Sở Quốc có một vị công chúa tên gọi Sở Vi Diệp dung mạo tuyệt trần đã vậy còn tinh thông cầm kì thi họa, hoàng đế rất mực yêu thương nàng.
Sở Vi Diệp đến nay cũng đã đến tuổi chọn phò mã nhưng nàng quyết sống chết chưa muốn gả đi.
Hoàng thượng cũng vì thương con mà chọn sẵn cho nàng vài tên nam nhân có địa vị.
“Diệp nhi, con xem nhi tử của Lễ bộ thượng thư hay Hình bộ thượng thư hay nhi tử của thừa tướng…”.
Hoàng thượng vuốt râu ra vẻ tấm tắc khen bọn họ.
Sở Vi Diệp tức giận chỉ nói hai từ “Phụ hoàng!” rồi tức tốc trở về phòng.
Nàng quá bất mãn với ý định của phụ hoàng nên nảy ra ý định bỏ trốn.
Sở Vi Diệp viết để lại một bức thư rồi xách tay nải rời đi.
Đến khi tiểu cung nữ hay hầu hạ cho nàng phát hiện ra bức thư để lại, tin tức rất nhanh được truyền đi.
Cả hoàng cung trở nên náo loạn vì công chúa mất tích.
Hoàng thượng cầm bức thư đọc mà chau mày, cô con gái này thật bướng bỉnh.
Trong thư nàng đã viết: “Phụ hoàng thân mến.
Người đừng lo cho nhi nữ, đến khi con tìm được ý trung nhân nhất định sẽ quay về!”.
Tuy vậy nhưng vì lo lắng mà hoàng thượng cho người đi tìm khắp nơi nhưng vẫn biệt vô âm tính.
Sở Vi Diệp một thân một mình rời cung, từ nhỏ đến lớn quen được cưng chiều chưa bao giờ rời nhà một mình như vậy, nàng có chút lo sợ.
Lướt nhanh qua trên phố, Sở Vi Diệp chọn cho mình một khách điếm tạm trú vài ngày.
Do nàng phẫn nam trang nên tránh được ánh mắt từ xa của bọn quan phủ nhưng lại gần e là bọn chúng sẽ nghi ngờ.
Đường nét gương mặt của nàng rất mực thanh tú mĩ lệ khi phẫn nam trang cũng không che giấu được hết nét nữ tính.
Cũng như mọi ngày hôm nay nàng xuống quầy dùng bữa nhưng đến khi tính tiền lại loay hoay không tìm được túi tiền của mình.
Trong lòng một phen bấn loạn, có lẽ nàng đã đánh rơi nó lúc đi dạo phố.
Tên tiểu nhị nhìn nàng khó hiểu, không lẽ tiểu huynh đệ này định ăn quịt.
Bỗng từ bàn bên kia bước ra một nữ nhân nhìn có vẻ là người ngoại tộc.
Đôi đồng tử màu hổ phách hoạ trên gương mặt thoát tục của nàng.
Màu tóc ngã nâu không đen tuyền như người Sở Quốc.
Nàng bước đến tiện tay trả vài quan tiền cho tiểu nhị.
“Đa tạ.
Không biết cao danh quý tánh của tiểu thư là gì, có cơ hội ta sẽ đền đáp!”.
Sở Vi Diệp ngơ ngơ người hỏi.
Nàng có chút thích thú trước nữ tử người ngoại quốc bởi vì vẻ đẹp này là lần đầu tiên nàng được chiêm ngưỡng.
“Nhìn thấy khó khăn tiện tay giúp đỡ.
Công tử khách sáo rồi.”.
Nữ nhân cười nhẹ, gật đầu rồi xoay đi.
Sở Vi Diệp lại nghĩ con người kia thật là cao ngạo, tưởng nàng không có tiền trả lại chắc.
Nàng đây đường đường là công chúa chút tiền mọn này đáng là gì.
Sở Vi Diệp nheo mày nhìn tấm lưng đã đi xa mà quở trách.
Cứ tưởng lần đầu gặp mặt cũng là lần cuối cùng, duyên trời cũng đưa đẩy hai người gặp lại nhau nhưng ở trong hoàn cảnh khác.
Đoàn người của nữ nhân ngoại quốc ghé ngang qua một tiệm buôn tơ lụa để giao thương hàng hoá thì bắt gặp Sở Vi Diệp đang chẻ củi cực khổ phía sau hiệu buôn.
Hoá ra sau lần đó nàng không còn ngân lượng nữa nên đành phải làm thuê cho người ta nhưng nàng nhất quyết không hồi cung.
Tiểu công chúa này quả thật rất cứng đầu.
“Mệt chết đi được, mệt chết ta rồi!!”.
Sở Vi Diệp không ngừng lẩm bẩm mà than thở.
Tóc của nàng cũng đã ướt đẫm, những giọt mồ hôi cứ thế mà lăn trên gương mặt nàng.
Không vì thế mà làm mất đi vẻ thanh tú của nàng.
