Một cảm giác ấm áp dâng lên. Kể từ khi Đỗ Đình Huy chết, đây là lần đầu tiên có người nói với Phùng Thục Giang như thế.
"Cảm ơn Nguyễn sung nghi đã nhắc nhở." Phùng Thục Giang hạ giọng đáp: "Cũng không còn sớm nữa, lệnh bà chú ý giữ gìn, thần thiếp xin được cáo lui trước."
Hoàng Lan cũng không có ý níu giữ.
Đi được một lúc, như nhớ ra điều gì đó, Phùng Thục Giang quay đầu lại, nở một nụ cười hiếm hoi với Hoàng Lan:
"Có điều này thần thiếp muốn nói cho rõ, thực ra hôm nay không phải ngày giỗ của mẹ thần thiếp."
Mà là ngày giỗ của Đỗ Đình Huy!
Hoàng Lan thoáng ngẩn ngơ, mải miết nhìn theo cho đến khi bóng hình màu tím ấy biến mất phía cuối con đường lát đá cẩm thạch, chìm vào màn đêm tối thẫm như mực.
Thứ thần thái đạm mạc lạnh lùng, tưởng chừng ngàn năm vạn năm vẫn không hề thay đổi...
...
"Lệnh bà..."
"..."
"Lệnh bà..."
Nguyệt Hằng phải gọi đến lần thứ ba, Hoàng Lan mới có phản ứng. Lúc này, ba người người bọn họ đã đi đến bên ngoài cung Vĩnh Ninh. Nhữ Hiên các chỉ còn cách một đoạn đường ngắn phía trước.
"Lệnh bà sao vậy?"
Thấy Lâm Vũ Linh lo lắng hỏi, Hoàng Lan chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Nàng vẫn còn bị ám ảnh bởi cuộc gặp gỡ với Phùng Thục Giang.
Rồi Hoàng Lan nhìn lên bầu trời, đối diện với vũ trụ kì vĩ bao la mà cười nhẹ một tiếng. Khi cô đơn, nàng vẫn hay ngước nhìn bầu trời như thế này. Chỉ có cảm giác khoáng đạt mà đất trời đem lại mới giúp nàng bỏ đi những ám ánh trong lòng.
Ngày ấy, khi Phùng Diệm Quỳnh cố ý đuổi cùng giết tận, lại thêm Triệu Bảo Khánh tính kế với nàng, trong thâm tâm nàng, cảm giác chán ghét nhiều hơn là sợ hãi. Bởi Hoàng Lan luôn tin rằng bản thân mình đã đủ kiên cường, đủ mạnh mẽ, đủ sắc bén, đủ bá đạo để tồn tại ở nơi đầy thị phi này. Vì sự tự tin đó, lúc đối diện với Tư Thành ở Phượng Tú uyển, đứng trước sự thuyết phục của mọi người, nàng đã thuận theo hắn, đồng tình ở lại. Nhưng đến hôm nay, được tận mắt chứng kiến tình cảnh của Phùng Diệm Quỳnh, nàng mới chiêm nghiệm ra một sự thực, rằng hậu cung chưa bao giờ là một nơi dễ sinh tồn. Không như những bộ phim truyền hình được quảng bá rầm rộ, không như trí tưởng tượng của những nhà văn ngôn tình hiện đại, phải từng giờ từng phút đối mặt mới biết chốn thâm cung giả dối đến mức nào. Một chút bản lĩnh nhỏ nhoi này, liệu có thể giúp nàng sống sót cho đến ngày trở về?
Hoàng Lan lại nghĩ đến Nguyệt Hằng và Lâm Vũ Linh. Một người chung hoạn nạn từ lúc còn ở Thanh Phục khu, một người vì ơn nghĩa tương ngộ mà sống chết không rời. Nguyệt Hằng cũng vậy, Vũ Linh cũng vậy, hai người đều là những người thân thiết nhất với Hoàng Lan ở thời đại này. Nói bỏ họ đi, nàng thực sự không đành lòng. Chẳng qua thâm cung vô thường, vận mệnh mỏng manh, nàng không nỡ để bất kỳ ai vì mình mà phải chịu liên lụy.
"Nguyệt Hằng, Vũ Linh, tôi có chuyện muốn nói với hai cô." Hoàng Lan hơi ngập ngừng: "Cuộc sống trong hậu cung này, nên đoạn tuyệt sớm ngày nào hay ngày đó. Hay là ngày mai tôi xin bệ hạ cho hai người xuất cung? Hai người ra ngoài, kết hôn với một người nào đó thật lòng với mình, sau đó an cư lạc nghiệp, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn."
Nguyệt Hằng hốt hoảng kêu lên:
"Lệnh bà không cần bọn nô tì nữa ư?"
Hoàng Lan thở dài:
"Cần, đương nhiên là cần chứ. Mọi người như người thân ruột thịt của tôi vậy. Nhưng hậu cung mưu sâu kế hiểm, lòng người nhỏ nhen đố kị, tôi lại không có năng lực bảo vệ mọi người. Chuyện xảy ra với Vũ Linh, tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng. Đi theo một kẻ không quyền thế, không hậu thuẫn như tôi, chỉ sợ hai người sẽ phải chịu khổ thôi."
Nói xong, nàng lại ái ngại nhìn bàn tay của Lâm Vũ Linh. Hình như Lâm Vũ Linh cũng hiểu ý tứ của đối phương, vội vàng rụt tay về, trên gương mặt chỉ còn lại vẻ miễn cưỡng, bi thương.
"Không, nô tì không đi đâu." Nguyệt Hằng lắc đầu nguây nguẩy: "Nô tì chỉ muốn ở lại hầu hạ lệnh bà thôi."
Lâm Vũ Linh không vội trả lời, chỉ hỏi lại:
"Vậy lệnh bà có đi cùng bọn nô tì không?"
Hoàng Lan lắc đầu. Chính bản thân nàng cũng không hiểu từ khi nào mình lại có cảm giác lưu luyến nơi này đến vậy.
"Nếu lệnh bà không đi, vậy nô tì cũng không đi. Sống chết đều do trời định. Nô tì không sợ."
Không lằng nhằng như Nguyệt Hằng, Lâm Vũ Linh chỉ nói một câu nhưng lại sắc bén, cương liệt hơn gấp bội.
Sống chết đều do trời định? Có thật là như thế?
Hai năm sau, lời hứa cùng nàng vào sinh ra tử, ai sẽ là kẻ bội thề?
Thấy đối phương hạ quyết tâm, Hoàng Lan cũng không đành lòng đuổi họ đi nữa. Binh đến tướng chặn, thôi thì đến đâu hay đến đó vậy. Nàng lại nghĩ đến Phùng Thục Giang, liền quay sang hỏi Nguyệt Hằng:
"Nguyệt Hằng này, cô ở trong cung lâu hơn tôi, có biết vị chủ nhân nào sống ở Vĩnh Hà điện không?"
Nguyệt Hằng nghĩ ngợi một hồi rồi đáp:
"Hình như là Phùng lương nhân..."
Lời chưa nói xong, cả ba đều giật mình nhìn nhau.
Không phải trong cung chỉ có một người họ Phùng hay sao? Sao giờ lại xuất hiện thêm một Phùng lương nhân nữa?
Chẳng lẽ?
Hơn nữa, nhan sắc này, Hoàng Lan đã sớm nhìn ra nét tương đồng...
"Phùng lương nhân là chị gái của Phùng Huệ phi." Nguyệt Hằng khẽ khàng đáp: "Nô tì nghe nói hai chị em họ cùng vào phủ Bình Nguyên vương một lúc, nhưng Phùng lương nhân nhập phủ theo lệnh của Nguyễn thái hậu, còn Phùng Huệ phi lại là tú nữ được bệ hạ để mắt tới và đích thân đưa về tiềm để. Đáng lẽ người phụng chỉ của thái hậu sẽ có tiền đồ hơn, nhưng Phùng lương nhân chỉ hầu hạ bệ hạ một thời gian ngắn rồi cáo bệnh trong Vĩnh Hà điện, từ đó không ra lộ diện nữa, trong khi Phùng Huệ phi luận tài sắc đều nổi trội hơn người, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã được phong làm chiêu nghi. Ngày hai chị em bọn họ nhập vương phủ, không ai ngờ tới cục diện này lại xảy ra. Nếu lệnh bà không nhắc đến, kì thực nô tì cũng không nhớ ra trong cung còn có một vị Phùng lương nhân tồn tại."
Không phải ai cũng biết việc có hai vị thiên kim tiểu thư của Phùng gia cùng tiến cung. Phùng Diệm Quỳnh mỹ mạo hơn người cùng tính cách nổi trội nên mới lọt mắt xanh của Tư Thành, khi hắn lên ngôi thì lại càng đắc sủng, làm mưa làm gió một thời. Còn chị gái của nàng ta, nghe nói thể trạng vốn yếu ớt từ nhỏ, cá tính lại quá mức lãnh đạm, từ nhỏ đã bị cha đưa về vùng thôn dã, gần đây mới có cơ hội trở lại kinh thành. Nếu không có biến cố của cung Thụy Đức, e rằng cái tên Phùng Thục Giang sẽ mãi mãi bị chôn vùi đằng sau cánh cửa Vĩnh Hà điện.
Trong lòng Hoàng Lan bất giác dâng lên cảm giác xót xa. Hai chị em cùng tiến cung, một người vinh sủng vô hạn, một người quanh năm lạnh lẽo. Chuyện gì đã xảy ở nhà họ Phùng, nàng không biết, nhưng nàng tin chắc rằng từ khi vào cung, vì lý do nào đó, Phùng Diệm Quỳnh đã muốn quên đi người chị gái vô dụng này. Không cần phải quá thông minh mới đoán ra được Phùng Thục Giang đã bị Phùng Diệm Quỳnh chèn ép đến mức nào. Nếu không, vì sao Phùng Thục Giang mãi mãi chỉ là một lương nhân nhỏ bé, cả đời không ngóc đầu lên nổi?
...
Đâu đó nơi hậu đình xa xôi, bên cạnh một chiếc giếng cổ đã bị bỏ hoang từ lâu, có một người con gái đang ngồi trước cây đàn bầu.
Nhẹ nhàng mà phóng khoáng, hai đầu ngón tay khẽ búng vào dây đàn, lập tức cả hậu đình chìm trong thanh âm trầm đục, réo rắt.
Tiếng đàn ban đầu còn khoan thai, chậm rãi, càng về sau lại càng tha thiết, dồn dập, giống như từng đợt sóng ngoài biển khơi, không ngừng xô tới, nhuộm mát cả không gian nơi đình viện. Mà động tác của người chơi đàn, mềm mại, thuần nhã như sương, lại tàng ẩn phong tư của tùng trúc, cao ngạo, khí phách hơn người.
Đêm càng sâu.
Đâu đó trong bóng tối tịch mịch, tiếng bước chân nhẹ đến mức tưởng chừng là hư không. Người mới tới thản nhiên tựa lưng vào cột đình, khoanh tay trước ngực, nhắm mắt thưởng thức tiếng đàn.
Nhưng chẳng bao lâu sau đó, tiếng đàn chậm dần rồi dừng hẳn. Thấy người con gái ấy đặt cây đàn sang một bên, thái giám kia lắc đầu tiếc rẻ:
"Tiếng đàn này của quận chúa, khi trầm đục, lúc lại trong vắt, ảo diệu khôn lường. Không ngờ quận chúa cũng biết chơi độc huyền cầm, mà lại chơi đến nhập thần như thế."
Người con gái kia đáp:
"Mỗi loại nhạc cụ đều có tự hồn riêng của nó. Đàn độc huyền này, bề ngoài nhìn đơn mộc bình dã, nhưng kì thực cũng rất thú vị."
Dừng lại một lát, nàng ta nói tiếp:
"Nghe nói Lê Tư Thành cũng rất thích làm thơ nghe đàn, ngươi sẽ không vì thế mà phật ý chứ?"
"Thì ra trong lòng quận chúa, ta nhỏ nhen như vậy sao?" Thái giám càu nhàu: "Quân tử không để ý tiểu tiết, huống hồ cũng chỉ là một thú vui tầm thường."
Ý của hắn là hắn không thèm chấp nhặt với một chiếc đàn.
Người con gái kia cười nhạt:
"Quân tử? Lưu Tích Nguyên, kẻ như ngươi mà đòi làm quân tử thì trên đời này làm gì còn tiểu nhân nữa."