Bỗng nhiên bị đối phương mỉa mai, Lưu Tích Nguyên dĩ nhiên không hài lòng. Nhưng hắn nhanh chóng giấu nhẹm sự không hài lòng ấy đi, dưới ánh nến sắp tàn, chỉ có đôi mắt càng thêm phần âm u, lạnh lẽo.
"Ta nghe nói sáng nay người của Thạch Bưu lẻn vào cung để đón quận chúa đi."
Tin tức của Lưu Tích Nguyên không sai. Khi ấy ở điện Vạn Thọ, Thạch Bưu đã nhìn thấy nàng ta, nhưng hắn đủ cáo già để giả bộ như hai người chúng không quen biết nhau. Sau khi thất bại dưới tay Tư Thành, Thạch Bưu bị giám sát nghiêm ngặt, lại bị thúc ép mau chóng trở về Bắc Kinh, vì thế hắn chỉ có thể cử sứ giả lẻn vào cung, thuyết phục nàng ta cùng bỏ trốn với mình.
Nào ngờ, người con gái kia chỉ ỡm ờ đáp:
"Ta giết rồi!"
Nàng ta đã giết sứ giả của Thạch Bưu!
Lưu Tích Nguyên hài lòng mỉm cười. Hắn biết nàng ta sẽ làm vậy. Một tên Thạch Bưu vắt mũi chưa sạch mà đòi can dự vào chuyện của bọn hắn ư? Thật là nằm mơ giữa ban ngày!
Đoạn, Lưu Tích Nguyên lại hỏi:
"Người gọi ta ra đây không phải chỉ để nghe độc huyền cầm thôi chứ, Vĩnh Lạc quận chúa?"
Vị quận chúa này có phong hiệu đầy đủ là Vĩnh Lạc quận chúa.
"Tất nhiên không phải. Ta muốn nói đến chuyện ở cung Thụy Đức. Ngươi cũng thật là..." Vĩnh Lạc quận chúa lên tiếng trách cứ, nhưng giọng điệu lại không nhìn ra một chút bất mãn nào: "Nếu muốn giết Phùng Diệm Quỳnh, ngươi cứ một đao đâm chết cô ta là được, việc gì phải dựng lên màn kịch lắt léo này, rồi còn lôi cả đống người vào cuộc. Ngươi xem, giờ cô ta ở trong lãnh cung, thê thảm đến nhường nào."
Thần sắc âm u trong đáy mắt biến mất, Lưu Tích Nguyên mỉm cười:
"Ta không được quyền trút giận cho quận chúa sao?"
"Tất nhiên là được. Nhưng ngươi lại dùng luôn lọ tì sương mà ta mang về." Vĩnh Lạc quận chúa phẩy tay, ra chiều tiếc rẻ.
Phùng Diệm Quỳnh mang trong mình long chủng, từ rất lâu rồi, nàng ta chính là đối tượng cần diệt trừ của hai người họ. Đối với bọn họ, chấm dứt sự tồn tại của một kẻ như Phùng Diệm Quỳnh là chuyện quá dễ dàng. Nhưng tên họ Lưu coi trời bằng vung này lại ngang nhiên sử dụng tì sương để vu cáo Phùng Diệm Quỳnh, hơn nữa còn chu đáo bỏ luôn vật chứng lại hiện trường. Làm như vậy có khác gì vạch áo cho người xem lưng, tố cáo mối liên hệ của Thạch Bưu với người trong cung? Nàng ta nhớ rằng mình đâu có dặn hắn làm như thế? Hắn thực sự muốn chọc Lê Tư Thành tức chết mới hả dạ hay sao?
Nói đoạn, nàng ta thở dài bất lực:
"Lưu Tích Nguyên, ta cố gắng thu dọn tàn cục, còn ngươi lại làm ọi chuyện rối tung rối mù lên!"
Nếu Lê Tư Thành quyết tâm lật lại vụ án Thạch Bưu thì quả thật thằng cha Lưu Tích Nguyên này đã đem một cái dây mà tròng vào cổ hai người bọn chúng rồi!
Như thể nhìn ra sự bức xúc của đối phương, Lưu Tích Nguyên tủm chịm cười:
"Quận chúa cho rằng ta thích cái trò mua dây buộc mình lắm à?"
Người con gái kia từ từ xoay lưng lại. Trên bộ y phục trắng như tuyết của nàng ta, ánh trăng mềm mại tan thành một dòng thác bạc. Nàng ta nhìn người trước mặt, chờ đợi một lời giải thích.
"Quận chúa có biết trong hậu cung này, ai mới là người khó đối phó nhất không?"
"Tâm cơ của đám người chốn thâm cung, có đong đếm cả ngày cũng không xuể. Hơn nữa, dò mặt đoán lòng không phải sở trường của ta." Nhớ lại chuyện trong cung Thụy Đức, nàng ta hừ lạnh một tiếng.
"Người nói sai rồi." Lưu Tích Nguyên khẽ lắc đầu: "Đám người chỉ nhăm nhăm tranh giành sủng ái, chà đạp lên nhau mà dệt mộng vinh hoa phú quý ấy thực ra không khó đối phó. Một khi mục đích quá tầm thường thì thủ đoạn không thể cao sâu. Kẻ không có tâm cơ tranh giành, kì thực mới đáng sợ."
