Ánh sao trên trời rớt xuống, tan chảy thành những giọt trên mặt đất. Một làn gió mang theo hơi lạnh từ lòng hồ thổi đến, cuốn vạt áo tím bồng bềnh, hòa quyện cùng tiếng người thầm thì như ảo mộng.
"Chàng sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của thiếp lúc đối diện với chàng trên pháp trường đâu. Nụ cười của chàng, ánh mắt yêu thương của chàng, lời an ủi mà chàng dành cho thiếp, tất cả những thứ ấy, thiếp đều không có cách nào để đón nhận. Bởi thiếp biết, sự bình yên của thiếp được đánh đổi bằng chính sinh mạng của chàng. Là thiếp hại chàng, Đình Huy, sự cố chấp của thiếp đã hại chàng rồi."
Bóng đêm vẫn điềm đạm bao phủ mọi thứ. Trên mặt hồ Lạc Thủy, nước sóng sánh ánh vàng.
Thanh âm của Phùng Thục Giang như lạc hẳn đi:
"Chàng ra đi, bỏ lại thiếp một mình trên thế gian này. Lầu son gác tía thì đã sao? Vinh hoa phú quý có là gì? Những thứ ấy có đủ sức sưởi ấm trái tim của thiếp đâu! Thiếp không cần những thứ phù phiếm ấy, thiếp chỉ cần mình chàng thôi."
Trong bóng tối, thanh âm tự thoại vẫn vang lên đầy khắc khoải, rơi trên gác mái, phủ kín mặt hồ, vương vít lấy từng ngọn cây, bụi cỏ.
"Muộn rồi... Ba năm trước, vì thiếp cố chấp không chịu tiến cung nên mới liên lụy đến chàng. Ngày hôm nay, vì chàng, thiếp lại dấn thân vào chốn thâm cung đầy xảo trá này. Trớ trêu quá phải không? Nhưng Đình Huy à, chàng đừng trách thiếp. Tư cách chết cùng chàng, thiếp không có, vậy thì thiếp sẽ dùng cả phần đời còn lại của mình để đòi lại công bằng cho chàng!"
Có cái gì đó mềm mại và nóng ấm buông thõng xuống đất. Không phải sương! Và rồi, Phùng Thục Giang lưu luyến thả những lá thư ấy vào ngọn lửa trước mặt. Như con hổ đói vớ được mồi ngon, ngọn lửa vẫn cháy leo lét một lần nữa lại bùng lên.
Một lúc sau, thư giấy hóa tro tàn. Những đốm sáng tụ lại với nhau, dần dần cuộn xoáy thành cơn lốc nhỏ rồi bay ngược lên trên bầu trời, cảnh tượng huyền ảo và linh thiêng hệt như những sinh linh nhỏ bé đang nắm tay nhau để tìm về cõi tiên giới vĩnh hằng.
"Chờ thiếp nhé. Sinh ly tử biệt cũng không thể ngăn cách được hai ta. Bắt những kẻ đó trả giá xong, thiếp sẽ đến đoàn tụ với chàng."
Cánh hoa rơi lả tả, phủ kín mặt hồ. Khi chút tro tàn cuối cùng phiêu lãng hết, Phùng Thục Giang mới chậm rãi rời khỏi nơi đầy ám ảnh này.
Khi người mình yêu vì mình mà chết, con người sẽ hiểu rằng sự tồn tại của mình trên thế gian mâu thuẫn và phẫn hận đến mức nào.
Phùng Thục Giang cứ thế bước đi, để mặc cho vạt áo tím tùy ý tung bay thành từng đợt sóng nhỏ.
Thình lình, trong bóng tối vang lên tiếng người rất khẽ:
"Người trước mặt xin hãy dừng bước."
Bước chân của Phùng Thục Giang hơi chậm lại. Nàng nắm chặt chiếc khăn tay, chẳng buồn quay đầu lại, chỉ điềm tĩnh chờ xem người vừa lên tiếng là ai.
