"Nghe cậu nói thì có vẻ như đó là một chuyện rất khủng khiếp." Lê Khải Triều chặc lưỡi cảm thông.
"Đó là một cơn ác mộng. Chính nó đã đưa tôi lạc đến nơi này."
Trường Giang định nói "lạc đến thời đại này" nhưng sau khi ngó sắc mặt khả nghi của Lê Khải Triều, cậu vội sửa lại thành "lạc đến nơi này".
"Thực ra cũng không khó." Cái tên bên cạnh cậu lại bắt đầu cười nhăn nhở: "Lê Khải Triều tôi lăn lộn trên giang hồ đã hơn mười năm, có chốn thâm sơn cùng cốc nào chưa từng đặt chân qua? Cha mẹ cậu tên tuổi là gì, nhà cửa ở đâu, hàng xóm có những ai, chỉ cần cho tôi một cái tên, ta sẽ đưa cậu về đến tận nhà."
Mặc kệ Lê Khải Triều hót như khướu, Trường Giang đều ngám ngẩm lắc đầu. Nếu nói cậu đến từ thế kỉ hai mươi mốt, nhà cậu ở Hà Nội, tên họ Lê kia có bản lĩnh vượt thời gian đưa cậu trở về không?
"Cảm ơn ý tốt của anh." Biết Lê Khải Triều mặc dù khoe mẽ nhưng cũng có thiện chí, Trường Giang không nỡ mỉa mai hắn nữa: "Nhưng đường trở về, tự tôi sẽ tìm được. Hơn nữa, còn có một lý do khiến tôi chưa muốn về bây giờ."
Lê Khải Triều vẫn dỏng tai lắng nghe. Hắn thường ngày nói lắm như khướu, nhưng không có nghĩa hắn là một kẻ bất lịch sự, khi người khác nói, hắn sẽ luôn ngoan ngoãn lắng nghe.
Trường Giang hơi hạ giọng:
"Tôi bị lạc một người bạn. Không tìm được cô ấy, tôi sẽ không trở về."
Nếu Hoàng Lan cũng bị cuốn vào cơn lốc xoáy đó thì chắc chắn nàng chỉ quanh quẩn ở gần Đông Kinh thôi. Một năm nay, Trường Giang vẫn âm thầm tìm kiếm tung tích Hoàng Lan. Tất cả những làng mạc trong phạm vi năm chục dặm quanh đây, Trường Giang đều đã ghé qua, mặc dù chưa tìm ra tung tích Hoàng Lan, nhưng cậu cũng không phải tuýp người dễ dàng bỏ cuộc.
Ngồi bên cạnh, Lê Khải Triều lẩm bẩm gì đó giống như "sao mà lắm người đi lạc thế!", rồi hắn lại hỏi:
"Cậu định đi đâu để tìm bạn mình?"
Trường Giang lại lắc đầu. Đúng vậy, cậu không biết phải đi đâu để tìm được nàng.
"Này anh bạn, nếu vậy thì để tôi và Vũ giúp cậu. Chúng tôi đi lại trên giang hồ, quen biết cũng nhiều hơn cậu, biết đâu lại tìm được tung tích người đó." Thấy Trường Giang có vẻ không tin, Lê Khải Triều hơi phật ý: "Chắc Vũ cũng đã kể qua cho cậu về tôi rồi phải không? Nói cho cậu biết, tôi tuy là trộm, nhưng không phải hạng trộm cắp dung tục thông thường mà là đệ nhất thần trộm, là trộm có lương tâm, trộm có nguyên tắc. Đẳng cấp càng cao, nguyên tắc càng rõ ràng mà. Bình sinh, tôi chỉ cướp của người giàu, không bao giờ gây khó dễ cho dân nghèo đâu nhé. Cậu đừng có động đâu cũng vơ đũa cả nắm như vậy."
Từ lúc gặp mặt đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy Trường Giang mỉm cười hòa nhã đến vậy.
"Lê ăn trộm, cảm ơn anh."
Lê Khải Triều ỉu xìu như cái bánh đa nhúng nước. Có nhất định phải sửa từ "thần trộm" thành "ăn trộm" một cách thô thiển như vậy không hả Trường Giang?
Mà thôi, quân tử không chấp tiểu nhân, hắn xua xua tay, ra vẻ cao thượng:
"Không có gì, bạn của Anh Vũ thì cũng là bạn của ta. Giờ nói cho tôi nghe xem, cậu muốn tìm người như thế nào?"
Trường Giang chau mày nghĩ ngợi. Trải qua một trận thập tử nhất sinh, cố níu chút hơi tàn bám trụ trong chốn thâm sơn cùng cốc, hơn ai hết, cậu hiểu rõ nhất mãnh lực của trận gió xoáy kì lạ ấy. Liệu Hoàng Lan có may mắn như cậu không? Chẳng may nếu nàng có mệnh hệ gì, Trường Giang thật sự không dám nghĩ tiếp.
Gương mặt xinh xắn, đáng yêu của Hoàng Lan hiện ra trong tâm trí Trường Giang. Cậu bắt đầu miêu tả lại ngoại hình của nàng cho Lê Khải Triều. Nhưng chỉ được nửa đoạn, Lê Khải Triều mất kiên nhẫn cắt ngang:
"Này này, cậu miêu tả như thế thì tôi biết đằng nào mà tìm! Đàn bà con gái tôi từng gặp trên đời này không ít, thậm chí cả sủng phi của hoàng thượng cũng đã từng ngó qua, nhưng kì thực chẳng có ai giống miêu tả của cậu cả. Cậu đang tả người hay đang tả tiên nữ đấy hả?"
Trường Giang đau lòng cười khổ. Quả thật Hoàng Lan của cậu không phải trang tuyệt thế giai nhân, nhưng trong mắt cậu, nàng luôn là người con gái xinh đẹp nhất, thậm chí Hằng Nga trên trời cũng không sánh bằng. Giờ bắt cậu thay đổi tiêu chuẩn thẩm mỹ, dùng lối văn một cộng một bằng hai để phác họa chân dung nàng, đối với một sinh viên khoa luật như cậu, đúng là chuyện còn khó hơn lên trời.
Thấy Trường Giang khó xử, Lê Khải Triều bèn nghĩ ra một chủ ý:
"Thôi, khỏi miêu tả lằng nhằng nữa, bạn cậu tên là gì, quê quán ở đâu, để tôi nhờ đám ăn mày quanh đây dò la tin tức cho cậu vậy."
Không chỉ có quan hệ mật thiết với phường trộm cắp, Lê Khải Triều cũng quá quen thân với hội ăn mày trong kinh thành!
Đây là một ý tưởng không tồi. Lần này, Trường Giang đáp nhanh hơn cả ý nghĩ:
"Hoàng Lan. Cô ấy tên là Nguyễn Hoàng Lan."
Nguyễn... Nguyễn Hoàng Lan!
Thiếu chút nữa Lê Khải Triều đã rú ầm lên. Đến khi ý thức được tính thú vị của sự việc, hắn cố kiềm chế, ngồi một chỗ mà ôm ngực nuốt khan.
"Lê đại ca, anh sao vậy? Có chuyện gì à?" Trường Giang không khỏi thắc mắc về thái độ khác lạ này của Lê Khải Triều.
Cơ trên mặt Lê Khải Triều lập tức giãn ra như trước, hắn thủng thẳng đáp, coi như không hề có chuyện gì xảy ra:
"Không sao, tôi bị tiếng sấm làm cho giật mình thôi. Tôi sẽ nhờ người tìm kiếm cô bạn họ Nguyễn của cậu. Nhưng tìm một người ở Đông Kinh này còn khó hơn mò kim đáy bể, tôi sẽ giúp cậu nhưng không thể hứa hẹn trước với cậu bất cứ điều gì. Cậu hiểu chứ?"
Trường Giang cảm kích gật đầu.
Chỉ cần Hoàng Lan còn sống, cậu tin mình sẽ tìm được nàng.
Một năm, mười năm, thậm chí là trọn đời này, cậu cũng sẽ chờ...
...
Hậu cung tốt như vậy, vàng bạc châu báu thứ gì cũng có, nhiều người ao ước còn không được, sao cô lại nhất định muốn trốn ra?
Lê ăn trộm, có giải thích anh cũng không hiểu đâu. Thực ra trên đời này, thứ quý giá nhất không phải là những món đồ hữu hình. Chỉ khi bản thân lưu lạc đến nơi đất khách quê người, lạc lõng giữa những con người xa lạ, anh mới hiểu được ý nghĩa của một mái ấm gia đình.
Ngày ấy, khi Hoàng Lan dùng tượng La Hán hổ phách để gạ gẫm hắn đưa nàng xuất cung, Lê Khải Triều cứ nghĩ đầu óc Hoàng Lan có vấn đề. Còn bây giờ, hắn tin nàng nói thật.
Nguyễn Hoàng Lan và Nguyễn Trường Giang, hai con người rạch trời rơi xuống này, vì lý do nào đó đã lạc mất nhau, và cả hai đều mong muốn trở về một nơi nào đó có lẽ không có trong bản đồ Đại Việt.
...
Trên con đường uốn quanh làng Đan Xá, tiếng vó ngựa của ai đó đạp vào cát sỏi, tạo thành thứ âm thanh rời rạc, lạo xạo. Một người mặc áo choàng đen, hông đeo bội kiếm, tướng mạo rắn rỏi phong trần đang cưỡi trên con tuấn mã màu đen, cả người và ngựa hùng dũng lao vọt vào màn đêm đặc sệt. Hai ven đường, những cây lau gầy guộc, mảnh dẻ bị ánh trăng chiếu vào, lờ mờ nửa sáng nửa tối, in thành những bóng dài kì dị trên mặt đất.