Vĩnh Lạc quận chúa liền chau mày:
"Kẻ không có tâm cơ tranh giành? Lẽ nào ngươi muốn nhắc tới Nguyễn Hoàng Lan?"
Ánh mắt hiện lên một tia thích thú, Lưu Tích Nguyên hài lòng gật đầu:
"Có một chuyện quận chúa không biết. Nguyễn Hoàng Lan đã để ý đến hành động ám muội của Thạch Bưu và cảnh báo cho Lê Tư Thành. Không sớm thì muộn, Lê Tư Thành cũng sẽ đem cả hậu cung ra điều tra thôi."
Người con gái kia trầm mặc hồi lâu:
"Nói như vậy, sự tồn tại của chúng ta có nguy cơ bị bại lộ."
Nụ cười trên môi Lưu Tích Nguyên trở nên vô cùng tà mị. Hắn đủng đỉnh lắc đầu:
"Quận chúa chỉ nói đúng một nửa. Quả thực Nguyễn Hoàng Lan đã chú ý đến Thạch Bưu, nhưng cô ta lại hiểu lầm rằng Thạch Bưu lén lút hẹn gặp ai đó ở Đồng Cúc đài chứ không biết hắn vào đó để tìm người. Bởi thế, ta mới dùng Phùng Diệm Quỳnh làm quân tốt thí mạng." Thanh âm của Lưu Tích Nguyên càng lúc càng âm trầm: "Nếu không có Nguyễn Hoàng Lan, ta đã một dao giết quách Phùng Diệm Quỳnh rồi, còn mất công thiết hạ vở kịch vu oan giá họa này làm gì! Con người Nguyễn Hoàng Lan không ham vinh hoa phú quý, nhanh nhạy sắc bén, một lòng một dạ với Lê Tư Thành, dường như lại nắm trong tay bí mật thiên kim vạn cổ nào đó. Người như cô ta mới là trở ngại thực sự của chúng ta."
Ba ngày trước, khi Hoàng Lan cảnh báo về chuyện của Thạch Bưu, Lưu Tích Nguyên cũng có mặt ở gần đó. Thấy Tư Thành hạ quyết tâm điều tra hậu cung, Lưu Tích Nguyên biết rằng chỉ có cách đẩy Phùng Diệm Quỳnh ra chịu trận mới mong hóa giải nguy cơ này. Hành động này, bề ngoài vụng về ngu ngốc, hóa ra lại che giấu dụng ý sâu xa phức tạp, có thể coi như một mũi tên trúng hai đích, vừa loại bỏ được một phi tần mang thai, vừa chấm dứt sự hoài nghi của đối phương về việc có kẻ mang tư tâm trà trộn trong cung cấm.
Dẫu sao không phải chỉ có mình Thạch Bưu mới nuôi mưu đồ với giang sơn Đại Việt. Lê Tư Thành, Nguyễn Hoàng Lan, các người cũng không ngờ được điều này phải không?
"Ngươi giúp ta che giấu chân tướng, xem ra lần này ta phải cảm ơn ngươi rồi." Người con gái kia mỉa mai.
Lưu Tích Nguyên thẳng thừng đáp:
"Không cần cảm ơn ta. Chúng ta đã đứng chung một chiếc thuyền, cầm cùng một ngọn giáo, quận chúa mà xảy ra chuyện, tất nhiên Lưu Tích Nguyên này cũng chẳng suôn sẻ gì."
Vĩnh Lạc quận chúa chạm nhẹ tay vào cây đàn bầu, hờ hững gảy lên vài nhịp.
"Vậy còn Phùng Diệm Quỳnh? Ngươi định xử lý cô ta thế nào? Lê Tư Thành chỉ giam cô ta vào lãnh cung, hình như hắn không có ý định đuổi cùng giết tận, hoặc cũng có thể, hắn chưa hoàn toàn tin tưởng gian tế chính là cô ta."
Lưu Tích Nguyên âm thầm cười khổ. Vị quận chúa này quen ăn sung mặc sướng, cuộc sống nhàn nhã quá rồi, việc lớn việc nhỏ gì nàng ta cũng đẩy cho hắn làm. Nhưng nàng ta cũng nói đúng điều mà hắn trăn trở. Hắn tráo độc dược thành tì sương, Vĩnh Lạc quận chúa động chân động tay chỗ thái y viện, còn đích thân phong bế hoạt mạch của Phùng Diệm Quỳnh. Hai người bọn họ phối hợp ăn ý như vậy, nào ngờ vẫn không thể khiến Tư Thành giết chết Phùng Diệm Quỳnh. Người còn sống, dù chỉ một ngày, chứng tỏ trong lòng Tư Thành vẫn còn hoài nghi...
"Hắn chưa tin thì chúng ta sẽ làm cho hắn tin. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Chờ nghiệm thai ư? Muộn rồi. Đêm nay, ta sẽ khiến vị Huệ phi xinh đẹp ấy biến mất vĩnh viễn."
