Trảm lệnh vứt xuống...
Nhát đao ấy vung lên...
"Không! Đừng! Đình Huy!"
Tiếng ai đó gào thét, xé nát cả đất trời.
Hừng đông vụt tắt.
Còn trên mặt đất, nở ra những bông hoa xinh đẹp, đỏ thẫm màu máu...
...
Một năm trước.
Người con gái ấy tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.
Ánh sáng lờ mờ từ ô cửa hắt vào khiến Phùng Thục Giang không thể phân định rõ đang là ngày hay đêm. Vịn tay vào thành giường, nàng trở mình ngồi dậy, cảm thấy đầu vẫn còn đau âm ỉ, thái dương hơi nhức nhối, nghĩ kĩ lại mới biết mọi thứ không phải mơ.
Phùng Thục Giang không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, chỉ biết chắc chắn rằng mình vẫn còn ở trong Phùng gia.
"Hồng Hạnh! Hồng Hạnh!"
Hồng Hạnh là tì nữ thân cận của Phùng Thục Giang.
Nghe tiếng tiểu thư gọi, Hồng Hạnh vội vàng đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Phùng Thục Giang nửa nằm nửa ngồi trên giường, thần sắc dường như đã khôi phục lại bình thường, nàng ta mừng rỡ đến phát khóc.
"Tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi. Mấy ngày nay cô bất tỉnh làm nô tì lo muốn chết."
"Chuyện gì đã xảy ra với ta? Sao ta lại nằm ở đây?"
Hồng Hạnh nhanh nhảu nói:
"Tiểu thư không nhớ gì sao? Hôm trước tiểu thư đang ngồi thêu khăn ngoài thủy đình thì bị đột ngột ngất đi, sau đó thì hôn mê liên tục mấy ngày mấy đêm, cũng may lão gia tìm được đại phu giỏi nhất trong kinh thành, khó khăn lắm mới giữ lại được tính mạng cho cô đó."
Tì nữ thao thao bất tuyệt một hồi, nhưng Phùng Thục Giang mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nàng chỉ nhớ hôm ấy mình đang ngồi ở thủy đình thì có người mang tới một bát canh tổ yến, nói là của đại phu nhân đích thân vào bếp nấu cho nàng. Đại phu nhân không phải mẹ ruột Phùng Thục Giang. Kể từ khi Phùng Thục Giang trở về Phùng gia, thái độ của bà ta đối với nàng không gần gũi nhưng cũng không xa cách, nói chung là giữ chừng mực nhất định, đối xử bình thường như với các con cháu tiểu thiếp khác trong nhà.
Vốn trong lòng không có phòng bị, lại thêm lúc đang đói bụng, Phùng Thục Giang liền uống hết bát canh tổ yến ấy. Sau đó một lúc, nàng thấy đầu óc mình quay cuồng...
Cho đến khi tỉnh dậy ở căn phòng này!
"Hồng Hạnh, ta đã ngủ mấy ngày rồi?"
Hồng Hạnh nghĩ ngợi một hồi rồi đáp:
"Tính cả hôm nay thì đã là hai ngày hai đêm rồi ạ."
Hai ngày hai đêm? Nghĩ đến người mẹ cả thường ngày vô hại kia, Phùng Thục Giang suýt nữa bật cười thành tiếng. Kẻ tính tình hào phóng, hiển nhiên hạ thuốc cũng dùng loại chất lượng!
Bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng, Phùng Thục Giang liền bật dậy, liên tục hỏi dồn:
"Còn Đình Huy? Đình Huy đâu? Chàng có đến đây tìm ta không?"
Hồng Hạnh chau mày khó hiểu:
"Nô tì không thấy Đỗ công tử đến đây. Mà tiểu thư ơi, tại sao Đỗ công tử lại đến Phùng gia được? Chẳng phải lão gia đã cấm..."
Hình như Hồng Hạnh còn nói rất nhiều, nhưng Phùng Thục Giang đã không còn nghe lọt nổi một từ nào nữa.
Đỗ Đình Huy không đến? Tại sao chàng không đến?
Phùng Thục Giang biết, những gì Đỗ Đình Huy đã hứa với mình, chàng sẽ không bao giờ nuốt lời.
Giống như bầu trời ban trưa bỗng nhiên chuyển sang sắc xám ảm đạm, giống như mặt biển lặng sóng nhưng lại nghe tiếng sôi sục dưới lòng sâu, trong tâm trí Phùng Thục Giang dâng trào một cảm giác bất an. Nàng mặc kệ tì nữ Hồng Hạnh, lảo đảo bước ra bên ngoài.
Cảnh tượng trước mắt khiến Phùng Thục Giang khựng lại.