Hoàng Lan tò mò nhìn người con gái trước mặt mình. Nàng ấy mặc một bộ y phục màu tím tao nhã, dáng vẻ phiêu dật như nước. Giờ đã sang đầu giờ hợi, ngoại trừ cung nhân đi tuần, những người khác không có phận sự đều ở trong cung của mình. Vì thế, sự xuất hiện của một phi tần ở nơi vắng vẻ như hồ Lạc Thủy là điều vô cùng khó hiểu.
Nhận thấy đối phương không có ý định lên tiếng, Hoàng Lan nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp:
"Đừng sợ, tôi là Hoàng Lan."
Ở hậu cung, ai cũng biết Nguyễn sung nghi nàng là người "dễ tính" nhất, không câu nệ tiểu tiết, không áp đặt lễ nghĩa, càng không bao giờ đặt nặng chuyện cung quy. Có lẽ Hoàng Lan nghĩ rằng nếu người kia biết thân phận của mình thì sẽ an tâm hơn.
Nhưng ở phía bên này, khóe môi Phùng Thục Giang cơ hồ lại phác ra nụ cười thảng hoặc. Sợ ư? Thứ cảm giác trần tục ấy, nàng đã đánh mất từ lâu rồi.
Một cách không thể lặng lẽ hơn, Phùng Thục Giang quay lại, đối diện với Hoàng Lan.
Giờ phút ấy, trái tim của Hoàng Lan chợt rơi vào khoảng lặng không đáy...
Người con gái trước mặt nàng, không có mỹ mạo tuyệt thế như Hạ Diệp Dương, không sắc sảo như Phùng Diệm Quỳnh, không đằm thắm dịu dàng như Nguyễn Nhã Liên, cũng không thuần thục yêu kiều như Lê Tuyên Kiều.
Nàng đẹp...
Nhưng đó là vẻ đẹp lạnh.
Lạnh đến thấu xương, lạnh đến độ giống như cơ thể và tâm hồn đều được đục đẽo từ một khối băng tuyết.
Giữa đêm thu thanh tĩnh, sắc tím càng khiến vạn vật chìm vào huyền mị. Ánh mắt của Phùng Thục Giang và Hoàng Lan vô tình chạm phải nhau, một sâu thẳm như vực sâu không đáy, một mênh mang như sóng nước Nhị Hà. Trong chốc lát, cả hai đều thấy chộn rộn trong lòng, suýt chút nữa đã không tự chủ được mà cùng lùi lại một bước.
Phùng Thục Giang vẫn là người trấn tĩnh nhanh hơn. Một giây sau, nàng ta phẩy tay bỏ đi.
"Khoan đã!"
Hoàng Lan vội giơ tay gọi theo. Chính nàng cũng không hiểu vì sao mình lại phản ứng như vậy, nhưng giống như có một tiếng nói mãnh liệt phát ra từ trong tâm can, thôi thúc nàng phải tìm hiểu xem người con gái kì bí trước mặt đến tột cùng là ai.
"Không biết Nguyễn sung nghi có gì muốn nói?"
Cuối cùng Phùng Thục Giang cũng chịu đáp lại nhưng thanh âm vẫn lãnh đạm đến mức không thể lãnh đạm hơn.
Buổi chiều hôm ấy, khi Hoàng Lan gặp Hạ Diệp Dương bên ngoài cung Thụy Đức, phản ứng của Hạ Diệp Dương cũng không ngang tàn đến mức này. Không phải là "dạy bảo", mà là "muốn nói". Chẳng lẽ phi vị của người này cao hơn nàng? Không thể, ngoài Lê Tuyên Kiều và Phùng Diệm Quỳnh mới bị phế truất ra, Hoàng Lan chính là người có địa vị cao thứ ba trong hậu cung. Không phải nàng để ý đến lễ tiết, mà cái chính, nàng tò mò.
Trong cung, sự xuất hiện của con gái xinh đẹp mà lạnh lùng nhường ấy khiến nàng không thể không tò mò.
"Cô là người của cung nào?" Hoàng Lan dợm bước tiến lại gần vài bước, nhìn như thôi miên vào gương mặt ấy: "Tôi ở trong cung lâu như vậy nhưng chưa từng gặp cô."
Phùng Thục Giang nghe vậy chỉ lắc đầu:
"Thần thiếp cả ngày ở trong Vĩnh Hà điện, lệnh bà không biết mặt thần thiếp cũng là chuyện bình thường."
Vĩnh Hà điện? Có phải Vĩnh Hà điện của cung Xuân Trường?
"Đã sắp sang giờ tí, hồ Lạc Thủy vừa xa xôi vừa vắng lặng, kì thực không phải một nơi thích hợp để đi dạo."
Thanh âm của Hoàng Lan có chút ngờ vực. Nàng đang nghi ngờ vị phi tần kiêm cao nhân ẩn thế này có điều gì đó muốn giấu giếm. Nào ngờ, Phùng Thục Giang chỉ lẳng lặng cười nhạt:
"Thần thiếp ra đây làm gì, vốn không cần lệnh bà phải bận tâm quản thúc."
Trong bóng tối, Hoàng Lan xấu hổ giấu đi khuôn mặt bất đắc dĩ. Thái độ của người này rất thẳng thắn, không hề giống với đám người Lê Tuyên Kiều, có lẽ nàng đã vơ đũa cả nắm rồi.
"Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó." Hoàng Lan xua xua tay, cuối cùng đành miễn cưỡng thừa nhận: "Chẳng qua vừa nãy tôi thấy có người đốt vàng tiền bên hồ, đoán rằng đó là cô nên..."
Sắc mặt của Phùng Thục Giang càng thêm tĩnh lặng. Nàng ta bình tĩnh đối diện với Hoàng Lan, giọng nói tuy dửng dưng nhưng lại tàng ẩn hàm ý uy hiếp:
"Lệnh bà muốn tố cáo thần thiếp?"
Hoàng Lan còn chưa kịp phản ứng thì Phùng Thục Giang đã nói tiếp:
"Cũng được thôi. Trong cung nghiêm cấm hành vi đốt đồ tuẫn táng. Nếu lệnh bà đem chuyện này kể với bệ hạ, góp phần bình trị hậu cung, chưa biết chừng người còn được bệ hạ ban thưởng đấy."
Đi đi! Đi tố cáo tôi đi! Cười trên sự đau khổ của người khác là sở trường của các người mà...
Tất nhiên Hoàng Lan không hiểu khúc mắc trong lòng Phùng Thục Giang. Nàng chỉ thấy người trước mặt quá mức thẳng thắn thì bật cười:
"Tố cáo cô? Nực cười! Trông mặt tôi giống hạng người thích cười trên sự đau khổ của người khác lắm hay sao?"
Phùng Thục Giang giật mình, bàn tay đang siết chặt liền nới lỏng ra.
Từ khi nào trong cung lại có người không dùng lợi ích để nói chuyện?
Hoàng Lan nói tiếp:
"Tôi đã nói rồi, cung quy có nhiều thứ cứng nhắc quá mà. Nghĩa tử là nghĩa tận, phi tần cung nữ cũng là người, ai lại cấm họ tưởng nhớ cha mẹ mình chứ?" Rồi nàng thở dài: "Tôi đến muộn, tiếc là không thể thắp cho người quá cố một nén nhang. Nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở cô một điều, nếu lần sau có ra ngoài đốt vàng tiền thì cũng nên chú ý một chút, kẻo để người khác phát hiện ra thì không hay lắm đâu. Hơn nữa, khu vực hồ Lạc Thủy về đêm rất nhiều sương giá, vẫn nên chú ý sức khỏe của bản thân thì hơn."
Vẻ lạnh nhạt của Phùng Thục Giang biến mất, nhưng trong cặp mắt sâu thẳm ấy vẫn không giấu nổi sự hoài nghi. Bản thân không quen không biết, Nguyễn sung nghi này lại tử tế nghĩ ình sao?
Mà khoan, nàng ta vừa nói gì nhỉ?
Muốn thắp cho Đình Huy một nén nhang?