Lưu Tích Nguyên nói xong, người con gái kia không đồng tình cũng chẳng phản đối. Phùng Diệm Quỳnh phải chết, đó là kết cục đã định.
Có tiếng lá khô kêu xột xoạt.
Ánh mắt của Lưu Tích Nguyên sáng rực lên. Hắn xoay người rồi lao vút về phía trước, sẵng giọng quát:
"Ai?"
Từ phía sau hòn giả sơn, một thái giám run rẩy bước ra. Vừa nhìn thấy Lưu Tích Nguyên và Vĩnh Lạc quận chúa, mặt y liền trắng bệch. Lưu Tích Nguyên khinh bỉ ngó kẻ đang quỳ trên mặt đất rồi hừ lạnh:
"Ngươi đã nghe thấy gì rồi?"
Thái giám sợ hãi tột độ, một câu cũng không thể nói rõ ràng, chỉ lắp bắp đáp:
"Nô tài chưa nghe thấy gì, nô tài chưa nghe thấy gì cả, công công tha mạng..."
Kì thực y cũng chỉ nghe loáng thoáng câu được câu chăng. Cái gì mà quận chúa với chả Lưu Tích Nguyên? Y biết rất rõ hai người trước mặt. Tên của họ đâu phải gọi như vậy!
Còn nữa, hình như họ có nhắc đến tì sương...
Không thể nào!
Khi sắp phải đối mặt với cái chết, con người ta thường tỉnh táo đến lạ lùng. Thái giám hoảng hốt bò lùi lại một bước rồi chạy thục mạng ra khỏi hậu đình.
"Hai người này có vấn đề. Mình phải báo tin cho bệ hạ, nhất định phải báo tin cho bệ hạ..." Y vừa nghĩ vừa chạy trối chết.
Lưu Tích Nguyên không vội đuổi theo. Hắn vẫn đứng đó, ung dung chắp tay sau lưng, chỉ có đôi mắt âm u mơ hồ lóe lên một tia sát ý.
Thân hình mảnh khảnh phía trước chạy thêm được một đoạn thì khựng lại và đổ ụp xuống. Nhưng Lưu Tích Nguyên vẫn không hề nhúc nhích. Hắn quay đầu lại, bình thản nhìn người sau lưng mình. Ngón tay nàng ta vẫn giữ nguyên động tác phóng ngân châm, chưa buồn thu hồi về.
"Ngân châm đi lệch nửa phân, mất hai giây để tim của y ngừng đập hẳn." Lưu Tích Nguyên bình thản nhận xét: "Xem ra quận chúa cần phải luyện tập thường xuyên hơn mới được."
Người sau lưng bất mãn nguýt dài một tiếng:
"Lưu Tích Nguyên, thôi cái trò giả vờ ngu của ngươi đi. Ngươi có bao giờ dùng hết sức mình để đi đối phó với một tên tiểu tốt không hả?"
Dĩ nhiên Lưu Tích Nguyên hiểu. Bọn họ ẩn thân trong hoàng cung, trừ trường hợp bất đắc dĩ, bằng không sẽ không bao giờ dùng võ công thực sự của bản thân để giải quyết mọi việc. Phô bày thủ pháp trước mặt thiên hạ, như thế chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này!
"Ta có việc phải đi trước. Quận chúa giúp ta giải quyết thi thể kia đi. Còn nữa, việc ngày hôm nay còn rất có thể sẽ xảy ra lần thứ hai. Cẩn tắc vô áy náy, lần sau nếu không có chuyện gì quan trọng, chúng ta đừng nên gặp mặt nhau thì hơn."
Nói xong, Lưu Tích Nguyên liền phất tay bỏ đi. Đi được một đoạn, hắn lại nghe thấy tiếng đàn bầu vọng ra từ hậu đình. Ẩn sâu trong những âm điệu tưởng chừng thanh thúy ấy lại là sát khí trùng trùng, tựa như khúc nhạc ấy tấu lên để cổ vũ hắn hoàn thành nốt công việc còn đang dang dở.
Đêm nay, Phùng Diệm Quỳnh và thai nhi trong bụng nàng ta sẽ biến mất vĩnh viễn...
...
Chú thích:
(1): Lệ Đức hầu Lê Nghi Dân, con trai trưởng của vua Lê Thái Tông, anh của Lê Nhân Tông và Lê Thánh Tông. Tháng 10 năm 1459, Lê Nghi Dân mưu phản, giết chết Lê Nhân Tông và Tuyên Từ thái hậu, lên ngôi vua và đặt niên hiệu là Thiên Hưng. Nhưng chỉ tám tháng sau, một vụ binh biến khác lại diễn ra, Lê Nghi Dân bị lật đổ, các đại thần như Đinh Liệt, Nguyễn Xí... phò tá hoàng tử Lê Tư Thành lên ngôi, tức vua Lê Thánh Tông. Bản thân Lê Nghi Dân bị biếm thành Lệ Đức hầu, sau đó ít lâu thì bị thắt cổ chết. Sử sách không coi Lê Nghi Dân là hoàng đế chính thống của nhà Lê.
——————
Chương 26: Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai?