Triều Dương uyển.
Khi thái giám tuyên chỉ đã đi khỏi, Hạ Diệp Dương ngồi vào thư án, lấy ra giấy tờ và nghiên mực. Mực tàu sóng sánh trong chiếc nghiên ngọc, còn bàn tay mềm mại của nàng ta thì đủng đỉnh mài mực, động tác tiêu diêu, nhàn nhã, lại vô cùng uyển chuyển, thuần thục.
Lần này, Hạ Diệp Dương vẽ một bức họa phù dung.
...
Bóng tối vẫn lặng lẽ bao phủ lãnh cung. Phùng Diệm Quỳnh đang ngồi co ro trong góc phòng, hai tay ôm lấy đầu gối, sợ hãi đến mức không dám hé mắt ra nhìn. Cảnh tượng tiêu điều nơi đây, những thứ đồ vật sứt mẻ nơi đây, tất cả đều khiến nàng ta sợ hãi và kinh tởm.
Trước mặt Phùng Diệm Quỳnh là một con chuột nhắt. Con chuột này hình như không ý thức được có sự tồn tại của con người, cứ thoải mái đánh chén đĩa cơm đã nguội ngắt từ lúc nào, thỉnh thoảng lại kêu chít chít chói tai, vênh váo giương cặp mắt trắng dã ra mà dọa dẫm người đối diện.
Cảm thấy vật gì đó mềm mềm cọ vào cổ chân, Phùng Diệm Quỳnh rụt rè ngẩng đầu lên, đến khi nhìn thấy thứ vật thể lông lá trước mắt, nàng ta sợ đến mức suýt té xỉu.
Lãnh cung hoang phế, bốn mức tường đứng trầm mặc trong bóng tối đặc sệt, đến từng ngọn cỏ, bụi cây cũng khoác lên mình thứ hồn vía lạnh lẽo, u rợn...
Không dám ngồi ở góc phòng nữa, Phùng Diệm Quỳnh lần mò đến chỗ chiếc phản vẫn kê ở cuối phòng. Chiếc phản này màu nâu xỉn, bốn mép gỗ nham nhở, hiển nhiên là đồ đã bị bỏ đi từ lâu, nay vừa có người ngồi vào liền lười nhác phát ra tiếng kêu kẽo kẹt!
Phùng Diệm Quỳnh bỗng nhớ quay quắt cái quá khứ vàng son trước kia, khi nàng ta còn là vị huệ phi lệnh bà hô mưa gọi gió, vẫy vùng hậu cung một thời. Nhật nguyệt xoay vần, lầu son gác tía biến mất, từ cung Thụy Đức biến thành lãnh cung, từ phi tử vạn người ngưỡng mộ trở thành tội nhân chịu phỉ nhổ của người đời...
Người ta nói, trèo càng cao thì khi ngã sẽ càng đau. Lần đầu tiên, thiên kim thế gia, Phùng huệ phi cao quý biết đến những giọt nước mắt thương thân thực sự!
Ánh trăng yếu ớt lùa vào trong căn phòng tối. Vạt áo tím tung bay trong gió. Khi nhận ra người vừa xuất hiện, Phùng Diệm Quỳnh gần như không tin vào mắt mình.
"Phùng Thục Giang, chị đến đây làm gì?"
Ở nhà họ Phùng, Phùng Thục Giang là đại tiểu thư. Phùng Diệm Quỳnh sinh sau một năm, dù được cha mẹ vô cùng cưng chiều nhưng vẫn không thể thay đổi tôn ti thứ bậc, trước mặt Phùng Thục Giang vẫn phải gọi nàng ta một tiếng đại chị.
"Tất nhiên là đến thăm em." Phùng Thục Giang vừa đáp vừa loay hoay tìm một chỗ đủ sạch sẽ để ngồi xuống.
Có đánh chết Phùng Diệm Quỳnh cũng không tin đối phương có thiện chí này. Mấy năm nay, không phải nàng ta không biết mình đã đối xử với Phùng Thục Giang như thế nào. Cung Thụy Đức càng xa hoa thì Vĩnh Hà điện càng ảm đạm. Phùng Diệm Quỳnh càng đắc sủng thì Phùng Thục Giang càng bị quân vương xa lánh. Bị chính em gái mình chèn ép như thế, kẻ nào cũng sẽ ôm bất mãn trong lòng, và Phùng Diệm Quỳnh cho rằng Phùng Thục Giang cũng không ngoại lệ.
Quá khứ vàng son đã chấm dứt, cung Thụy Đức đóng lại, phi vị cũng không còn, bây giờ, Phùng Diệm Quỳnh thậm chí còn thảm hại hơn cả một cung nữ thấp kém nhất!
"Ta không cần chị thương hại."
Phùng Diệm Quỳnh hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi. Đến để hạ nhục nàng ta phải không? Đừng hòng! Phùng Diệm Quỳnh vốn tâm cao khí ngạo, đâu dễ chấp nhận kẻ khác lăng nhục mình như thế!
Trong lúc đó, Phùng Thục Giang vẫn thờ ơ nhìn vào bộ dạng thảm hại của Phùng Diệm Quỳnh, đôi mắt phượng đẹp mê hồn vẫn không bộc lộ dù chỉ một tia nhỏ nhoi xúc cảm.
"Chị nhìn cái gì?" Phùng Diệm Quỳnh lập tức giãy nảy lên. Dù hôm nay nàng ta đã đủ thê thảm nhưng vẫn chưa có ai dám dùng ánh mắt này nhìn nàng ta.
Lạnh lẽo... nhưng lại đốt cháy tâm can...
"Diệm Quỳnh, cha nói đúng, em thật xinh đẹp." Phùng Thục Giang chống tay trước cằm, vẻ thán phục: "Ngay cả khi không còn những phục trang lấp lánh trên người, em vẫn chẳng khác nào một tiên nữ giáng trần."
Xinh đẹp như vậy, chẳng trách ông ta không tiếc lòng bảo vệ ngươi, thậm chí dùng cả tính mạng của Đình Huy để ép ta đi chết thay ngươi!
"Chị đang ngưỡng mộ hay ghen tị với ta thế?" Thấy đối phương khen mình, Phùng Diệm Quỳnh liền bật cười: "Nếu chị muốn tỏ lòng ngưỡng mộ, ta cảm ơn. Còn nếu chị muốn ghen tị với ta, thì xin lỗi, một lương nhân nhỏ bé như chị chưa có tư cách ấy đâu!"
Nói ra những lời này, Phùng Diệm Quỳnh tưởng nàng ta vẫn còn là bị Huệ phi cao cao tại thượng kia sao?
Phùng Thục Giang thừa biết bản tính kiêu căng của đối phương, chỉ nhàn nhạt nói tiếp:
"Nhưng ta lại nghe mọi người nói, Hạ chiêu dung mới xứng với danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân."
Chỉ bằng một câu nói, Phùng Thục Giang đã dập tắt sự kiêu ngạo của Phùng Diệm Quỳnh chỉ trong chớp mắt.
"Hạ chiêu dung? Chị nói Hạ Diệp Dương?" Phùng Diệm Quỳnh uất hận ngửa mặt lên trời: "Ta vừa thất thế, con hồ ly tinh ấy đã thừa cơ leo lên ngay được. Hôm nay bị Hạ Diệp Dương và Lê Tuyên Kiều hợp sức tống vào lãnh cung, là do số mạng ta xui xẻo. Nhưng Phùng Thục Giang, ta nói cho chị biết, các người đừng vội đắc ý. Phùng Diệm Quỳnh này không dễ bị lật đổ như thế đâu. Ta còn dung mạo, còn gia thế chống lưng đằng sau, lại đang mang thai cốt nhục của bệ hạ. Đợi khi ta ra khỏi nơi này, những kẻ đã từng cười nhạo trên sự đau khổ của ta, ta sẽ bắt chúng trả giá, từng người từng người một."
"Em vẫn cho rằng mình còn cơ hội ra ngoài?"
"Chị cho rằng ta không có bản lĩnh ấy?"
Phùng Diệm Quỳnh bật dậy rồi nắm lấy vạt áo Phùng Thục Giang, cằm hếch lên vẻ khiêu khích:
"Chị đừng quên ta đã vào phủ Bình Nguyên vương như thế nào." Phùng Diệm Quỳnh càng nói càng đắc ý: "Ngày ấy, thái hậu hạ chỉ dụ muốn gả con gái họ Phùng cho bệ hạ, ta những tưởng vinh dự ấy sẽ thuộc về mình, nhưng cuối cùng thì sao? Là ai đã cướp đi cơ hội tiến cung của ta? Phùng Thục Giang, là chị! Kẻ ngáng đường ta chính là chị! Cơ hội mở mày mở mặt, cuộc sống vinh hoa phú quý mà ta mòn mỏi mong chờ, vì cái gì mà cha lại trao hết cho chị? Ta cố gắng như vậy, lúc nào cũng tự nhốt mình trong phòng học cầm kì thi họa, cũng không bằng chút áy náy mà cha dành cho chị. Chị nói ta có thể không hận các người được không? Hận, ta hận các người còn chưa đủ ấy."
Phùng Thục Giang vẫn để mặc cho Phùng Diệm Quỳnh tự than thân trách phận, nhưng tận sâu trong đáy mắt lại phảng phất ý niệm khinh bỉ.