Trước sân biệt viện có hai hàng gia đinh đang đứng chỉnh tề. Vừa thấy bóng dáng đại tiểu thư, bọn họ liền sấn lại, cung kính nhưng không hề nhân nhượng, mạnh mẽ ép nàng trở lại trong phòng.
Chống không lại đám người trước mặt, Phùng Thục Giang hét lên đầy giận dữ:
"Hồng Hạnh, chuyện này là thế nào?"
"Còn một chuyện nô tì quên chưa nói với tiểu thư. Từ ngày cô đổ bệnh, lão gia lo lắng cho an nguy của cô nên đã cắt cử hộ vệ đến đây, canh chừng biệt viện cả ngày lẫn đêm. Giờ cô muốn rời khỏi phủ phải có sự cho phép của lão gia và đại phu nhân ạ."
Nói thì nói vậy, nhưng vẻ mặt của Hồng Hạnh cũng u ám chẳng kém Phùng Thục Giang là bao. Khi đã hiểu ra mọi chuyện, Phùng Thục Giang cười lạnh rồi xoay gót bước vào.
...
Nếu Phùng Văn Đạt cho rằng đám hộ vệ trong phủ có thể ngăn cản Phùng Thục Giang thì ông ta đã nhầm.
Giờ tuất một khắc, có một tì nữ lặng lẽ rời khỏi Phùng gia.
...
Đêm đầu thu. Sương trắng chăng mắc khắp nơi. Gió lạnh dần. Bến đò ấy khoác lên mình màu áo đen cô tịch. Lác đác hai bên bờ sông, một vài con đò nhỏ đang đứng đơn độc, lặng lẽ, giống như những chiếc lá tre mảnh mai, thả mình dập dềnh cùng sóng nước.
Phùng Thục Giang không biết mình đã chờ ở đây bao lâu. Sương vẫn buông. Đêm càng sâu.
Người ấy vẫn không đến.
Nhưng đối với Phùng Thục Giang, chờ đợi đôi khi còn dễ chịu hơn không có gì để mà đợi chờ. Ba năm trước, Đỗ Đình Huy nói rằng hãy đợi chàng thi đỗ trạng nguyên, rồi chàng sẽ đem lễ vật trọng hậu đến trước cửa lớn Phùng gia cầu hôn nàng. Đỗ Đình Huy biết người mình yêu ở Phùng gia đã phải chịu nhiều thiệt thòi nên chàng muốn bù đắp cho nàng tất cả, không chỉ bằng tình yêu, mà còn cả danh dự và lòng tự tôn của một người con gái.
Ba năm, Phùng Thục Giang đã chờ được ba năm, chẳng lẽ giờ lại không chờ được vài canh giờ?
Có tiếng chó sủa ở trong thôn vọng lại. Màn đêm bị tiếng chân của ai đó xé nát. Nhưng đến khi nhìn thấy bóng dáng người đang đi đến, sự rạo rực vừa chớm nở trong lòng lại vụt tắt.
Vẫn không phải Đỗ Đình Huy!
Mặc cho Phùng Văn Đạt ngọt nhạt dụ dỗ, Phùng Thục Giang vẫn kiên quyết không chịu tiến cung. Muốn nàng phó mặc cả đời vào một người mà chưa từng gặp mặt? Nực cười! Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn thì đã sao? Hắn có thể chung thủy với một mình nàng không?
Giữa hoàng quyền và Đỗ Đình Huy, Phùng Thục Giang không lựa chọn hoàng quyền. Bởi nàng hiểu rằng, vận mệnh này, tình yêu này, tất cả phải do chính nàng nắm giữ.
Phùng Văn Đạt cũng không phải hạng người dễ dàng thỏa hiệp. Hạn tiến cung sắp đến. Dụ dỗ không được thì ép buộc. Ông ta ngăn cấm Phùng Thục Giang gặp gỡ Đỗ Đình Huy, kịch liệt phản đối con gái mình nên duyên cùng vị tân trạng nguyên mà ông ta cho là nghèo kiết xác và không có tiền đồ đó. Đến khi biết chuyện Phùng Thục Giang muốn bỏ đi, ông ta liền cùng vợ bày ra mưu hèn kế bẩn hòng giữ chân nàng ở lại.
Hai ngày trước, chính là ngày Đỗ Đình Huy và Phùng Thục Giang hẹn nhau sẽ cùng rời khỏi kinh thành.
Đỗ Đình Huy chưa bao giờ lỡ hẹn. Phùng Thục Giang tự nhiên nghi ngờ liệu có phải chàng giận mình nên mới không tới hay không?
Tiếng bước chân vang lên đều đặn. Phùng Thục Giang nhanh chóng nhận ra người cầm đèn đang đi về phía bến đò.