Tay cầm chặt dây cương, Lê Khải Triều mặc kệ bóng tối đang bủa vây quanh mình, liên tục thúc vào hông ngựa. Con tuấn mã như hiểu được sự nôn nóng của chủ nhân, cứ nhằm phía trước phi nước đại. Tiếng vó ngựa nện mỗi lúc một nhanh. Đằng sau lưng hắn, bóng lau ẩn hiện chớp nhoáng, con đường cứ thế lùi lại đến tận cùng.
Bóng đêm quỷ dị nhanh chóng nuốt chửng hắn vào trong lòng.
Cùng lúc ấy, bên trong hoàng cung, một đạo thánh chỉ vừa được ban xuống.
...
"Chúc mừng Nguyễn dung hoa."
Nguyễn Nhã Liên đón lấy tờ thánh chỉ, khách khí nói với thái giám vừa đến tuyên chỉ:
"Công công vất vả rồi."
Cung nữ Lan Hương nhanh ý lấy ra một gói tiền rồi nhét vào tay thái giám. Y nhanh chóng hô biến gói tiền ấy vào trong túi, sau đó cười giả lả:
"Hầu hạ lệnh bà là phúc phận của chúng nô tài. Cũng không còn sớm nữa, lệnh bà nghỉ ngơi nhé, nô tài xin cáo lui."
"Công công đi thong thả."
Bước ra ngoài cửa, thái giám bèn cân nhắc thử độ nặng của gói tiền, sau đó chẹp miệng cười khẩy. Đúng là thế gian vạn sự, vật đổi sao dời... Phùng Huệ phi vừa bị hạ bệ, Nguyễn tài nhân và Hạ tiệp dư đã trở mình, sự tình thay đổi nhanh như vậy, ai có thể ngờ được chứ!
Ở trong Lãm Nguyệt cư, Lan Hương vừa giúp Nguyễn Nhã Liên chải đầu, vừa vui vẻ ca hát. Cổ nhân có câu: khổ tận cam lai. Để xem từ giờ còn ai dám coi thường chủ tớ bọn họ nữa! Nhưng kì lạ là từ khi nhận chiếu sắc phong, Nguyễn Nhã Liên chưa hề nở một nụ cười, thậm chí, vẻ mặt nàng ta còn hiện rõ sự miễn cưỡng.
"Lệnh bà sao vậy?" Lan Hương vẻ khó hiểu: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ người chưa hài lòng với địa vị mới ư?"
Biết bản tính Lan Hương ruột để ngoài da, Nguyễn Nhã Liên lắc đầu cười khổ:
"Ngươi lại nghĩ đi đâu rồi Lan Hương? Việc ở cung Thụy Đức, ngươi cũng thấy rồi đấy. Phi vị cao chưa hẳn đã là chuyện tốt. Nếu không có bản lĩnh tự bảo vệ mình, trèo càng cao sẽ ngã càng đau thôi."
Lan Hương như hiểu ra vấn đề:
"Người sợ sẽ có ngày mình giống như Phùng Huệ phi?"
Nguyễn Nhã Liên thủng thẳng đáp:
"Không sợ, nhưng cũng không thể không nghĩ tới. Người ta là sủng phi một thời mà còn như thế, ngươi nói xem, Nguyễn Nhã Liên ta thì tính là gì?"
Lan Hương trong lòng đã hiểu rõ, không tránh khỏi ngậm ngùi. Nàng ta biết Nguyễn Nhã Liên bản tính vốn điềm đạm hiền lành, không ưa chuyện thị phi, nhưng thói đời cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, nếu một ngày nào đó vinh sủng quá nhiều, chẳng phải chủ tớ bọn họ sẽ trở thành đích ngắm mới của đám người nhỏ nhen kia ư?
"Phải rồi, nô tì còn nghe nói Hạ tiệp dư đã được sắc phong thành Hạ chiêu dung."
Động tác của Nguyễn Nhã Liên hơi dừng lại. Rõ ràng trong đáy mắt nàng ta vừa hiện lên một tia cảm xúc không đành lòng, hoặc cũng có thể là thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó, nó đã biến mất trước khi Lan Hương kịp nhận ra.
"Ta đâu có bảo ngươi đi nghe ngóng tình hình bên Triều Dương uyển."
Khi không bị quở trách, Lan Hương xị mặt xuống, ấm ức phân trần:
"Nhưng cũng vì Hạ chiêu dung mâu thuẫn với Phùng Huệ phi mà lệnh bà mới phải chịu ấm ức. Bệ hạ an ủi lệnh bà là chuyện tất nhiên, nhưng Hạ chiêu dung kia thì có công trạng gì mà cũng được thăng vượt mấy cấp liền? Giờ bên ngoài đều nói Hạ chiêu dung cố ý làm nổi bật mình ở cung Thụy Đức để mị hoặc bệ hạ..."
"Thôi được rồi!" Nguyễn Nhã Liên bực tức ngắt lời Lan Hương: "Hạ tiệp dư không phải hạng người đó đâu. Ngươi đừng nghe lời thiên hạ đồn đại linh tinh. Lui xuống đi."
Lan Hương biết không thể đả thông tư tưởng bồ tát của Nguyễn Nhã Liên, sau cùng cũng miễn cưỡng lui xuống.
...