Thiên Hạ Kỳ Duyên

Dĩ nhiên Phạm Anh Vũ đã nhầm. Một năm trước, Trường Giang lầm lì vì cậu chưa quen với thế giới này, cậu yếu ớt vì vết thương chưa hồi phục. Lý do đơn giản vậy thôi. Chứ thực ra, ở trường đại học, Trường Giang là bí thư kiêm phó chủ nhiệm một câu lạc bộ khá có "tai tiếng", cậu không nổi loạn đã may lắm rồi, lấy đâu ra kiểu sống tự kỷ như Phạm Anh Vũ nghĩ!
Trường Giang trịnh trọng nói:
"Chúng ta quen nhau cũng hơn một năm rồi đấy. Có những chuyện anh không nói, tôi không hỏi, nhưng không có nghĩa là cái gì tôi cũng không biết. Cuộc sống của anh không đơn giản như những gì mà anh đang cố thể hiện ra bên ngoài..."
Thanh bảo kiếm trong tay Phạm Anh Vũ khẽ rung lên. Y lạnh lùng ngắt lời Trường Giang, ngữ khí đe dọa:
"Dám nói ra những lời này, không sợ tôi sẽ giết cậu thật sao?"
Trường Giang bình thản liếc nhìn thanh bảo kiếm ấy rồi lắc đầu:
"Chính vì cứ tiếp tục im lặng, sự hoài nghi và úy kị giữa chúng ta mới càng ngày càng sâu. Anh cứu tôi, nhưng vẫn âm thầm đề phòng tôi, có phải không?"
Phạm Anh Vũ im lặng không đáp. Nhân từ với kẻ địch là tàn bạo với chính mình. Đành rằng Trường Giang không phải kẻ thù, cậu cũng chẳng dính dáng gì đến mấy bí mật của y, nhưng nguyên tắc của Phạm Anh Vũ là vậy. Hai mươi năm qua, nếu Phạm Anh Vũ sống nhân từ và yếu đuối như bao kẻ khác, chỉ e rằng y đã chết không chỉ một lần. Có điều y không ngờ tới, đó là Trường Giang lại thẳng thắn nhắc tới chuyện này.
Đoán được sự khó xử của đối phương, Trường Giang thở dài:
"Anh và Viên Nhiên đã cứu tôi, lẽ nào tôi lại bán đứng hai người? Nguyễn Trường Giang này mặc dù không phải anh hùng hào kiệt gì, nhưng cũng không phải kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa, bán bạn cầu vinh. Nếu sợ tôi làm lộ bí mật của anh, vậy ngày đầu anh còn cứu tôi làm gì? Không thì giờ giết tôi vẫn còn kịp đấy! Võ công của anh cao cường như vậy, giết một kẻ trói gà không chặt như tôi là chuyện dễ hơn trở bàn tay mà."
Nói xong, Trường Giang liền nhắm chặt mắt lại. Ở một bên, Phạm Anh Vũ lộ vẻ khó hiểu, nhìn chằm chằm vào bộ dạng quyết liệt như tử sĩ của đối phương.
"Cậu cho rằng tôi không dám giết cậu?"
Gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, mỗi giây trôi qua cũng dài đằng đẵng tựa thế kỉ...
Cuối cùng Phạm Anh Vũ thu kiếm về, y vỗ vai Trường Giang và bật cười khoái trá:
"Thôi được rồi, tôi tin cậu là được chứ gì! Mở mắt ra đi, cái kiểu làm bộ làm tịch của cậu nhìn muốn ói quá!"
"Muốn ói" là từ mà Trường Giang mang về thế giới này. Lê Khải Triều thấy thú vị thì cũng học đòi nói theo. Nghe hai tên này lải nhải nhiều quá, Phạm Anh Vũ vô tình nhiễm lúc nào không hay.
Trường Giang đắc ý cười. Cậu biết Phạm Anh Vũ không phải kẻ xấu xa hẹp hòi, nhưng để làm bạn với y, có một số chuyện nên thẳng thắn với nhau trước vẫn hơn. Phạm Anh Vũ thì "vô tình" vỗ thêm một phát nữa vào vai Trường Giang, làm cậu giật bắn người.
"Đùa chứ, anh định giết tôi thật đấy à?" Trường Giang nhăn nhó.
"Đừng vội mừng!" Ngay lập tức, Phạm Anh Vũ khôi phục vẻ lạnh lùng ban đầu: "Không giết cậu, không có nghĩa tôi sẽ không tính sổ với cậu. Chuyện vừa rồi là sao?"
"Anh thực sự muốn nghe?"
Phạm Anh Vũ gật đầu:
"Nếu đó là lời thật lòng."
Nụ cười trên môi Trường Giang hơi ngưng lại. Cậu thở dài:
"Tôi biết anh có nhiều chuyện quan trọng phải làm, nhưng nếu yêu Viên Nhiên, anh nên nghĩ cho cô ấy một chút. Con người anh cứ lông bông khắp nơi, nay đây mai đó, có nhà mà chẳng khác nào kẻ vô gia cư. Anh nghĩ rằng dựng lên một khu rừng trúc thơ mộng, đào một cái ao, thả vào đó vài con cá là đủ khiến Viên Nhiên thoải mái sống trong Viên Diệp cư sao? Nên biết rằng, đối với một người con gái, chờ đợi chưa bao giờ là hạnh phúc. Tôi không quan tâm bên ngoài anh là ai, sự nghiệp của anh vĩ đại như thế nào, nhưng nếu trong tình yêu, người anh yêu vì anh mà buồn khổ thì anh cũng chỉ là một kẻ thất bại mà thôi."
Một năm qua, mỗi lần ghé thăm Viên Diệp cư, Trường Giang đều bắt gặp hình ảnh người con gái băng thanh ngọc khiết ấy đơn độc ngồi đánh đàn, vẽ tranh giữa vườn trúc u tĩnh.
Bức tranh này đẹp lắm, nhưng hình như cô vẽ đôi chim uyên ương này sai rồi. Đã là chim uyên ương thì phải bay bên nhau, thắm thiết không rời mới phải, đằng này cô lại để mỗi con bay một trời...
Đâu phải lúc nào uyên ương hồ điệp cũng cần ríu rít bên nhau? Mạc Viên Nhiên tựa lưng vào cánh cổng trúc ở Viên Diệp cư, lặng nhìn về phía xa, không rõ đang nói với Trường Giang hay đang tự độc thoại với chính mình. Chàng còn có tâm nguyện lớn chưa thành, ta không thể ích kỷ níu chân chàng một chỗ. Chỉ cần trong tim chàng có ta, dù hai ta xa cách chân trời góc bể cũng có khác gì cận kề trước mắt...?
Trường Giang dám cá rằng Mạc Viên Nhiên đang nói dối! Làm gì có người con gái nào muốn người mình yêu bỏ đi biền biệt cả tháng trời? Sống trong chờ đợi có khi nào là hạnh phúc? Phụ nữ thường cho rằng họ cao thượng, nhưng kì thực, họ chưa biết cách ích kỷ mà thôi.
Dù chịu ơn cứu mạng nhưng có một số chuyện Trường Giang lại không thể đồng tình với Phạm Anh Vũ. Nếu không vì nể mặt thanh bảo kiếm trong tay y, cậu đã xắn tay áo lên mà dạy y một bài học về cách đối xử với phụ nữ rồi.
Chỉ thấy Phạm Anh Vũ trầm ngâm, cũng không rõ đã tiếp thu được mấy phần tư tưởng của Trường Giang, một lúc sau, y cười khẩy:
"Tôi hiểu rồi."
Giọng điệu của Phạm Anh Vũ hàm chứa sự dứt điểm rõ ràng. Trường Giang biết có nói thêm nữa cũng vô dụng. Quan trọng hơn, Phạm Anh Vũ tuy lừ lừ như tàu điện ngầm nhưng tuyệt đối không phải dạng đầu đất. Vì bức xúc thay Mạc Viên Nhiên nên cậu mới sạc cho y một trận, chứ thực ra, khi y nở ra nụ cười khinh bạc ấy, cậu lại có linh cảm rằng y đã thông suốt mọi chuyện từ lâu rồi.
Trường Giang ngán ngẩm nói sang chuyện khác. Vốn dĩ có một việc cậu định hỏi ngay từ đầu, nhưng cuối cùng lại bị bộ dạng khủng bố của Phạm Anh Vũ dọa cho quên béng mất.
"Phải rồi, khi vừa đến đây tôi có nghe thấy tiếng ai đó hét lên thì phải?"
Nhớ lại tình huống lúc đó, Phạm Anh Vũ chỉ cười nhạt. Thái độ của y lúc cao hứng lúc lừ lừ, khi lồi khi lõm, càng khiến Trường Giang chóng hết cả mặt.
"Là một kẻ lạc đường thôi. Người này ngay cả ổ rắn cũng không phân biệt được, nếu không có tôi ra tay kịp thời, không khéo bị rắn cắn chết rồi cũng nên."
"Thế người ấy đâu rồi?" Trường Giang cảm thấy có trách nhiệm phải thắc mắc tiếp. Cậu cũng vừa lạc người dẫn đường của mình, biết đâu.
"Tôi không biết. Có lẽ cô ta tiếp tục tìm đường ra khỏi đây."
Đến khi nghĩ kĩ lại lời của Phạm Anh Vũ, Trường Giang thực chỉ muốn độn thổ cho rồi. Tiễn Phật thì tiễn tới Tây Thiên. Phạm Anh Vũ à, anh làm ơn giúp người thì giúp cho trót đi được không?
Đoán được đối phương đang bức xúc điều gì, Phạm Anh Vũ hơi phật ý nhưng vẫn giải thích:
"Loại vải may trang phục mà cô ta mặc chỉ ở trong cung mới có. Mà tôi nói rồi, tôi không thích dây dưa với người của triều đình. Cậu hiểu rồi chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui