Trong binh thư có ghi, Tứ Môn Đồ Sát trận vô cùng ảo diệu biến hóa khôn lường, vừa tiến vừa lùi, có thể dùng để tấn công cũng có thể dùng để vây hãm.
Có câu "Loan chuyển như mây, giảo động như sóng"(1) chính là để nói về trận hình này.
Bởi vì kẻ địch một khi đã lạc vào trận địa thì rất nhanh sẽ bị hoa mắt mất phương hướng dẫn đến rối loạn phân tâm.
Khi ấy sức chiến đấu của địch nhân sẽ đại giảm và uy lực của trận đồ sẽ được phát huy một cách triệt để.
Chỉ cần một phút bất cẩn, tính mạng của địch trong nháy mắt liền có thể bị hóa thành cát bụi, vĩnh viễn chịu cảnh phơi thây ngoài sa trường.
"Leng keng!"
Đương lúc trầm tư hồi tưởng, âm thanh va chạm sắc lạnh của đao kiếm đột ngột vang lên như muốn xuyên thấu núi rừng.
Tiếng ngân trong không khí khiến cành lá xung quanh rung động, đồng thời cũng vọng vào lòng nàng một thứ nghi tâm.
Vẻ mặt của Lưu Tịnh Thi lúc bấy giờ đã chẳng còn nữa thất kinh, cũng chẳng còn những an thư như mọi ngày.
Thay vào đó đồng tử của nàng lại căng chặt suy nguyên(2) dị thường.
Nàng nhớ Quý Thuần Khanh từng có nói, trận pháp điển hình cần đến mười hai vạn tinh binh.
Vậy nên bản thân hắn cũng chưa có dịp được bài binh bố trận.
Chỉ là trước đó, Tứ Môn Đồ Sát trận đã từng xuất hiện oanh chấn một vùng, hơn nữa nó còn xuất hiện cách đây không lâu.
Chính xác thì nó đã được sử dụng trong trận đại chiến tam quốc vào hơn hai mươi năm trước, cũng chính là cuộc giao tranh đẫm máu và thảm khốc nhất trên mảnh lục địa này.
Một trận ác chiến phân định ranh giới, hình thành nên thế chân vạc giữa ba nước là An Hòa, Đông quốc và Tây Ly.
Tuy chưa từng được tận mắt nhìn thấy, nhưng trong binh pháp có chép về sách lược cũng như hệ thống cách dùng binh tác chiến.
Vậy nên hiện tại Lưu Tịnh Thi nàng có thể khẳng định, thế trận mà bọn thổ phỉ kia đang dùng chính là một phiên bản thu nhỏ của Tứ Môn Đồ Sát trận.
Tên thủ lĩnh thấy nàng vậy mà lại nhận ra được trận hình, tròng mắt hắn liền tăng thêm mấy phần thâm hiểm.
Lang nhãn thoáng cái liền nheo lại, trên người hắn tức thì toát ra hơi thở tàn bạo, âm ngoan.
- Hoàng thất An Hòa quốc, tất cả đều đáng chết như nhau!
Đoạn, hắn lập tức rút đao, sát khí như dời sông lấp bể mạnh mẽ xông thẳng về phía nàng.
Thân thủ hắn khi ấy nhanh như cắt khiến cả bốn ám vệ đều ngây người cả kinh.
Tâm tự biến loạn, thần hồn hoảng hốt, bọn họ muốn lao đến bảo vệ cho nàng nhưng cả bọn đều không có cách nào thoát khỏi vòng vây.
Tất cả chỉ còn biết trơ mắt nhìn ánh đao lóe lên trong tuyệt vọng, đồng thanh hét lớn:
- Quận chúa!
Tiếng hô vừa dứt cũng là lúc đao pháp của tên thủ lĩnh nhẫn tâm giáng xuống.
