"Đừng làm như vậy. Nàng sẽ không thoát được đâu. Nghe lời ta, trở về đi."
Mặc kệ lời khuyên bảo của Đỗ Đình Huy, Phùng Thục Giang xoay lưng lại phía quan binh, bắt đầu cắt dây trói.
"Thục Giang..."
"Chàng chờ chút, thiếp sẽ xong ngay thôi."
Đỗ Đình Huy cúi xuống nhìn người con gái trước mặt mình, trong mắt chàng tràn ngập nhu tình ấm áp, nhưng chỉ một thoáng sau, chàng đã khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm đến vô tình.
"Nàng nhất định phải khiến ta tức chết đấy à?"
Lời chàng nói ra lạnh hơn băng. Bàn tay đang bận rộn cắt dây trói của Phùng Thục Giang bỗng chậm dần.
"Thiếp đến cứu chàng." Phùng Thục Giang nhắc lại.
Đỗ Đình Huy lại thở dài:
"Thoát khỏi nơi này rồi thì sao? Chúng ta trốn được một ngày, hai ngày, có trốn được cả đời không?"
"Đại Việt rộng như vậy, thiếp tin sẽ có chỗ cho chúng ta dung thân."
Nàng kiêu hãnh như vậy, tự tôn như vậy, giống như một đóa mẫu đơn cao quý, sao có thể cùng chàng sống cuộc sống trốn chạy, ẩn dật cả đời? Bắt nàng chịu khổ cùng chàng, chi bằng một đao đoạn tuyệt...
Phùng Thục Giang còn chưa kịp nói hết câu, Đỗ Đình Huy đã lạnh nhạt cắt ngang:
"Nàng nhất định muốn chung sống với một kẻ phản tặc như ta đến cuối đời sao?"
Lần này, bàn tay của Phùng Thục Giang dừng lại hẳn. Nàng ngước lên nhìn Đỗ Đình Huy, vẻ mặt bình lặng như nước hồ mùa thu dường như đang nổi sóng:
"Chàng nói cái gì?"
Lời thú nhận của Đỗ Đình Huy còn đau hơn nghìn dao đâm vào tim nàng.
Chàng nói, chàng là người của Lệ Đức hầu Lê Nghi Dân.
"Không, chàng nói dối!" Phùng Thục Giang lẩm bẩm với chính mình: "Chàng không thể nào là người của Lệ Đức hầu được. Là bọn chúng đổ oan cho chàng. Chàng hãy nói là bọn chúng đổ oan cho chàng đi!"
Đỗ Đình Huy cười nhạt:
"Vụ án này do hình bộ phụ trách, lại thêm thiếu úy Lê Lăng đích thân thẩm án, nàng nghĩ ta bị oan được mấy phần? Nói cho nàng biết, ta cố ý tiếp cận nàng cũng chỉ vì cha nàng đã có công phò trợ tân hoàng thôi. Thế nào, Phùng đại tiểu thư, nàng bất ngờ lắm hả?"
Chàng không gọi nàng là Thục Giang nữa, chàng gọi nàng là Phùng đại tiểu thư!
Giống như chân trời đầy nắng bỗng chốc vỡ vụn, giống như mặt biển êm đềm bỗng nổi cuồng phong bão tố, nắng tắt dần, sóng gió ập đến, trái tim Phùng Thục Giang như bị ai đó bóp nghẹt, nàng lảo đảo lùi lại một bước, trân trối lắc đầu.
Tám năm trước, có một cậu bé bất chấp tất cả, bảo vệ nàng khỏi sự trêu chọc của lũ trẻ ác ôn...
Ba năm trước, người con trai ấy dắt tay nàng đến trước miếu thành hoàng, thề với thần linh rằng sẽ ở bên nàng suốt đời suốt kiếp...
Bốn ngày trước, chàng nói chàng sẽ đưa nàng đưa, rời xa Phùng gia, rời xa chốn thị thành phức tạp, xô bồ...
Ánh mắt ấy, chân tình ấy, lẽ nào đều là giả dối?
"Không, thiếp không tin."
Đúng vậy, nàng không tin ân tình tám năm của chàng chỉ là một sự sắp đặt giả dối!
Đỗ Đình Huy vẫn kiên trì miệt thị chính bản thân mình. Giọng chàng vừa lạnh lùng vừa mỉa mai:
"Trước đây cha nàng phò trợ Bình Nguyên vương, lật đổ hầu gia, ta thực sự muốn nhà họ Phùng các người phải thân bại danh liệt. Đáng tiếc, nghiệp lớn chưa thành thì vận số Đỗ Đình Huy này đã tận. Phùng đại tiểu thư, người con trai trên đời dám làm dám nhận, ta có chết cũng không cần nàng thương hại."
Chàng có chết cũng không cần ta thương hại...
Phùng Thục Giang đau khổ nhìn Đỗ Đình Huy, trong ánh mắt nàng, đất trời không ngừng nghiêng ngả, băng tuyết mỗi lúc một cuộn xoáy vào nhau, tạo thành một cơn cuồng phong mịt mờ. Con dao bị nàng nắm chặt trong tay, đâm vào da thịt đến ứa máu, nàng cũng không hề hay biết.
"Những gì chàng nói là thật?"
Đỗ Đình Huy không thanh minh, cũng thôi không tự mỉa mai nữa, mí mắt chàng cụp xuống, thay cho lời khẳng định đã quá rõ ràng.
Nhưng cho dù chàng có dùng cả cái chết để chứng minh, Phùng Thục Giang cũng không tin. Nàng hiểu rõ Đỗ Đình Huy hơn chính bản thân mình. Tám năm trước, chàng chỉ là một đứa trẻ, mà một đứa trẻ thì làm sao biết đến thứ gọi là trù tính thủ đoạn? Chàng nhận tội, chàng ruồng rẫy nàng, chỉ vì muốn ép nàng phải quên đi mà thôi...
Tại sao?
Tại sao chàng nhận hết mọi đau khổ về mình, chấp nhận bản án nghiệt ngã này?
Tại sao chàng nỡ bỏ ta mà đi? Chàng cho rằng một mình ta ở lại nhân gian này sẽ hạnh phúc lắm sao?
Nếu chàng nghĩ như vậy thì chàng đã nhầm rồi!
Không có chàng ở bên, cuộc sống của ta chỉ là một ảo ảnh ngột ngạt mà thôi. Thiếu vắng chàng, chưa bao giờ ta biết đến hai từ "hạnh phúc".
Một khi quyết tâm đã hạ, mọi day dứt, đau khổ đều tan biến thành bọt nước. Phùng Thục Giang hướng mũi dao về phía tim mình, cắn răng nói:
"Được, Đỗ Đình Huy, chàng đã muốn chết, vậy thiếp chết cùng chàng là được chứ gì!"
Hành động quyết liệt của Phùng Thục Giang khiến Đỗ Đình Huy bừng tỉnh. Vốn dĩ chàng muốn ra đi trong thanh thản, chỉ e rằng bây giờ, sự thanh thản cũng là một sở nguyện xa vời...
Không biết giờ phút ấy, Đỗ Đình Huy lấy đâu ra sức lực mà liều mạng xông tới, hất văng con dao trong tay nàng ra.
Nếu không vướng gông cùm, chàng đã thẳng tay cho nàng một cái tát rồi. Chàng vì đâu mà hi sinh cả tính mạng mình, nàng đã không hiểu, thậm chí còn đòi chết cùng chàng.
Đối diện với gương mặt đang thảng thốt của Phùng Thục Giang, Đỗ Đình Huy nghiến răng nghiến lợi nói:
"Khốn kiếp! Ai cho nàng chết cùng ta? Phùng Thục Giang, nàng nghe cho kĩ đây, nếu nàng dám làm tự làm tổn thương mình, ta có chết cũng không nhắm mắt. Kiếp sau, rồi cả kiếp sau nữa, ta có làm ma cũng sẽ không tha cho nàng!"
Không cho nàng yêu, không cho nàng hận, cũng không cho nàng đồng quy vu tận...
Đỗ Đình Huy, rốt cuộc chàng muốn thế nào mới bằng lòng?
Và rồi, Phùng Thục Giang òa khóc như một đứa trẻ.
Nước mắt của nàng đã nhấn chìm trái tim Đỗ Đình Huy rồi. Nhìn thấy nàng khóc vì mình, chàng còn gì để nuối tiếc nữa?
Nụ cười mãn nguyện khẽ nở trên môi, bàn tay chịu cung hình đến rớm máu của chàng dịu dàng lau mặt cho Phùng Thục Giang, chàng nhỏ giọng dỗ dành:
"Thục Giang, đừng khóc nữa. Lời hứa yêu thương nàng trọn đời trọn kiếp, ta không thể thực hiện được. Ta đi rồi, nàng phải sống cho thật tốt, không được buồn phiền, không được day dứt, cũng đừng vì ta mà oán hận..."
Hãy cười lên đi. Để nụ cười của nàng là hình ảnh tươi đẹp cuối cùng mà ta lưu giữ trên thế gian này...
...
Trên pháp trường, vạt áo màu tím run rẩy như một linh hồn tàn tạ, lạc lõng giữa cơn mưa chiều cuối đông.
Không gian trầm lặng đến ngột ngạt, đến viên quan giám trảm cũng cảm thấy sự xuất hiện của mình thật thừa thãi.
Sau đó một giây, một phút, hoặc cũng có thể là cả thế kỉ dài đằng đẵng, người tử tù ấy đột nhiên lên tiếng, ngữ khí ra lệnh vừa bình thản, lại có phần cuồng vọng:
"Nguyễn đại nhân, ngài còn chờ gì nữa mà không hạ lệnh xử trảm?"
Lần đầu tiên trong đời, dân chúng kinh thành được tận mắt chứng kiến cảnh tượng một tử tù ra lệnh cho người ta chém đầu mình. Nếu không vì trái tim sớm đã tan chảy thành nước, chỉ e rằng họ đã cúi mình mà tỏ ngưỡng vọng trước vị tân khoa trạng nguyên này rồi.
Viên quan giám trảm nhìn Đỗ Đình Huy như thôi miên. Thật kì lạ, trời không có một hạt bụi, nhưng ông ta lại thấy mắt mình ươn ướt.
Trảm lệnh vứt xuống...
Nhát đao ấy vung lên...
"Không! Đừng! Đình Huy!"
Tiếng ai đó gào thét, xé nát cả đất trời.
Hừng đông vụt tắt.
Còn trên mặt đất, nở ra những bông hoa xinh đẹp, đỏ thẫm màu máu...
Màu đỏ diễm lệ.
Đỏ đến nhức mắt.
Đỏ mà tan nát lòng người.
...
Nàng thực sự nỡ rời xa gia đình mình sao?
Chàng đừng quên rằng năm ấy, chính bọn họ đã bỏ rơi thiếp. Thiếp sẽ không bao giờ lưu luyến những kẻ đã bỏ rơi mình đâu.
Nhưng dù sao nàng cũng là phận nữ nhi. Bỏ trốn vì ta, nàng không sợ mình sẽ bị thiên hạ coi thường ư?
Thiên hạ này đã làm được gì cho thiếp? Bọn họ có thể đối đãi tốt với thiếp, nguyện cả đời này chỉ yêu thương thiếp như chàng không?
Được, vậy ta đưa nàng đi, rời xa kinh thành này, đến một nơi mà mọi người không biết chúng ta là ai, trên đời này sẽ không còn đại tiểu thư Phùng gia, cũng không còn cái gọi tân khoa trạng nguyên nữa...
...
Hình như cha nàng đã nhầm. Thực sự, ta chưa bao giờ có ý định đối nghịch với Phùng gia.
Không gì đau đớn hơn việc người mình yêu vì mình mà chết...
Ông ta đã nói thế, và ta tin ông ta dám làm điều đó với nàng, như tám năm trước ông ta đã từng nhẫn tâm vứt bỏ con gái của chính mình.
Lời hứa yêu nàng trọn đời trọn kiếp, đến cuối cùng, ta vẫn là kẻ bội thề.
Ta bỏ nàng mà đi, nàng trách ta nhẫn tâm, nhưng Thục Giang à, nàng có biết rằng đời này kiếp này, sự dịu dàng hay nhẫn tâm của ta cũng chỉ vì nàng mà thôi.
Dù sao, ta cũng không muốn nàng vì ta mà day dứt, càng không muốn nàng vì ta mà oán hận. Vì sự thanh thản trong lòng nàng, ta chấp nhận dùng cả danh dự và sinh mệnh của mình để đánh đổi.
Tạm biệt nàng, Thục Giang...
...
Người ta đồn rằng khi người tử tù ấy ra đi, sắc mặt chàng vẫn dịu dàng như thế, trên môi hình như còn vương lại một nụ cười, bình yên và thanh thản...
...
Phùng Thục Giang âu yếm hôn nhẹ lên lọn tóc ấy rồi đặt nó trước ngực, từng động tác đều nâng niu, trân trọng đến tột cùng.
Lọn tóc này là của Đỗ Đình Huy!
Vạt áo tím tung bay giữa sắc trời quỷ dị. Phía đằng xa, chân trời dường như đang vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng như vậy thì đã sao? Thế gian này hưng thịnh hay diệt vong thì có liên quan gì đến Phùng Thục Giang? Giây phút nhát đao oan nghiệt ấy vung lên, trái tim nàng đã chết theo người tử tù ấy rồi...
—————-
Chương 27: Tương tàn