Hậu cung đã có nàng làm nữ bồ tát, vậy thì cứ để trẫm làm hung thần đi...
Hoàng Lan, nàng làm tất cả những chuyện này đều vì hắn sao?
Vì muốn giúp hắn điều tra chân tướng, nàng mới tìm đến lãnh cung?
"Nguyễn Hoàng Lan, việc trẫm không bảo nàng làm, nàng vẫn cố tình làm. Nàng được lắm! Muốn lo thay cả phần của trẫm phải không?"
Tư Thành cay cú siết chặt tay thành nắm đấm, nhưng giọng điệu ấy lại vạn phần chua chát.
Không phải giận giữ, không phải phẫn nộ, mà là thất vọng đến tột cùng...
Hoàng Lan vì ngươi mới gặp nguy hiểm đấy. Lê Tư Thành, ngươi bảo vệ nàng kiểu gì vậy?
Từ khi lên ngôi, hắn luôn ình đã đủ quyết đoán, đủ cẩn trọng, đủ bản lĩnh để bình ổn tình hình triều chính, đối phó với thù trong giặc ngoài. Nhưng ngày hôm nay, hắn mới biết bản thân mình vô dụng như thế nào.
Hắn hận, hận bản thân mình thua kém Lê Khải Triều.
Ăn trộm thì đã sao? Ít ra Lê Khải Triều còn giúp nàng kiếm tìm tự do, còn xả thân bảo vệ nàng trong thời khắc sinh tử... Còn Tư Thành, hắn đã làm được gì cho nàng?
Nàng bị vứt vào Thanh Phục khu, chịu bao nhiêu giày vò, hắn cũng không hay biết, thậm chí còn suýt vì lời gièm pha của Phùng Diệm Quỳnh mà giết oan nàng.
Nàng vì bất mãn với cuộc sống trong cung mà bỏ đi, hắn biết nhưng không phái người đi tìm, vì hắn luôn tâm niệm rằng nếu còn lưu luyến hậu cung, một ngày nào đó, nàng sẽ trở về.
Đẩy nàng lên chịu trận với Thạch Bưu, cứ coi như nàng tự nguyện, nhưng hắn thực sự cam lòng ư?
Suốt một năm qua, Tư Thành luôn cho rằng thứ tình cảm hắn dành cho Hoàng Lan chỉ là sự cảm mến nhất thời. Hắn thích nàng vì nàng không ham vinh hoa phú quý. Hắn nể phục nàng vì nàng có tấm lòng yêu nước thương dân. Hắn có hứng thú với nàng vì nàng đã kề vai sát cánh với hắn trong trận chiến với Thạch Bưu. Còn yêu? Không thể nào! Đối với Tư Thành, phi tần hậu cung chỉ là vật trang trí ngoài thân, đồng thời gián tiếp giúp hắn cân bằng thế lực trên triều đình. Hắn không muốn bạc bẽo họ, nhưng cũng sẽ không quá sủng ái một ai. Chuyện hậu cung tranh sủng hai mươi năm trước, Tư Thành sẽ không bao giờ quên.
Hình như hắn đã quá đề cao bản thân rồi! Trên đời này luôn tồn tại ngoại lệ, và cũng luôn có những con người làm nên ngoại lệ.
Nhắm mắt lại, hắn lại tưởng tượng ra tình cảnh hung hiểm mà Hoàng Lan đang phải đối mặt. Cứ cho rằng nàng đủ mạnh mẽ, đủ thông minh, nhưng phận nữ nhi tay không tấc sắc, kẻ thù lại là sát thủ của Thạch Bưu, ai dám đảm bảo rằng nàng sẽ bình an vô sự mà trở về?
Mở mắt ra, lại là tình cảnh rối ren của hiện tại. Thân là vua một nước, hắn không thể vì một người con gái mà kích động đến mức bỏ mặc cả giang sơn, đại cục.
Rồi người ta nhìn thấy hoàng thượng lặng lẽ rời khỏi lãnh cung. Chưa bao giờ sắc mặt hắn lại lạnh lẽo, thê lương đến thế. Và trong ánh mắt xa xôi kia, giống như có một tầng sương mù bao phủ.
Tư Thành gọi Lưu Sở đến và âm thầm hạ một đạo mật lệnh. Hắn nói, phong tỏa tin tức về chuyện tối nay trong lãnh cung, đồng thời phái quan quân đi tìm kiếm Nguyễn sung nghi, dù có phải lật tung cả Đại Việt cũng phải tìm được nàng!
"Bệ hạ, vậy còn Phùng... Phùng tài nhân?"
Đặng Phúc vẫn chờ ở bên ngoài bạo gan hỏi một câu. Hoàng thượng sẽ không quá đau lòng vì sự mất tích của Nguyễn sung nghi mà quên xử lý tội phi đó chứ?
Tư Thành trầm giọng nói tiếp:
"Đợi chuyện này lắng xuống, ba ngày sau hãy báo tin tới lục cung rằng Phùng Diệm Quỳnh trong lãnh cung đã sợ tội tự sát."
Không chỉ Lưu Sở mà ngay cả kẻ vốn người thân cận với Tư Thành như Đặng Phúc cũng phải giật mình.
...
Bên ngoài lãnh cung, dưới lòng chiếc giếng cạn đã bị người ta bỏ quên từ lâu, người con gái ấy xé vải áo ra rồi cẩn thận rịt chặt vết máu ở cổ tay. Cũng may lần này không dùng ngân châm có độc, nếu không, chẳng phải nàng ta đã tự mình hại mình rồi sao?
Vừa ẩn nấp, nàng ta vừa nghiến răng nhớ lại kẻ mặc trang phục hạ hành ấy. Hắn không chỉ cản trở việc tốt của Lưu Tích Nguyên mà còn trả đũa lại bằng chính cây ngân châm của nàng ta! Rốt cuộc hắn là ai? Từ khi nào trong cung lại xuất hiện một người như hắn?
Đợi đến khi bốn phía dần yên ắng, phía chân trời ửng lên một màu hồng nhạt và màn đêm dần bị xua tan bởi tiếng kẻng buổi sớm, Thái Thanh Ngọc mới đạp chân vào thành giếng, nhẹ nhàng trèo lên như một chú sóc, chỉnh đốn lại xiêm y trước khi tìm đường trở về Diêu Tú viện.
...
Ngồi vắt vẻo trên một gò đất cao, gã mặt sẹo ngửa cổ nốc cạn túi rượu trong tay. Không hiểu do rượu nhạt hay do trong lòng đang bực bội, gã càu nhàu một tiếng rồi thẳng tay quẳng luôn túi rượu sang một bên.
Đêm qua, mọi việc lẽ ra đã thành công nếu như không có sự xuất hiện của tay kiếm khách bí ẩn ấy.
Lúc ấy, Nguyễn sung nghi đã buột mồm gọi hắn là Lê ăn trộm. Lãnh cung thì có cái gì để một tên ăn trộm mò mẫn giữa đêm hôm khuya khoắt? Một kẻ trộm lại có kiếm pháp cao cường như thế? Gã mặt sẹo thực sự hoài nghi thính giác của mình có vấn đề.
Dù suýt bại dưới tay gã họ Lê kia nhưng kì thực, trong thâm tâm gã mặt sẹo lại có phần cao hứng. Bại dưới tay một cao thủ thực sự, gã thực sự rất cao hứng.
Giờ phút này, thứ gã đang chờ là một chỉ thị từ phía hoàng cung. Việc hắn đem theo Nguyễn sung nghi đào thoát chỉ là vạn bất đắc dĩ. Tiếp phải làm thế nào, gã vẫn phải chờ Lưu Tích Nguyên chứ không dám tự mình quyết định.
...
Ánh nắng chiếu xuyên qua khe cửa sổ phía trên đầu, tạo thành một vệt sáng chênh chếch nơi góc tường. Tiếng xích sắt chạm vào nhau nghe leng keng, kế đó, cánh cửa gỗ bị người ta đẩy sang một bên, phát ra thứ thanh âm uể oải, nặng trịch. Căn phòng này đã lâu chưa có người đặt chân đến, bụi bẩn và mạng nhện chăng mắc khắp nơi. Nhưng đối với một kẻ đang lẩn trốn như gã, căn phòng này cũng tươm tất chẳng khác nào một nhà trọ cao cấp.
Gã mặt sẹo dợm bước tới bên cạnh chỗ Hoàng Lan. Nàng vẫn ngủ rất say, không biết gì về nguy hiểm đang cận kề.
Đúng lúc vừa định chạm đến thanh long đao, gã đột ngột nghe tiếng ai đó lèm bèm bên tai.
"Bệ hạ đừng làm khó người này nữa. Ông ấy bắt thiếp đi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Chưa biết chừng ông ấy bị kẻ khác uy hiếp, dụ dỗ cũng nên... Đều là mạng người cả, không thù không oán thì cần gì phải đuổi cùng giết tận. Bệ hạ tha cho ông ấy đi... tha cho ông ấy đi mà."
Thanh âm ấy mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng kết thúc ở tiếng nghiến răng ken két. Gã mặt sẹo ngẩn người. Thì ra là Hoàng Lan đang mơ ngủ!
Cũng chẳng hiểu sao thanh đao trong tay gã cứ ngập ngừng mãi mà vẫn không hạ xuống được. Người con gái này trong mơ vẫn không quên nói tốt cho gã, vậy mà gã lại muốn nhân lúc người ta ngủ để hạ độc thủ!
Cả đời chém giết, đây là lần đầu tiên gã mặt sẹo thấy do dự khi xuống tay với một người.
Đắn đo một lúc, cuối cùng, gã chẹp miệng rồi lẳng lặng bỏ ra ngoài.
...
Lắng nghe tiếng bước chân mỗi lúc một nhỏ dần, đoán chắc đối phương đã bỏ đi, Hoàng Lan mới dám nhỏm dậy. Hú hồn! Đúng là tình cảnh ngàn tơ kẽ tóc! Mặc dù Hoàng Lan không biết vì sao gã vẫn chưa giết mình, nhưng nếu như vừa nãy nàng không nhanh trí giả vờ mê ngủ để nịnh nọt gã vài ba câu, dám chắc gã sẽ biến nàng thành món bánh bao nhồi thịt lắm chứ!
Hai tay Hoàng Lan bị trói ngoặt ra sau, chỗ cổ tay bị dây thừng thít chặt, cơ hồ đã mất cảm giác từ lâu. May sao gã mặt sẹo không trói nốt hai chân nàng, nàng vẫn có thể tự do đi lại trong phòng giam. Rướn người nhòm qua ô cửa sổ chỉ to hơn hai bàn tay chập lại, Hoàng Lan nhìn thấy bên ngoài là tường cao gần trượng. Phía chân tường, cỏ dại héo úa, rêu xanh bám thành từng mảng loang lổ. Có tiếng họp chợ từ xa vọng lại, nhưng âm thanh khá lẫn lộn và mơ hồ. Hoàng Lan không biết đây là đâu, nàng còn ở trong kinh thành nữa hay không, thậm chí quan sát bóng nắng nhàn nhạt trên mặt đất, nàng cũng không thể đoán được bây giờ đang là sáng sớm hay chiều tà.
Trên người nàng vẫn cất giấu con dao găm đã nhặt được tối qua. Nhưng dù có dao trong tay, nàng cũng không ngu ngốc đến mức mang nó đi đối đầu với gã mặt sẹo, rồi ảo tưởng rằng sẽ đánh thắng gã rồi đường đường chính chính thoát ra khỏi nơi này. Vớ vẩn! Cao thủ giang hồ, chỉ vẩy tay một cái là Hoàng Lan đã bẹp dí như con gián rồi, nói gì đến việc giao với chẳng đấu? Con dao này sẽ có lúc dùng đến, nhưng không phải bây giờ.
Con người ta thường không phân định được giữa khả năng và ảo tưởng, cho đến khi họ gặp phải hoàn cảnh hung hiểm thực sự.
Cửa quá chắc, xích sắt quá to, vách tường quá kiên cố... tất cả đều ngoài khả năng ứng phó của nàng. Trong khi đó, một con dao găm càng không đủ sức khoét vách đào tường. Phim ảnh đều miêu tả nhân vật chính chỉ cần phi thân một cái là có thể thoát khỏi thiên la địa võng, đúng là nói dối không chớp mắt mà.
Mệt mỏi, đói khát, Hoàng Lan tuyệt vọng ngồi bó gối trong góc phòng, rồi lại thiếp đi lúc nào không hay.
Nàng mơ thấy mình đang chạy trên một thảo nguyên rộng lớn mịt mù. Phía sau, một kẻ hình dung dữ tợn, khắp mặt chằng chịt những vết sẹo đang phi ngựa nước đại đuổi theo nàng. Như những kịch bản điện ảnh quen thuộc, nàng cũng vấp phải một hòn đá xuất hiện không đúng lúc, cũng ngã, rồi bất lực nhìn lưỡi đao sáng loáng vung lên phía trên đầu.