Vị Quận chúa vang danh thông minh linh mẫn khắp An Hòa, vậy mà vào khoảnh khắc ấy nàng cũng chẳng còn đủ cơ trá để xoay chuyển tình thế.
Đối mặt với tên thổ phỉ hung tàn ác sát, một thiếu nữ tay không tấc sắt như nàng làm sao còn có cơ hội để phản kháng? Lưu Tịnh Thi nhìn lưỡi đao ngày một tiến lại gần, nhưng cơ thể nàng khi ấy lại chẳng hề chuyển di.
Có chăng là đồng tử nàng chỉ hơi phiêu động(3) một chút mà thôi.
Lúc ấy bỗng nhiên Lưu Tịnh Thi chợt như hiểu được một phần tâm tư, thấu được một phần lí tưởng của cha nàng khi trước.
Năm xưa trên chiến trường khốc liệt chất đầy xương trắng, cùng bao mũi thương ngọn giáo lạnh lùng muốn đoạt mạng ông, nhưng cha nàng vẫn kiêu hùng đối mặt.
Bởi vốn ngay từ ban đầu, cái ông muốn gìn giữ chính là tòa thành Thiết Nam, là sự cơ vong của An Hòa quốc, chứ nào đâu quan trọng tính mệnh bản thân mình.
Đến nay Lưu Tịnh Thi nàng cũng thế! Dẫu biết khu rừng Tây Độc này hiểm nguy trùng trùng, nhưng chẳng phải từ khoảnh khắc đặt chân bước vào, nàng đã cam lòng dấn thân nơi hiểm cảnh hay sao? Vậy nên vào giờ phút này, cớ gì nàng còn cần phải sợ hãi né tránh? Mà có chăng trốn tránh cũng đã không còn tác dụng! Nguyện vọng tìm được nguồn nước cho người dân đã đạt, Lưu Tịnh Thi nàng nên cảm thấy vui mừng nhiều hơn là sợ hãi mới đúng.
Thế nên với quyết định ngày hôm nay của mình, nàng vẫn tuyệt nhiên không hề hối hận!
Nhân gian tựa như dòng nước chảy còn sinh mệnh chính là hạt phù du, vô định nổi trôi, khó mà nắm bắt.
Sớm kia còn thắm môi cười, tà dương khuất bóng lặng xuôi kiếp người.
Chỉ là lúc này, lòng nàng vẫn còn có chút luyến tiếc, dạ vẫn còn vương một nỗi ẩn ưu chưa kịp giải bày.
Có lẽ mối bận tâm kia, nàng đành hẹn lại Thuần Khanh vào một kiếp khác!
- Cẩn thận!
Hốt nhiên một giọng nói từ đâu bỗng chốc vang lên, kèm theo đó là một thân ảnh bất chợt lao tới chỗ nàng.
Người nọ nhanh chóng kéo nàng sang một bên, bạch y vì thế bị lưỡi đao sắc bén chém qua một đường.
Hai người nháy mắt thoát khỏi tử thần, nhưng trên y phục trắng tinh của người nọ đã lập tức nhiễm lên sắc đỏ chói mắt.
Lúc này Lưu Tịnh Thi mới kịp giật mình nhìn rõ sự việc phía trước.
Thấy cây đao của tên thổ phỉ đã cắm sâu xuống dưới đất.
Nàng mới nhận ra nếu người nọ không xuất hiện kịp thời để cứu mình, có lẽ giờ đây thân thể nàng đã bị chia làm hai mảnh.
Tên thổ phỉ thấy nàng vẫn chưa chết, hơn nữa giữa đường còn nhảy ra một tên Trình Giảo Kim phá đám.
Hắn ta nhất thời phẫn nộ dâng cao, giận dữ đằng đằng lần nữa vung đao chém về phía hai người.
Tuy rằng đoán được hắn ta sẽ lại ra tay, nhưng lần này bọn họ phải vô cùng chật vật mới có thể may mắn tránh thoát.
Nhìn cả hai khó khăn lăn phải né trái, sự kiên nhẫn của hắn sớm đã đạt đến giới hạn.
Tên thủ lĩnh bấy giờ liền quyết tâm hạ sát chiêu.
- Hừ! Không biết võ công còn đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Ta đây sẽ toại nguyện cho các ngươi.
Mau đi chết đi!
Rõ ràng người tới hoàn toàn không hề biết võ, nhưng lúc ấy hắn lại bất chấp xả thân để cứu nàng.
Hành động dũng cảm tựa như trang quân tử này, mà cũng dại dột hệt như một kẻ điên, người thường thật chẳng có ai là dám làm cả.
Nhất thời làm trong Lưu Tịnh Thi dâng lên lòng cảm kích chân thành.
Nàng vội nâng mắt, bắt gặp khuôn mặt an tĩnh trong veo của người nọ, nàng liền không nhịn được khẽ cong khóe môi:
- Đa tạ!
Bạch y nam tử cũng câu môi đáp lại một tiếng hữu lễ.
Vẻ mặt hắn khi ấy quả thực đủ bình tĩnh, đủ quyết tâm:
- Không có gì! Việc nên làm mà thôi!
Ánh mắt hai người lúc này chạm vào nhau, cả hai dường như có thể thông qua con ngươi của đối phương mà thấy được suy nghĩ ẩn sâu trong lòng mỗi người.
Trông tư thái bình đạm của bọn họ lúc bấy giờ, tưởng như sinh tử ở ngoài kia chỉ là một hạt bụi.
Có lẽ trong tâm tưởng của họ từ trước cho đến nay, vốn đều xem nhẹ cái chết! Người bên cạnh cả đời cũng chỉ là bằng hữu, kẻ gặp mặt trong một khắc cũng có thể trở thành tri kỉ.
Cảm giác tìm được một người có thể nhìn thấu tâm tư của mình trước khi chết, thật sự thú vị mà cũng quá đỗi tiếc thay!
Ánh đao khát máu lóe lên trong không trung, đồng thời xé toạc niềm hi vọng sống mỏng manh của hai người.
Trong giây phút đó, Lưu Tịnh Thi cùng bạch y nam tử đã chẳng còn sức lực để tránh né, cả hai chỉ còn biết nhắm mắt chuẩn bị đón nhận cơn đau như cắt da, róc thịt bổ xuống.
- Vút!
- Phụt!
Đột nhiên lúc này âm thanh xé gió của mũi tên bỗng từ đâu bay đến, mạnh mẽ xỏ xuyên qua thân mình tên thổ phỉ.
Người xưa có câu làm ác không thể sống, chỉ là quả báo đến muộn mà thôi.
Tên thổ phỉ bây giờ chỉ còn biết trợn trừng mắt không dám tin nhìn xuống lồng ngực mình.
Tròng mắt hắn khi ấy đỏ au mang theo đầy oán khí, phẫn hận trừng trừng nhìn về phía hai người bọn họ.
Mối thù của hắn vẫn còn chưa trả, lời hứa phục hưng gia tộc với cha, hắn vẫn còn chưa kịp hoàn thành.
Hắn không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm cứ như vậy mà chết! Nhưng lúc ấy mùi máu tươi tanh tưởi từ khóe miệng hắn không ngừng trào tuôn, hơi thở của hắn cũng đã dần dần cạn kiệt.
- Hàm Nghị ta...!dù có thành quỷ...!cũng không tha cho các ngươi...!
Đến cuối cùng, hắn ta cũng đành bất lực đánh rơi thanh đao, cả người lảo đảo rồi đổ ầm xuống mặt đất bỏ mạng.
Tên thủ lĩnh đã chết, nhưng lời nói của hắn cũng đồng thời cứa vào thần trí nàng một vết cắt âm ỉ.
- Bao vây toàn bộ! Giết chết tất cả không chừa một tên!
