Thiên Hạ Kỳ Duyên

Người ta đã không còn nhìn ra con người yêu kiều, thanh tú ấy nữa. Phùng Diệm Quỳnh như chết lặng trên mặt đất, tóc tai rối bời, dung nhan tiều tụy, từ khóe mắt đỏ au, hai hàng nước mắt thi nhau lăn dài trên gò má. Bàn tay trắng bệch của nàng ta nắm lấy vạt áo Tư Thành, thều thào nhát gừng nhát đoạn:
"Diệm Quỳnh không cố ý hại hoàng nhi, cũng không bỏ độc tì sương vào bánh. Có kẻ ghen tị với thần thiếp nên rắp tâm bày kế hãm hại thôi. Bệ hạ, người phải tin thần thiếp, người nhất định phải tin thần thiếp..."
Tư Thành chán ghét đẩy nàng ta ra. Con người này dạo gần đây làm nhiều việc khiến hắn không vừa mắt, nhưng hắn vốn không muốn chấp nhặt với nàng ta. Hắn biết bản tính Phùng Diệm Quỳnh kiêu ngạo, chỉ là không thể ngờ nàng ta lại dám làm ra loại chuyện bại hoại đến mức này. Trong cung Thụy Đức, có lẽ chỉ mình Hoàng Lan hiểu rõ tâm trạng của Tư Thành nhất. Sự phẫn nộ ấy không đơn thuần như vẻ bề ngoài.
Phùng Diệm Quỳnh hãm hại phi tần khác, khuynh đảo hậu cung là sai, sử dụng dị dược mà hại tới thai nhi là đại sai, nhưng cấu kết với Thạch Bưu, bán rẻ Đại Việt, đó mới là sai lầm trầm trọng nhất của nàng ta.
Rượu độc chứa trong bình ngọc, mới nhìn thì đẹp mắt, đến khi uống vào mới biết nó đáng sợ đến nhường nào!
...
"Thái hậu!"
Hoàng Lan cuống quýt chạy đến ngăn thái hậu lại. Nếu nàng chậm một bước, chỉ e rằng thái hậu đã dùng quyền trượng mà đánh chết Phùng Diệm Quỳnh rồi.
"Mạng người là quan trọng, thái hậu bình tĩnh lại đã!"
Thái hậu gạt Hoàng Lan sang một bên, tức giận trỏ vào Phùng Diệm Quỳnh:
"Uổng công ta thương yêu ngươi, hoàng thượng yêu thương ngươi! Phùng thị, chuyện thất đức như thế ngươi cũng dám làm, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi."
"Thái hậu đừng tin lời bọn họ, thần thiếp..."
Phùng Diệm Quỳnh bò đến, níu lấy tay áo thái hậu. Thái hậu chán ghét hất tay nàng ta ra rồi rời khỏi cung Thụy Đức, trước khi đi không quên bồi thêm cho nàng ta một cái tát nảy lửa.
"Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa. Ta không có loại con dâu như ngươi!"
Phùng Diệm Quỳnh ôm một bên má bỏng rát, nuối tiếc nhìn theo bóng dáng dần khuất xa kia, nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Cái tát này đã chấm dứt tất cả, vinh hoa phú quý, quyền lực danh vọng, giấc mộng phượng hoàng...
Vận mệnh đang nắm trong tay, bỗng chốc mỏng manh như sương khói cuối trời...
Tư Thành chán ghét nhìn người đang quỳ trên đất rồi lạnh lùng hạ lệnh:
"Phùng thị không giữ trọn tiết hạnh, thái độ làm người nhỏ nhen, âm mưu hãm hại hậu phi, lại dùng cấm dược để đổi trắng thay đen, lừa dối thiên tử, làm ra những loại hành vi trời đất không dung, nay phế xuống làm tài nhân, giam vào lãnh cung. Đợi khi thai nhi của nàng ta được định rõ sống chết sẽ theo đó mà luận tội. Người đâu, lôi xuống đi!"
Lê Tuyên Kiều ân cần rót cho Tư Thành một chén trà, đắc ý nhìn Phùng Diệm Quỳnh như đã sắp ngất xỉu. Hi vọng cuối cùng của nàng ta chính là long tự, nếu sắp tới thực sự kiểm nghiệm ra thai nhi đó đã chết lưu, coi như đường sống của Phùng Diệm Quỳnh đã tận. Tận mắt chứng kiến địa vị đổi rời, hai thị vệ mạnh mẽ lôi nàng ta xuống, xềnh xệch như người ta lôi bao rơm bao rác, không chút lưu tình.
Đến khi ấy, Phùng Diệm Quỳnh vẫn thổn thức kêu gào, rằng nàng ta không hạ độc tì sương, nàng ta không lừa dối Tư Thành.
Lúc ra khỏi cung Thụy Đức, mưa đã ngừng từ lâu. Gió nhẹ nhàng thổi, nhuộm mát cả bầu không gian u tĩnh.
Hạ Diệp Dương vừa định trở về Triều Dương uyển thì nghe có tiếng người gọi. Nàng ta quay lại, thấy bóng người đang hướng về phía mình, chân mày xinh đẹp hơi nhíu lại.
"Còn tưởng là ai, hóa ra là Nguyễn sung nghi." Lời chào gặp mặt của Hạ Diệp Dương không hờ hững cũng không vồn vã: "Không biết cô có gì muốn dặn dò?"
Luận về địa vị, Hoàng Lan còn cao hơn Hạ Diệp Dương một bậc.
Đối diện với Hạ Diệp Dương, lại càng thấy nhan sắc nàng ta áp đảo đến mức nào. Nhưng giờ phút này, Hoàng Lan nào còn tâm trí để ý đến chuyện nhan sắc ai cao hơn ai. Nàng chỉ hạ giọng nói:
"Lê tu dung chắc hẳn đối đãi với cô cũng không tệ?"
Lúc nãy, nhìn Hạ Diệp Dương và Lê Tuyên Kiều kẻ tung người hứng, rồi cả thái độ bất mãn của Phùng Diệm Quỳnh, Hoàng Lan đã hiểu rằng kẻ đứng trước mặt mình vốn dĩ là cùng phe cánh Lê Tuyên Kiều. Phùng Diệm Quỳnh và Lê Tuyên Kiều, hai người này xưa nay vốn bằng mặt mà không bằng lòng.
"Thần thiếp không hiểu ý Nguyễn sung nghi."
"Ở đây vắng người, Hạ tiệp dư không cần xưng hô quá gượng ép. Hạ tiệp dư, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu. Có phải cô đã sớm biết Phùng Diệm Quỳnh có âm mưu với mình phải không?"
Hạ Diệp Dương bỗng nhiên nở một nụ cười thảng hoặc, cặp mắt hạnh trong veo hướng về về phía xa, thản nhiên đáp:
"Tôi biết cô ta ghen tị với nhan sắc của tôi từ lâu. Cái gì mà chị em đồng hương, tất cả đều là giả dối! Cô ta muốn hãm hại tôi, tôi chẳng qua cũng chỉ tự bảo vệ bản thân mà thôi. Nếu cô ta không có ác tâm, sao đến nỗi phải tự mang đá đập chân mình như ngày hôm nay?"
Thì ra Hạ Diệp Dương muốn dùng Nguyễn Nhã Liên để thí mạng ình. Hoàng Lan cảm thấy bất mãn thay Nguyễn Nhã Liên, càng cố tình gặn hỏi:
"Nhưng tại sao lại là Nguyễn tài nhân? Tại sao lại lôi nàng ấy vào việc này?"
Hạ Diệp Dương vốn đã định bước đi, nghe thấy vậy đột nhiên quay đầu lại, Nếu không phải Hoàng Lan có chút bản lĩnh, chỉ e rằng nàng đã bị ánh mắt sắc sảo kia bức đến nghẹt thở rồi.
"Tôi tưởng cô chỉ muốn hỏi một câu?"
Lời nói nửa đùa nửa thật của Hạ Diệp Dương lại khiến Hoàng Lan không cười nổi.
"Nguyễn sung nghi cho rằng ở cung Thụy Đức tôi đã nói dối?" Hạ Diệp Dương lắc đầu, cây bích trâm trên đầu lại phát ra tiếng kêu leng keng: "Bệnh đau đầu của tôi là thật, cô có thể hỏi thái y viện. Việc Nguyễn tài nhân ưng thuận giúp tôi cũng là thật, không chỉ có thế, nàng ta còn rất hào hứng xuống ngự trù phòng. Đang yên đang lành lại có kẻ tình nguyện đứng ra thế mạng, tôi đâu có ngu mà từ chối? Nguyễn sung nghi quan sát tinh tường như thế, chẳng lẽ lại không nhìn ra sự cam tâm tình nguyện trong mắt Nguyễn tài nhân hay sao?"
Đến tận bốn năm sau, Hoàng Lan mới hiểu hết những lời này của Hạ Diệp Dương.
"Vậy xin chúc mừng tiệp dư đã hoàn thành tâm nguyện."
Hạ Diệp Dương phớt lờ sự mỉa mai của Hoàng Lan, mỉm cười:
"Nguyễn sung nghi khách sáo rồi."
Nói xong, nàng ta thản nhiên bước qua trước mặt Hoàng Lan, rồi làm như chợt nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại, hờ hững nói:
"Nếu cô đã nói không cần chú trọng đến lễ tiết, vậy hy vọng lần sau gặp mặt, mong cô hãy gọi tôi hai tiếng Diệp Dương."
Hoàng Lan hơi ngẩn người, nhìn theo bóng dáng yêu kiều ấy chìm sâu vào dòng người bất tận.
Hãy gọi ta hai tiếng Diệp Dương...
Cùng lúc ấy, ở cách đó không xa, người con gái trong tà áo tím kiều mị ấy đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối. Vẫn ánh mắt lạnh hơn băng ấy, Phùng Thục Giang đủng đỉnh xoay người bước đi...
—————
HẾT QUYỂN 1.
Mời các bạn đón đọc QUYỂN 2: LƯU LẠC
Chương 25: Chị gái Phùng Diệm Quỳnh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui