Nửa đêm, gió lạnh thổi qua buốt thấu da thịt, vậy mà Triệu Dương nóng đến cả người đỏ ửng, mồ hồi nhễ nhại.
Trên trán ướt lấm tấm, cánh môi trắng bệt.
Dường như sốt rất cao.
Trong cơn mơ màn, y cảm thấy có ai đó lau người cho mình, đắp khăn ấm lên trán.
Triệu Dương cố gắng mở mắt, nhưng không tài nào dậy nổi.
Cứ lim dim mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ say.
Thẳng một giấc đến sáng, Triệu Dương mới có sức ngồi dậy.
Vừa dựa vào thành giường, y nhăn nhó vì đau nhói ở vết thương bên bả vai, nhìn sơ qua đã được băng bó kĩ lưỡng, độc tố cũng được rút bớt.
Triệu Dương trước tiên là biết mình còn sống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới phác giác mà nhìn xung quanh.
Nơi này khá tồi tàn, nhà được lộp bằng gỗ và lá, giường lại đơn sơ.
Cành vàng lá ngọc như Triệu Dương không khỏi có chút chán ghét.
Tứ Điện Hạ cảm thấy ổn hơn rất nhiều, cũng rất cảm kích người đã dang tay cứu giúp, nếu thành công trở lại Nam Huyền, y chắc chắn sẽ tìm cách báo đáp hậu hĩnh.
Nhưng mà đâu có ngờ, việc mà y làm tiếp theo chính là tìm một chiếc gương, ngắm nghía diện mạo của bản thân.
Càng nhìn, Triệu Dương càng nhăn nhó, cái gì chứ?! Sao có thể xấu xí thế này?
Mà ngay lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ‘cạch' một tiếng, cánh cửa mở ra.
Triệu Dương xoay người, đối mặt với một nam nhân cao ráo.
Mày kiếm mắt sắc, oai phong lẫm liệt, khí khái bất phàm, anh tuấn tiêu sái, là những gì có thể miêu tả vẻ đẹp của vị nam nhân này.
Triệu Dương tưởng tượng, nếu người này mặc giáp sắt chiến binh mà phi ngựa ra chiến trường, thì có thể bá đến mức nào.
Hay khoác lên mình long bào Hoàng Đế, muốn bao nhiêu uy quyền liền có bấy nhiêu.
Tuy nhiên, nếu nhìn kĩ một chút.
Người này hẳn nhiên tuổi còn rất trẻ, nhưng ngoại hình khá rắn chắc, chứng tỏ lao động khá vất vả.
Ánh mắt Triệu Dương bỗng thay đổi, chuyển sang thương cảm.
Thanh niên nọ không biết trong lúc im lặng, Triệu Dương đã nghĩ được đến tám đời tổ tông nhà hắn.
Hắn đi đến gần giường, đặt tô cháo bên cạnh y.
Không mặn không nhạt nói : “Ăn cháo.”
Triệu Dương một mặt biểu cảm như kiểu : Hả? Ai ăn cơ?
Không đợi y cho ý kiến, người nọ cầm cốc nước, đặt mạnh xuống bàn, nói : “Uống nước.” rồi xoay người ra khỏi cửa.
Tứ Điện Hạ : ???
Lạnh nhạt với bổn đại gia như vậy, là lần đầu tiên thấy đó nha.
Triệu Dương cũng không chấp nhất, chỉ là trong lòng âm thầm trừ điểm hảo cảm.
Cầm lấy bát cháo, từ tốn ăn uống.
Quả thật gia quy trong hoàng cung, một cái y cũng không nhớ, nhưng tác phong hoàng gia lại có từ trong máu, dùng bửa rất nhẹ nhàng, không vội.
Y vừa ăn xong, người ban nãy đột nhiên quay lại.
Khoanh tay nhìn y chằm chằm, đến lúc Triệu Dương tưởng như mặt mình sắp lủng lỗ.
Hắn chán ghét nói : “Ngươi, đi tắm.
Quá thối!”
Triệu Dương : “...”
Hắn chê Tứ Hoàng tử Điện hạ, người được mệnh danh là mỹ nam xinh đẹp nhất nước Huyền quá thối? Cái gì cơ?
Không đợi Triệu Dương phản bác, hắn liền quăng một bộ đồ vừa xấu vừa cũ cho y.
Xong chuyện rồi còn đứng đó nhìn nhìn.
Khóe miệng Triệu Dương giật giật, nhẫn nhịn đến đầu sắp bốc khói : “Ngươi, dám chê ta thối?”
“Không chỉ thối, còn xấu.”
Tứ Điện Hạ lập tức hóa đá, mặt mày đỏ như quả gấc, đương nhiên là vì giận, y sắp giận đến hộc máu luôn rồi.
Từ cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ, y chính là được cưng như trứng, hứng như hoa, diện mạo xinh đẹp tuyệt thế.
Dựa vào cái gì mà tên thường dân hèn mọn này lại dám chê bai nhan sắc của ta?
Triệu Dương đứng phắc dậy, hùng hùng hổ hổ mở phăng cánh cánh cửa gần đó.
Tên thiếu niên kia nhìn một màn, khóe miệng hơi nhếch, nhưng cũng không đáng kể.
Giọng thản nhiên, nói : “Đó không phải phòng tắm.”
Triệu Dương quay phắc lại, trừng hắn.
Người nọ nhún vai, xoay người đi ra ngoài.
“Đi theo ta.”
Tứ Điện Hạ một mặt phụng phịu, song cũng ngoan ngoãn theo sau hắn.
Đến nơi, y lại hóa đá.
Hắn, hắn vậy mà lại dẫn y ra một hồ nước!
“Ngươi bị điên à? Bảo ta tắm ở đây?”
Ai ngờ người nọ nhởn nhơ, nhún vai : “Ngươi yên tâm, không ai thèm rình ngươi tắm.”
Cái gì? Lại còn ‘không ai thèm', tên ngu ngốc như ngươi rốt cuộc có biết ta được biết bao giai nhân say đắm hay không? Nông cạn đần độn!
Nhìn vẻ mặt hết đỏ rồi xanh, khi lại tím ngắt của Triệu Dương, thanh niên nọ quyết định không đùa nữa.
Vươn tay chỉ về bên phải : “Nhà tắm bên kia, muốn dùng thì dùng, không thì cứ tắm ở đây.
Không ai rình ngươi đâu, yên tâm.”
Tên điên, ta có khùng mới yên tâm.
Liếc hắn một cái, y xoay người vào phòng tắm, kì cọ gội đầu hết nửa canh giờ, đến lớp hóa trang cũng tróc hết toàn bộ.
Triệu Dương bây giờ xinh đẹp không ai sánh bằng.
Để xem cái tên não úng thủy đó có còn chê y nữa không.
Thật ra, Triệu Dương trước kia đi đâu cũng hóa trang, nên ít khi người khác thấy diện mạo thật của y, không sợ bị phát hiện.
Y phục Triệu Dương mặc, rất tầm thường nhưng khoác trên người y lại đẹp đến phi thường.
Lụa đẹp vì người, đúng là không hề sai.
Chải chải tóc một chút, y chậc chậc lưỡi.
Có cần đẹp đến vậy không?
Nghĩ thế, Triệu Dương liền hất mặt lên trời, thẳng lưng kiêu ngạo mà bước ra.
Ngó ngó một chút, cũng không thấy tên đần độn ban nãy nữa, như vậy cũng tốt.
Bây giờ, y mới có thời gian quan sát xung quanh, đôi mắt hạnh xinh đẹp híp lại.
Đây, là lãnh thổ Trung Sơn.
Thiên nhiên ưu đãi nơi đây rất nhiều, đồi núi trùng điệp, hoa cỏ sum suê, mùa màng tươi tốt, khí trời hòa nhã, cái thiếu sót duy nhất, chắc có lẽ là triều đình tồi tàn, coi mạng dân như cỏ rác.
Thật ngu xuẩn!
Triệu Dương quan sát xung quanh, phát hiện nơi đây thật tồi tàn, mùi nghèo khổ nồng nặc.
Tứ Điện Hạ hơi cau mày, nhất thời không kịp thích ứng.
Y quen sống trong nhung lụa, căn bản không thể hiểu hai chữ cơ cực viết ra sao.
Đi đi một hồi, sự chú ý của y rơi vào tiếng rao 'bánh bao đặc biệt thơm ngon' ở gần đây.
Vì không nhìn đường, y vô tình đâm sầm vào lồng ngực của một ai đó, vốn tưởng mông sẽ đau một trận, vậy mà người đó nhanh như thoắt bắt lấy tay của Triệu Dương, cố định mà đứng vững.
Triệu Dương ngẩng đầu, chạm vào tầm mắt của người thiếu niên.
Lòng thầm chán ghét : lại là hắn, tên đần độn nông cạn.
Mà người nọ lại đột nhiên bất động, con ngươi mạnh mẽ của hắn xoáy sâu vào đáy mắt xinh đẹp của y, thoáng chốc nhíu mày rồi lại nhìn đến thất thần.
Không rõ tâm tư đang nghĩ gì.
Triệu Dương khó hiểu, tưởng rằng hắn bị thần kinh.
Một lát sau, hắn thả tay ra.
Xoay người vào trong nhà, Triệu Dương không có việc gì làm, cũng theo sau.
Dù gì hắn cũng là ân nhân của y, y có thể nhắm mắt nhắm mũi mà bỏ qua cho hắn.
Người thiếu niên đặt cái túi cầm trên tay xuống, lấy ra hai cái bánh bao, bản thân tự ngồi vào bàn, nhâm nhi thoải mái, hoàn toàn coi Triệu Dương là không khí.
Tứ Điện Hạ : "..."
Người nọ đang nhai, lại thấy mặt mình nhột nhột, xoay đầu qua liền bắt gặp ánh mắt thiêu đốt của y.
Đáy mắt hắn hiện lên ý cười.
Làm bộ làm tịch hỏi : "Ngươi muốn ăn hả?"
Triệu Dương cả giận quay mặt đi : "Ta không thèm ăn thứ đồ ăn thấp kém."
Dứt lời, tiếng bụng kêu ọt ẹt liền bán đứng y.
Triệu Dương : "..."
Tổ sư cái bụng đáng chết!!
Mà chàng thanh niên trông thấy lỗ tai đỏ bừng của y, nén cười đến đỏ mặt, sau đó nhịn không nổi nữa, há họng cười to.
Triệu Dương nghe hắn bật cười, cảm thấy cả người đều nóng ran, lục phũ ngũ tạng như muốn nổ tung, hơn hết, y muốn giết người, y muốn băm chết cái tên lỗ mãng súc sinh này!
"Ngươi còn cười ta? Chán sống à?" Triệu Dương vì quá giận, đến khóe mắt cũng bị làm cho ửng hồng, cau mày phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào hắn.
Người nọ liền ngừng cười, dáng vẻ nghiêm túc, một mực liêm chính khiến Triệu Dương ngơ ngác.
Tên điên này còn có thể chững chạc như vậy sao? Bất ngờ đó nha.
Thanh niên thấy khóe mắt đo đỏ của y, lảng tránh đi chỗ khác.
Nghiêm túc nói : "Có tình mua hai cái, chừa phần cho ngươi, ăn đi, như thế vết thương mới nhanh lành, sau đó đi chỗ khác cho ta đỡ tốn."
Triệu Dương hừ lạnh, dậm chân bạch bạch ngồi xuống cái ghế không thể tồi tàn hơn.
Vừa nhai bánh bao, vừa mở miệng phàn nàn : "Ngươi đó, thật quá nghèo nàn."
Người nọ rót một ly trà, đẩy qua cho y, không mặn không nhạt nói "Ừ" một tiếng.
Triệu Dương nhai nhai, bánh bao độn hết qua hai má, môi nhỏ chu chu chúm chím, đáng yêu hết chỗ nói.
Tên thiếu niên kia tựa như không tự nhiên, thẳng lưng ho khan.
Tứ Điện Hạ khó hiểu, ăn xong hỏi hắn một câu : "Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? "
"Đoạn Trường Kiệt, 18 tuổi.
Còn ngươi?"
"Triệu Dương, bằng tuổi ngươi.".