Lúc này từ đằng xa, hơn trăm binh lính được trang bị đầy đủ thương giáp đã lập tức tiến lên tham gia vào cuộc chiến.
Nghe đến giọng nói nghiêm chính có phần quen thuộc này, Lưu Tịnh Thi liền thở phào một hơi, lập tức mừng rỡ mở mắt nhìn về phía trước.
Trước đó có một nam tử với dáng người khôi vĩ đang cưỡi ngựa tức tốc chạy đến.
Một mình hắn bất chấp nguy hiểm vội xuyên qua cuộc hỗn chiến, nhanh chóng tới đứng trước mặt nàng, lo lắng gắt gao nhìn chằm chặp.
Lưu Tịnh Thi bị ánh mắt đó dọa cho không dám nhìn thẳng vào hắn.
Nhưng nàng biết người tới dẫu sao cũng có ý tốt, hôm nay nàng tự tiện hành động một mình như vậy quả thật là không đúng.
Nhưng may mắn mệnh nàng còn lớn, Tư Đình cũng nhận ra con ngựa nàng để lại ở bên ngoài mà nhanh chóng tìm được đến đây.
Có thể nói trong họa gặp được phúc, trong rủi gặp được may và Tư Đình cũng chính là vị cứu tinh của nàng.
Nghĩ vậy Lưu Tịnh Thi liền nhẹ nâng miệng cười, biểu cảm chân thành nhìn hắn cất tiếng:
- Tư Đình cảm ơn huynh! Xin lỗi vì đã làm huynh lo lắng! Ta không sao...
Lời còn chưa dứt, cả cơ thể nàng liền rơi vào một cái ôm nóng hổi.
Tư Đình vẫn không lên tiếng hỏi chuyện, nhưng Lưu Tịnh Thi có thể cảm nhận được nỗi lo lắng hắn dành cho nàng tựa như đều được trút hết vào vòng tay ấy.
Nàng nhẹ giãn chân mày, trong lòng cũng mềm đi một chút rồi khẽ dùng tay vuốt lấy tấm lưng hắn như đang bảo hắn rằng nàng vẫn ổn.
Được một lúc nàng mới cựa mình thoát khỏi cái ôm, đôi môi khẽ động tính lên tiếng báo cho hắn một tin vui.
Lúc này Tư Đình mới luyến tiếc rời tay, thấy nàng không bị thương tổn đến thân thể, tảng đá đang đè nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng đã được bỏ xuống.
Nhưng bỗng ánh mắt hắn vô tình rơi vào bạch y nam tử bên cạnh.
Tư Đình liền cảnh giác rút kiếm hướng thẳng về phía người nọ, lạnh lùng cất tiếng:
- Ngươi là ai?
Thấy Tư Đình hiểu lầm đối phương, Lưu Tịnh Thi liền tiến lên giải thích:
- Vị công tử này vừa rồi đã cứu ta một mạng.
Huynh ấy tuyệt đối không phải người của đám thổ phỉ Tây Độc!
Bạch y nam tử cũng nhận ra địch ý trong mắt Tư Đình.
Nhưng hắn thấy rõ tất cả đó đều xuất phát từ sự quan tâm đối với vị Quận chúa này mà ra cả thôi, hoàn toàn không chứa ác ý.
Thấy vậy hắn mới nhẹ gật đầu, chắp tay hướng tới Tư Đình coi như cảm tạ ơn cứu mạng:
- Thảo dân là một đại phu, tên gọi chỉ có hai từ - Cơ Túc!
...
Chú thích:
(1) Loan chuyển như mây, giảo động như sóng: Chuyển động xoay tròn, vờn như mây.
Quấy, khuấy chấn động tựa như sóng.
(2) Suy nguyên: Tìm tòi cho tới ngọn nguồn sự việc.
(3) Phiêu động: Động nhẹ, di chuyển, chuyển động nhẹ..