Nữ nhân nhìn nàng tay chân vụn về không khỏi thắc mắc có thật là một đấng nam nhi không.
Trời cũng khá nắng gắt, sức nữ nhi như nàng sao chịu nỗi những công việc nặng nhọc này, nàng cảm thấy mệt đầu óc bắt đầu choáng váng rồi ngất đi.
Nữ tử kia thấy vậy bèn chạy lại đỡ nàng vào trong nhà.
Một lúc sau, Sở Vi Diệp cũng tỉnh dậy.
Nghe ông chủ bảo tên này không phải lần đầu bị ngất thế này, không phải vì hắn nài nỉ van xin thì đã đuổi cổ từ lâu.
“Tỉnh rồi sao? Thân là nữ nhân sao lại phẫn nam nhân làm những công việc nặng nhọc thế kia”.
Nữ tử ngoại quốc nhàn nhạt dùng trà tiện thể hỏi thăm.
Sở Vi Diệp tròn mắt ngạc nhiên sao người kia lại biết thân phận của mình.
Thấy biểu hiện của Sở Vi Diệp thì nữ nhân ngoại quốc cũng hiểu nàng định nói gì nên tiếp lời: “Không cần ngạc nhiên.
Lần đầu gặp ngươi ta đã nghi ngờ ngươi là nữ nhân rồi, lần này thì đã xác định rõ.”
Người ngoại quốc như nàng cũng sẽ không nhận ra mình là công chúa nên Sở Vi Diệp cũng không quá đáng ngại.
Nhưng lần trước nàng nợ nữ nhân kia, lần này lại mang nàng một ân tình nên cả hai cũng xem như là có duyên.
Hai người cũng nên biết về nhau để có dịp trả lễ.
“Ta tên Sở Vi Diệp.
Ta vốn là một tiểu thư nhưng gia đình bị hãm hại nên đi lưu lạc khắp nơi chẳng may lại lạc mất túi tiền.
May sao hôm đó có ngươi giúp đỡ.
Còn ngươi?”.
Sở Vi Diệp hoà đồng giới thiệu về mình song nàng cũng dựng chuyện, giấu thân phận công chúa.
“Ả Lạp Nhĩ Tháp Di Ninh, cứ gọi ta là Di Ninh.
Ta là một thương nhân đến từ Ả Lạp quốc.”.
Di Ninh đáp lại nàng tuy ngắn gọn nhưng đầy đủ.
“Hay là...ngươi cho ta theo ngươi được không? Ta bây giờ không có ngân lượng, lại không có nhà cửa.
Ta đi theo để trả nợ cho ngươi!”.
Nghe người kia bảo là “thương nhân” nhất định sẽ đi nhiều nơi.
Nếu nàng đi theo biết đâu sẽ tìm được ý trung nhân lại không phải làm những công việc đáng ghét này.
Sở Vi Diệp nài nỉ Di Ninh.
“Chẳng phải lúc trước ngươi bảo có dịp sẽ trả tiền lại cho ta sao? Bây giờ lại đòi đi theo ta.
Định lấy thân báo đáp sao?”.
Di Ninh nở một nụ cười nhạt, cười như không cười châm chọc người đối diện.
“Ta...Ta nói sẽ đền đáp tức là bây giờ ta đi theo sẽ hầu hạ chăm sóc cho ngươi...Còn cái gì mà lấy thân báo đáp, ta còn đang đợi lang quân như ý của mình.”.
Nhận được ý đùa của người kia Sở Vi Diệp có chút cứng họng nhưng nàng rất nhanh lấy ý trả lời.
Di Ninh nghe thấy hoàn cảnh của Sở Vi Diệp nên cũng gật đầu, quyết định cho nàng đi theo mình dù gì trong người nàng cũng không có ngân lượng lại không có nhà cửa.
Hai người ngồi trò chuyện với nhau thỉnh thoảng lại trao đổi với nhau về văn hóa của hai nước.
Dù gì Di Ninh cũng phải hiểu rõ văn hoá của Sở Quốc cho tiện thích nghi.
Lần này công chúa lại nợ người ta một ân tình nữa rồi.
Di Ninh đi khắp nơi để giao thương đã vậy còn phải cưu mang thêm một mạng người.
Từ đầu Sở Vi Diệp nói sẽ hầu hạ tốt cho Di Ninh nhưng tình thế bây giờ lại ngược lại.
Nàng đối xử với Sở Vi Diệp rất tốt cứ tưởng như thê tử chăm sóc cho phu quân của mình.
Di Ninh cũng không hiểu vì sao Sở Vi Diệp lại phẫn nam trang, nàng cũng không nói rõ cho Di Ninh, Di Ninh cũng không tiện hỏi nữa.
“Ta đói, ta đi sắp hết nỗi nữa rồi!”.
Sở Vi Diệp mè nheo ôm bụng mình nhăn nhó.
Di Ninh nhìn nàng khó hiểu, rõ ràng nàng đang ngồi trên lưng ngựa còn chính mình là người đi bộ, lại bảo không đi nỗi.
Di Ninh không trả lời mà quăn cho nàng một ánh nhìn lạnh lùng rồi quay đi.
Thật sự người ngoài nhìn vào cũng thấy kì lạ, ai lại để cho nữ nhân đi bộ dẫn ngựa còn phận nam nhân lại ngồi chiễm chệ trên lưng ngựa thế kia.
Hắn đúng là một tiểu bạch kiểm, cô nương nào lấy phải có lẽ là bất hạnh ba đời.
Thấy Di Ninh không quan tâm đến mình, nàng tiếp tục than oán: “Tên mặt lạnh kia, bổn công tử thật sự rất đói rồi.
Ta sẽ xỉu cho ngươi xem!”
Một tên trong đoàn cũng cảm thấy mệt mỏi với tên tiểu bạch kiểm kia, hắn thét lên: “Mau im miệng”.
Sẵn tiện đưa gương mặt giận dữ lên nhìn nàng.
Sở Vi Diệp bị một phen hù doạ mà sợ hãi, trước giờ chưa có ai dám lớn tiếng với nàng như vậy.
Nàng định cãi tay đôi với hắn nhưng nhớ lại chính mình đang ăn bám người ta nên phải nhịn đi.
Di Ninh nghe vậy nhìn hắn nheo mày lắc đầu, dù gì trong đây chỉ mình nàng biết tên tiểu bạch kiểm kia là nữ nhân.
Di Ninh bèn rời đoàn tìm mua vài cái bánh nướng cho Sở Vi Diệp.
Sở Vi Diệp nhận được bánh tít mắt cười, thật sự nàng đã đói lã người, đây chính là vị cứu tinh.
“Đa tạ đa tạ, ngươi thật tốt.
Các ngươi không ăn sao?”.
Thấy chỉ có bản thân có bánh ăn nên nàng không khỏi thắc mắc.
“Vẫn chưa đến giờ ăn.”.
Di Ninh lạnh nhạt đáp.
Không có tiếng kêu than của Sở Vi Diệp cả đoàn người lặng yên hoà vào đám đông giữa phố.
Một trong số tên trong đoàn đề nghị Di Ninh ngồi lên ngựa của mình còn ngựa đó cứ để hắn dắt.
Nhưng Di Ninh từ chối, nàng chính là xem rốt cuộc tiểu thư ngồi trên ngựa kia có rủ lòng thương không.
Bỗng từ đâu một tên ăn mày, có vẻ là vừa mới trộm đồ chạy thật nhanh tông rất mạnh vào phần sau của con ngựa khiến nó kích động mà lao thẳng về phía trước không kiểm soát.
Di Ninh cũng không đề phòng, dây dẫn ngựa tuột khỏi tay.
Nàng hốt hoảng đuổi theo nó.
Sở Vi Diệp bị một cú bất ngờ bật ngược ra sau may mà kịp nắm lấy sợi dây nên không bị ngã.
Nàng sợ hãi ôm lấy cổ ngựa nhắm mắt mặc kệ mọi thứ xung quanh.
Tim của nàng bây giờ đã đập loạn hết cả lên, trong lòng không ngừng gào thét.
Di Ninh đạp đất thi triển kinh công rất nhanh bay lên lưng ngựa, nàng giữa lấy sợi dây khống chế nó.
Sau một hồi vật vã thì con ngựa cũng đã bình tỉnh trở lại.
Nhìn lại thì Sở Vi Diệp hiện tại chính là đang ngồi trọn trong lòng Di Ninh.
Di Ninh buông dây cương ra định bước xuống thì Sở Vi Diệp ngăn lại:
“Đừng, ngươi ngồi đây với ta.
Lỡ như nó lại điên loạn lần nữa thì hù chết ta.”
“Lúc trước có người lại không cho ta ngồi mặc dù đây là ngựa của ta!”.
Di Ninh đem chuyện cũ nhắc lại.
Trước kia Sở Vi Diệp không cho Di Ninh ngồi chung với mình, một mực đuổi nàng xuống hòng chiếm đoạt ngựa.
Di Ninh cũng không so đo với Sở Vi Diệp nên mặc nàng muốn làm gì thì tuỳ.
“Nhưng bây giờ ta nghĩ lại rồi.”.
Sở Vi Diệp cười trừ diện lí do
Di Ninh cầm lấy dây cương phi ngựa thật nhanh, bọn người phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo.
Tốc độ di chuyển của họ so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều vì không còn phải dẫn bộ nữa.
Di Ninh ngồi phía sau điều khiển ngựa, mùi hương của Sở Vi Diệp theo gió mà phảng phất trên mũi nàng.
Nữ nhân ngồi phía sau có chút nhếch môi, tiểu bạch kiểm này thật ra cũng rất thơm.
Cơ thể của Sơ Vi Diệp cũng dựa hoàn toàn vào người Di Ninh.
Nàng có chút ngại không quen nhưng tiếng vó ngựa lại làm cho nàng thích thú hơn cả.
So với việc ngựa mất kiểm soát và có người kiểm soát thì khác hơn rất nhiều..