái y!"
Trong đám hỗn loạn, không biết ai đó đã hét lên.
Suýt chút nữa, mọi người đã quên mất cái bụng bầu bảy tháng của Phùng Diệm Quỳnh.
...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui