"Nhưng ta đâu phải người dễ bỏ cuộc như thế. Chắc chị cũng không ngờ phải không? Không ngờ sẽ có ngày loan kiệu của Bình Nguyên vương dừng trước cửa lớn Phùng gia, và cái tên mà vị công công đó trịnh trọng xướng lên không phải chị, Phùng Thục Giang, mà chính là ta. Cha ngăn cản ta nhập vương phủ, ta đích thân hội ngộ bệ hạ bên ngoài, để người phải xiêu lòng vì ta. Cha muốn dọn đường cho chị, ta càng muốn cho ông ấy thấy, rốt cuộc con gái ông, ai mới là nhân trung chi phượng thực sự!"
Vì sợ Phùng Diệm Quỳnh đối nhân xử thế không chu toàn, đi nhầm một bước sẽ gây ra họa sát thân, Phùng Văn Đạt mới bức ép Phùng Thục Giang thay nàng ta nhập vương phủ. Vậy mà Phùng Diệm Quỳnh lại hiểu lầm dụng ý của cha mình, cho rằng ông ta thiên vị Phùng Thục Giang, cuối cùng tự mình đưa ra chủ ý, tự mình tìm cách vào vương phủ, hơn nữa còn không từ một thủ đoạn nào, nhất quyết ganh đua với thiên hạ để chứng minh thứ gọi là "nhân trung chi phượng."
Phùng Văn Đạt, ông đã biết thế nào gọi là người tính không bằng trời tính chưa?
"Ta cứ tưởng sự rèn giũa của hậu cung ít ra cũng phải có đôi chút tác dụng, không ngờ em vẫn ngu ngốc như vậy."
Phùng Diệm Quỳnh nheo mắt nhìn Phùng Thục Giang:
"Ý chị là gì? Chẳng lẽ ta nghĩ oan cho các người sao?"
Giống như ngôi sao băng sượt ngang qua bầu trời, nụ cười tao nhã trên môi Phùng Thục Giang biến mất. Nàng chậm rãi đi về phía cửa sổ. Lúc này, mặt trăng đã khuất dạng sau quầng mây mờ đục. Bóng tối càng được dịp hoành hành khắp lãnh cung.
Thanh âm của Phùng Thục Giang còn nhẹ hơn gió thổi:
"Em có biết vì sao cha lại chọn ta nhập cung thay vì chọn em không?"
"Ông ấy hối hận vì trước kia đã đuổi chị đi nên giờ muốn bù đắp cho chị..."
Phùng Thục Giang điềm tĩnh lắc đầu, tựa như đang nói với chính mình:
"Bù đắp? Trái tim của quân vương không phải do mình ta nắm giữ. Lầu son gác tía nơi này cũng không vĩnh viễn thuộc về ta. Tước đoạt tình yêu của ta rồi đẩy ta vào một nơi như thế, em cho rằng cha đang bù đắp cái gì cho ta đây?"
"Ta..." Phùng Diệm Quỳnh ấp úng.
"Đến bây giờ em vẫn không hiểu dụng ý của cha sao? Vậy thì để ta nói cho em hiểu. Thứ nhất, dung mạo của em xuất chúng trong vạn người, cá tính của em lại quá mức kiêu ngạo, em đi đến đâu cũng muốn bản thân nổi bật nhất, luôn luôn cầu niệm kẻ khác phải quỳ dưới chân mình. Kì thực, những điều đó không hề giúp ích cho em trong thâm cung này. Nó chỉ khiến em trở thành cái bia cho người ta tập bắn mà thôi. Thứ hai, em không ngại tranh giành, luôn thích đấu đá, nhưng thực tế, bản lĩnh để tranh giành, em lại không có. Em cho rằng mình thông minh hơn được bao nhiêu người ở đây? Hậu cung tàng long ngọa hổ, em cho rằng chỉ mình em biết tính kế, còn người khác đều là kẻ ngu cả sao? Ta không nói em cũng tự biết, từ xưa đến nay mình chiến thắng nhiều hơn hay thất bại nhiều hơn. Nguyễn Hoàng Lan, Lê Tuyên Kiều, thậm chí cả Nguyễn Nhã Liên, bọn họ đều bản lĩnh hơn em gấp trăm lần đấy. Bản thân em nổi bật như vậy, tính cách em thích gây sóng gió như vậy, nhưng bản lĩnh tự vệ và phản kháng em đều không có, cho nên không sớm thì muộn, cũng sẽ đến ngày em tự nhảy xuống cái hố do chính mình đào ra thôi. Cha đã nhìn thấu điều này ngay từ đầu, vì lo cho sự an nguy của em, ông ta mới không muốn cho em nhập cung. Thứ mà ông ta kiên trì giúp em né tránh, chính là kết cục ngày hôm nay. Chỉ có điều..." Phùng Thục Giang thở dài: "Diệm Quỳnh à, thiên đường có lối em không đi, địa ngục vô phương thì em lại gõ cửa!"
