Sử sách ghi lại, năm Kiều Liên thứ 18, An quốc một thời trường thịnh chìm trong biển máu, tiếng thương binh va đập hòa quyện cùng tiếng khóc thê lương.
Bầu trời nước An một màu trăng máu, nhuộm đỏ một khoảng không trung.
Giặc ngoại xâm hùng hổ giết sạch cả hoàng triều, một con kiến cũng không thể sống sót.
Vị Hoàng Đế cuối cùng của nước An, vì ôm oán hận, đã dùng máu để lại 4 dòng thơ trên quyển sách An Quốc Sử Kiêu Hùng :
“Biển lửa phun trào kêu uất hận
Bầu trời nhuộm đỏ trăng màu máu
Tiếng khóc uy quyền toạt trời mây
Chân mệnh thiên tử quét sạch thù.”
Sau đó, thiên tử nước An mang đôi mắt đỏ ngầu vì căm hận, hiên ngang bước lên long ỷ, ngài khép lại đôi mắt, nhớ về cả một đời của bậc đế vương anh minh, mang theo mối thù diệt quốc mà rời khỏi hồng trần...
Trong sử sách, 5 vương quốc hiện tại là một.
Nhưng tổ tiên của họ đã tự chia cắt đất cho nhau, trải qua nhiều thế kỉ, đã hình thành 5 vương quốc độc lập ở 5 phía, là Bắc An, Trung Sơn, Nam Huyền, Tây Bá, Đông Kỳ.
Giặc ngoại xâm đánh Bắc An, chính là Trung Sơn...
[...]
18 năm sau.
Một ngày mới, nắng ấm áp soi rọi khắp chốn nhân gian.
Huyền quốc khoác lên mình “lớp áo xanh” tươi đẹp của rừng trời sông núi, “lớp vải nhung” sặc sỡ màu sắc của hoa cỏ muôn loài.
Nam Huyền từ trước đến nay luôn xinh đẹp và hòa bình, người dân ấm no hạnh phúc, vạn vật tươi tốt sinh sôi.
Chưa nói đến, Huyền quốc có tiếng là mỹ nhân vô số kể, tìm ra người đẹp nhất lại càng khó khăn.
Ấy vậy mà người ta lại chẳng tiếc cảm thán vẻ đẹp của một người, đến mức trao cho người nọ một danh xưng : Mỹ nam đẹp nhất Nam Huyền
Không ai khác, Tứ Hoàng Tử Điện Hạ của nước Huyền - Triệu Dương.
Ánh ban mai xuyên qua khung cửa sổ, vừa vặn chiếu lên gương mặt vạn nhân mê của Triệu Dương.
Y ngắm nhìn mình trong gương, khẽ mỉm cười hài lòng.
Tứ Điện Hạ là chủ nghĩa mê cái đẹp hoàn hảo nhất, tất nhiên sẽ có chút tự luyến.
Mái tóc đen huyền mềm mại chấm thắt lưng, được y buộc nửa đầu, sợi tóc dài trên trán rũ nhẹ xuống, nổi bật trên làn da trắng sáng hồng hào.
Đôi mắt to tròn trong veo, phảng phất chút nghịch ngợm tuổi trẻ, sáng rỡ cả hồng trần, dường như còn trông thấy đốm lửa nhiệt huyết nơi đáy mắt, hòa hợp cùng đường sóng mũi cao vừa phải tinh tế, chân mày thanh tú đều đậm, đôi môi hồng thuận nhẹ nhàng.
Ngọc thụ lâm phong, xinh đẹp tao nhã!
Dung mạo của Tứ Điện Hạ Triệu Dương là danh bất hư truyền.
Y sinh ra vào thời khắc cầu vồng xuất hiện, muôn vật rạng rỡ, ánh nắng chói chan, giống như cả thiên hạ đang chào đón tạo vật xinh đẹp nhất thế gian vậy.
Trên người khoác bộ y phục có tay áo rộng màu xanh lục nhè nhẹ, tai trái đeo khuyên được mài dũa từ loại đá quý đắt nhất, hiếm nhất, chỉ có thể tìm thấy ở Nam Huyền.
Lưng đeo ngọc bội, chạm khắt từ Ngọc hoàng long, một loại ngọc có màu vàng nhẹ nhàng và thuần khiết, lại vừa quyền lực, uy nghiêm.
Triệu Dương cầm theo chiếc quạt tay màu xanh lam tao nhã, ngẩng cao đầu bước đi.
Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn.
Theo sau là hai cung nữ và...!một tên bạn học từ nhỏ, hay còn gọi là thanh mai trúc mã – Lý Tử Đàm.
Cậu đứng một bên không ngừng lải nhải, toàn là triết lý tầm phào, nhảm nhí chết đi được.
“Người biết không, con mèo của cậu nhóc bán bánh bao ngoài cung vừa mới đẻ hôm qua...”
“Còn nữa, cái tên đáng ghét Chu Diệp Phong vừa mới bị táo bón, hahahaha đáng đời dám ghẹo ta!”
Triệu Dương xoa ấn đường, dùng cán quạt đánh vào mồm Lý Tử Đàm một tiếng thật kêu.
Mắng mỏ : “Ngươi có im đi không?”
Lý Tử Đàm dùng cả hai tay bịt miệng, bộ dạng rất ngốc nghếch, nói : “A, thần im ngay, Tứ Điện Hạ đừng nóng giận.” Triệu Dương đến liếc cũng không thèm liếc, phong thái thoát tục mà bước đi.
Một mạch liền đi đến Cần Chánh điện, nơi vua thiết triều.
Phất tay bảo Lý Tử Đàm và cung nữ ở bên ngoài.
Y tự mình đi vào, ngồi an ổn ở vị trí của mình.
Các đại thần lần lượt đứng lên, tâu lên bệ hạ tình hình triều chính và xã hội bên ngoài.
Triệu Dương nắm được đại khái.
Rằng sau khi Bắc An bị giặc ngoại xâm chiếm giữ, bọn họ liền tăng thuế, bốc lột nhân dân, khắp nơi lầm than.
Trong suốt 18 năm qua có rất nhiều người liều mạng bỏ trốn, từ Bắc An qua Tây Bá hay Đông Kỳ, điểm đến cuối cùng đều là Nam Huyền.
Tuy nhiên, không phải cứ bỏ trốn đều sẽ thành công, rất nhiều người thất bại đã bị trảm đầu thị chúng, chết rất tàn nhẫn.
Quá phẫn uất!
Mà tình hình lúc bấy giờ, một đám người Bắc An thành công đến Nam Huyền cầu cứu, nhưng sống dở chết dở, rất đáng thương.
Các đại thần đều thay phiên nhau nói lý lẽ, có người đồng ý ra tay cứu, có người phản đối.
Cũng đúng thôi, nếu muốn cứu bọn họ, chỉ còn cách cùng Trung Sơn đánh nhau.
Người Trung Sơn ở Bắc An đàn áp dân chúng, nên không được lòng dân, kinh tế bất ổn, đâu đâu cũng là mùi thê thảm.
Nếu đánh vào triều đình Bắc An hiện giờ, chắc chắn phải băng qua Trung Sơn, căn bản rất khó khăn.
Nhưng mà, nếu cứ không làm gì, thì sớm muộn Trung Sơn cũng kéo binh đánh Nam Huyền.
Ai mà chẳng biết, dã tâm của Trung Sơn rất lớn, chỉ là hiện giờ chưa phải lúc.
Mặc dù đã qua 18 năm, nhưng tình hình ở Bắc An vẫn chưa ổn định lắm.
Chưa kể, theo những gì y biết, triều đình Trung Sơn đối xử với dân cũng không tốt, tham ô đầy rẫy, lòng dân bất mãn.
Ha, chẳng khác nào tự dìm chết bản thân.
Triệu Dương nhếch mép một cái, vẻ mặt tuổi 18 mang chút tâm cơ nghịch ngợm.
Hoàng đế Triệu Cao Kỳ vốn đang cau mày đăm chiêu, nhìn thấy con trai nhỏ đang cười cười, đầu chân mày của ông liền dãn ra.
Cất giọng trầm ổn : “Tứ Điện Hạ, ngươi đang nghĩ gì đó?”
Triệu Dương ngẩng đầu, thuật lại những suy nghĩ của mình nãy giờ, sau đỏ mỉm cười tinh nghịch : “Hiện giờ, Trung Sơn chưa ổn định, chắc chắn không thể điều binh khiển tướng tấn công ai hết.
Trong khoảng thời gian này, chúng ta không được vội vàng.
Thực hiện kế ly gián!”
Triệu Cao Kỳ gật gật đầu, rất hài lòng với cao kiến của con trai.
Phất tay bãi triều.
Trong Cần Chánh điện chỉ còn lại Hoàng Đế, Thái Tử và Tứ Điện Hạ nhà ta.
Thái tử Triệu Vũ Vương ngồi rất nghiêm chỉnh, khí chất trưởng thành, mặt dán hai chữ đức độ, anh mỉm cười, âm giọng trầm ổn : “Chuyện kế ly gián, cần cử người sang Trung Sơn, bệ hạ cho rằng người nào phù hợp?”
Lời này vừa nói ra, đôi mắt Triệu Dương liền long lanh, vẻ mặt cún con nũng nịu nhìn lấy huynh trưởng của mình.
Triệu Vũ Vương trước ánh mắt đó có chút nổi da gà, tránh mặt lảng tránh.
Triệu Dương nhìn thấy bĩu môi.
Đại ca của y đúng là không thể tin tưởng được mà.
Thế là đôi mắt long lanh lại chuyển sang trên người phụ hoàng.
Hoàng đế Cao Kỳ bất lực cười cười, nói với giọng cam chịu : “Tiểu tử thối nhà ngươi, chuyện này nguy hiểm, ta không nỡ để ngươi đi.”
Lời này nói ra muốn bao nhiêu tình cảm đều có bấy nhiêu tình cảm.
Ấy vậy mà Triệu Dương lại bày ra vẻ mặt trông cứ như thống khổ lắm, uất ức ngập tràn.
“Phụ hoàng, người rốt cuộc xem nhi thần là bình hoa vô tích sự sao? Nhi thần là vì đại sự, tuyệt đối không sợ nguy hiểm.”
“Ta...” Vốn dĩ định khước từ, bậc đế vương lại nhìn thấy khóe mắt hơi đỏ của con trai.
Lời từ chối chỉ đành nuốt ngược vào trong.
Ai bảo nhóc con này sinh ra đã xinh đẹp, đã thế còn biết làm nũng.
Ông cũng đành chịu.
“Thôi được, con có thể đi.
Ta sẽ cho cảnh vệ đi theo con, thái y Tuệ Thiên Hương, thiện phòng Lý Tử Đàm và binh tướng trẻ tuổi giỏi nhất Chu Diệp Phong.”
Triệu Cao Kỳ là cố tình tìm những người mà Tứ Điện Hạ thân thiết đi cùng y.
Triệu Dương nghe có Lý Tử Đàm và Chu Diệp Phong thì không biết nên vui hay nên buồn.
Hai người họ như chó với mèo, cả một ngày không ghẹo nhau là không chịu được.
Vừa nghĩ đến đã thấy nhức hết cả đầu.
Không lâu, Triệu Dương cùng ba người bên ngoài trở về Hòa cung, nơi ở của y.
Chuyến đi rơi vào tuần sau, bây giờ chuẩn bị thật chu toàn.
Một tuần là vừa đủ.
Nhanh chóng, đêm xuống.
Triệu Dương chìm vào giấc ngủ với nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
Chuyến hành trình sắp tới, có những điều mà y không ngờ tới, bước ngoặt bất ngờ ở tuổi 18...
Thật mong chờ!.