Lưu Kỳ Tân là một trung thần, sau khi mất, Hoàng đế đã truy phong cho ông chức Trung Nghĩa hầu, ban thưởng hoàng kim vạn lượng, gấm vóc ngàn cây, bạch ngọc mã não...!nhiều không kể hết.
Phong Lưu Tịnh Thi là Thái Mẫn Quận chúa, ban Thường Xuân châu nằm kế bên thành Thiết Nam làm đất phong của Lưu gia.
...
Hôm nay không khí tại Lưu phủ vạn phần nặng trĩu, mây xám ở trên không che kín cả một góc trời.
Lúc này giữa sân viện trống trải có một thiếu nữ đang thẩn thờ đứng nhìn cảnh vật trong vô định.
Dường như sắc trời ảm đạm đã làm cho mắt nàng mờ đi, con ngươi như hòa trong muôn vàn cô tịch.
Chợt có một cơn gió lạnh thổi qua khiến thân thể Lưu Tịnh Thi run lên nhè nhẹ.
Lúc ấy nàng mới khẽ chớp mắt, dưới chân muốn cất bước rời khỏi nơi đây.
Nhưng ngờ đâu bao tư niệm lại mạnh mẽ sống dậy vây lấy gót chân mềm của nàng, gợi lên bao nỗi ai hoài mà nàng luôn giấu kín.
Nàng nhớ cha nàng từng kể rằng, hôm đó là một ngày mùa đông lạnh lẽo, khung cảnh chìm trong giá rét thê lương, mẹ nàng...!vì khó sinh mà qua đời.
Khi ấy nàng còn quá nhỏ để hiểu chuyện, ngồi nghe cha kể lại như vậy, nàng cũng chỉ biết lẳng lặng nhìn ông.
Nhưng thấy đáy mắt ông cô đọng, giọng ông mỗi lúc một nghẹn ngào thương xót.
Nàng chỉ biết học theo người lớn tiến đến vuốt lưng ông rồi ôm ông vào lòng.
Trùng hợp thay hôm nay cũng là một ngày mùa đông rét buốt.
Nàng cũng đủ lớn để hiểu được nỗi đau thương này.
Nhưng bây giờ nàng có muốn ôm cha một lần nữa cũng đã chẳng còn cơ hội!
Đương lúc hồi tưởng về chuyện xưa, bỗng, nàng nhận thấy có một làn hơi ấm đang bao phủ lên người mình.
Ngửi được mùi đàn hương quen thuộc khiến đáy lòng Lưu Tịnh Thi chợt cảm thấy một thoáng an yên.
Quý Thuần Khanh ân cần khoác chiếc áo lông chồn lên vai nàng, ánh mắt mang theo một phần ngưng trọng, ba phần đau lòng nói:
- Ngoài này lạnh lắm, vào trong nghỉ ngơi thôi!
Lúc nãy ở cửa viện, hắn đã thấy nàng đứng trầm tư một hồi, hoa dung vì thế cũng héo rũ trong gió.
Nhìn nàng lâm vào ưu muộn làm nội tâm hắn khó chịu đến trăm phần! Sắc mặt hắn khi ấy càng lúc càng thâm trầm, khiến mày kiếm cũng trở nên sẫm tối.
Đôi môi ngạo nghễ của vị tướng quân hào dũng ngày nào giờ đang âm thầm mím chặt.
Sát khí mà hắn vô tình phát ra trong lúc đó cũng đủ để dọa chết đám người hầu xung quanh.
Nhưng ở bên cạnh Quý Thuần Khanh, Lưu Tịnh Thi lại cảm thấy an toàn đến lạ.
Nàng của lúc bấy giờ chỉ giống như một đứa trẻ yếu đuối khẽ tựa đầu vào vai hắn, tham lam dựa dẫm.
Thấy nàng sầu mi khổ não, hiện tại dù hắn có muốn bình tâm cũng chẳng thể nào bình tâm nổi! Thoáng chốc hắn khẽ nhíu mày, nhẹ giọng cất tiếng, âm thanh mang theo mấy phần ấm áp:
- Thi Nhi, muội về đất Bắc ở với ta được không?
Nghe được lời này Lưu Tịnh Thi liền ngước mắt nhìn lên, chậm rãi thẳng người ngồi dậy.
Đối diện với con ngươi sâu hút in hình bóng nàng cùng với vẻ mặt chân thành, kiên định của hắn thật khiến lòng nàng như trăm mối tơ vò thổn thức.
Nàng hạ mắt, liễu mi khẽ run run:
- Muội muốn xuống phía Nam để làm lại cuộc sống mới.
Muội muốn để tang cho cha ba năm...
Đến đây trong ánh mắt của hắn đã thoáng để lộ chút thất vọng.
Hôn ước từ nhỏ của cả hai chẳng lẽ cứ như vậy mà bị ngăn cách? Thấy hắn vẫn im lặng, Lưu Tịnh Thi cúi mặt, nàng khẽ nhấp môi, trong giọng nói có chút áy náy:
- Biểu ca...!huynh không trách muội chứ?
Nội tâm hắn đã có lúc khẽ chùng xuống.
Nếu nói không có luyến tiếc thì là giả, nhưng hắn vẫn tôn trọng quyết định của nàng.
Chỉ là ba năm, hắn có lòng tin nhất định sẽ đợi được đến ngày đó!
- Đừng nói ba năm, cho dù là ba mươi năm ta vẫn đợi muội!
Câu nói vừa thốt ra nghe sao giống lời thề non hẹn biển đến thế? Thoáng cái đã làm đáy mắt nàng dâng lên biết bao dao động! Nhìn khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp nhưng nay lại gầy hao đến độ này, Quý Thuần Khanh đã không kiềm chế được tình cảm, chậm rãi cúi xuống hôn lên giữa mi tâm nàng.
Thiếu nữ đang cần được sưởi ấm, nam tử lại đúng lúc trao nàng ánh dương rạng rỡ làm không khí giữa hai người phút chốc nóng dần lên.
Lúc ấy bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cả hai mới vội vàng giật mình thu lại cảm xúc.
Tiểu Cúc ghé vào cửa thông báo:
- Quận chúa, tướng quân Tư Đình đã đến!
Lần di chuyển này do Tư Đình phụ trách.
Tuy tuổi hắn còn trẻ nhưng tính cách trầm ổn, làm việc có thể khiến người khác yên tâm.
Hơn nữa từ nhỏ hắn đã theo Lưu Kỳ Tân tướng quân học hỏi, đối với Lưu Tịnh Thi cũng xem như thanh mai trúc mã.
Nghĩ vậy, Quý Thuần Khanh mới cảm thấy an lòng đôi chút.
Hắn cẩn thận dìu nàng ra xe ngựa, ánh mắt lưu luyến một khắc cũng không muốn rời.
Đến khi Tư Đình tiến lên hành lễ, hắn mới thôi suy tư, nghiêm giọng dặn dò:
- Chiếu cố nàng thật tốt!
Quý Thuần Khanh nhìn Tư Đình đang cẩn trọng cúi đầu, nhãn tình thoáng dừng lại trên người hắn vài giây rồi sau đó liền không nghĩ ngợi gì thêm mà quay đi.
Tư Đình vẫn giữ bộ dạng khom lưng cung kính, nhưng đáy mắt đã sớm vẽ ra một đường cong mãn nguyện.
...
Ra khỏi kinh thành, xe ngựa tiếp tục di chuyển đến Thường Xuân châu.
Trên đường đi, Tư Đình cưỡi ngựa kế bên liên tục nói chuyện phiếm khiến cho nàng vui vẻ.
Qua lời kể của hắn Lưu Tịnh Thi mới biết được Thường Xuân châu là một nơi phồn vinh.
Tuy không so được với kinh thành náo nhiệt nhưng Thường Xuân lại nằm kế bên thành Thiết Nam.
Cố tình đây cũng là nơi hắn làm việc, như vậy hắn sẽ có thể qua lại với nàng thường xuyên hơn.
- Nếu có gì cần giúp đỡ, muội cứ sai người đến báo với ta một tiếng là được!
- Đa tạ huynh!
- Chúng ta quen biết đã lâu, muội không cần khách sáo.
Nghe vậy nàng chỉ gật đầu không đáp.
Tư Đình đi bên cạnh khẽ nhếch khóe môi, trong lòng thoáng qua một chút cười khổ.
Đối với nàng, có lẽ hắn cũng chỉ là một người bằng hữu không hơn không kém.
Thái độ của nàng đối với hắn cũng vậy, không mặn cũng không nhạt.
Điều này thật khiến cho tâm tình của hắn uất muộn(1) muôn phần.
Từ sau khi Lưu Kỳ Tân tướng quân mất, hắn nhận thấy nàng ngày càng trầm tĩnh, ít nói hơn.
Hôm nay nếu nàng đã quyết định về Thường Xuân châu sinh sống, hắn sẽ tận lực tìm lại niềm vui cho nàng.
Không khí càng về Nam càng se lạnh, ngồi trong xe ngựa Lưu Tịnh Thi chỉ biết cố gắng nắm chặt chiếc áo khoác của Quý Thuần Khanh để lại.
Hơi ấm của huynh ấy vẫn còn vương vấn đâu đây khiến tâm tình nàng cũng phần nào cảm thấy bớt lạnh lẽo hơn.
Nhưng rồi chợt nhớ tới các binh lính đang phải chịu khổ ngoài tiết trời giá rét, nàng liền vén màn cửa sổ, quay sang nói với Tư Đình:
- Lát nữa huynh hãy lấy ngân lượng của ta mua một ít áo ấm cho các chiến sĩ, mùa đông cũng sắp đến rồi!
- Vậy còn áo ấm của ta thì sao?
Thấy hắn bâng quơ buông một câu hỏi, nàng liền không nghĩ ngợi trả lời:
- Ta sẽ đích thân may cho huynh một cái!
Thiếu nữ vô tình đáp lời, khiến lòng người nào đó hữu ý.
Nhìn nụ cười nàng sáng tựa trăng thanh bất chợt chiếu rọi cõi lòng thâm u của hắn.
Làm nội tâm Tư Đình như có như không nhen nhóm lên một tia hi vọng.
Hắn câu môi cười ấm áp:
- Nếu là thế thì ta sẽ vô cùng hạnh phúc!
...
Chú thích
(1) Uất muộn: buồn khổ ngấm ngầm.