Trên bầu trời, quầng mây xám kia đã tan biến, trả lại cho nhân thế vầng trăng vằng vặc, treo nghiêng như chiếc trâm cài đầu trên mái tóc người thiếu nữ. Lãnh cung đã lâu không được tu sửa, nhiều chỗ cửa bị mục, tạo thành những khe nhỏ cho gió lạnh mặc sức luồn lách. Có tiếng chim từ sâu thẳm vọng lại, nhưng không phải thanh âm thánh thót, trong trẻo của họa mi. Thứ thanh âm này, trầm đục, đơn độc, thê lương, giống như thanh âm vọng về từ cõi âm tì địa ngục.
Phùng Thục Giang tựa lưng vào bệ cửa sổ, vạt áo buông dài như dòng suối, tao nhã quấn lấy ánh trăng, chầm chậm tỏa ra hương hoa quỳnh thơm ngát.
Ở một bên, sắc mặt của Phùng Diệm Quỳnh mỗi lúc một khó coi hơn. Nàng ta có cảm giác người con gái trước mặt mình vô cùng xa lạ, xa đến mức không thể chạm tới.
"Đối với cha, em là hòn ngọc quý, là bảo bối mà ông ta không tiếc lòng nâng niu, che chở. Còn ta, chẳng qua chỉ là con gái của một thứ thiếp bị ghét bỏ, tướng sinh khắc cha khắc mẹ, là hòn đá giữ cũng không được, vứt cũng không xong. Ta biết mọi người ở Phùng gia đã không vừa mắt với sự tồn tại của mình từ lâu rồi. Nếu không phải vì thánh chỉ kia, chị sẽ chẳng bao giờ có cơ hội trở lại Phùng gia, trở về với thân phận đại tiểu thư vốn dĩ phải thuộc về mình. Cha làm tất cả những việc đó, bề ngoài dường như đang bù đắp cho chị, nhưng trong thâm tâm ông ta đang toan tính điều gì, hị có mù đâu mà không biết? Vì không nỡ để em mạo hiểm nên ông ta mới tìm đến chị, coi như tìm một kẻ thế mạng..."
"Chị nói láo!" Phùng Diệm Quỳnh hừ lạnh: "Tất cả chỉ là lời xảo biện của chị thôi. Không đời nào cha lại suy tính như thế!"
Nhận ra ánh mắt hoang mang của Phùng Diệm Quỳnh, Phùng Thục Giang chua chát cười nhạt:
"Thật ra thứ diễm phúc mà em cất công tranh giành đó, có cho ta cũng không thèm! Bảo bối quý giá trong mắt em, đối với ta thậm chí còn không bằng rơm rạ!"
Phùng Diệm Quỳnh vô thức lắc đầu, gương mặt xinh đẹp một lần nữa để lộ ra thần sắc nghi ngờ cực độ. Trước đây nàng ta luôn cho rằng mục tiêu phấn đấu của bất kì người con gái nào cũng là cuộc sống vinh hoa phú quý, là địa vị mẫu nghi thiên hạ. Chẳng lẽ Phùng Thục Giang không như thế? Chẳng lẽ những gì mình coi trọng, Phùng Thục Giang lại coi thường? Vậy rốt cuộc thứ Phùng Thục Giang thực sự trân trọng là gì?
"Xem ra em vẫn cố chấp lắm! Nhưng Diệm Quỳnh à, nếu em biết vật tế mà cha đã dùng để ép ta phải nghe lời, chắc em sẽ phải tin thôi."
Phùng Diệm Quỳnh nghe mà nửa hiểu nửa không.
Đáy mắt của Phùng Thục Giang, chỉ trong chớp mắt đã phủ đầy tuyết trắng.
...
Trong màn đêm bí ẩn ở nơi hậu viện xa xôi, Lưu Tích Nguyên đứng nhìn theo đám hắc y nhân vừa rời khỏi đây. Gương mặt hắn đã bị bóng tối che khuất một nửa, một nửa còn lại nở nụ cười âm hiểm gian tà, lại phảng phất chút gì đó vô cùng quen thuộc.