Thiên Hạ Vì Người Mà Tịch Mịch


Di Ninh băng qua phố Trường An chỉ còn dòng người thưa thớt.

Nàng cũng không cần phải chen lấn tranh giành đường đi.

Hai bên đường vẫn còn ánh đèn từ những chiếc đèn lồng đỏ rực.

Nàng đưa mắt liếc nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.

Đi một hồi Di Ninh bỗng dừng lại một lúc ngồi thụp xuống mặt đường than thở: "Rốt cuộc ngươi đang ở đâu?".

Các hàng quán cũng đã dần đóng cửa duy chỉ có một quán rượu nhỏ vẫn còn lập lờ ánh đèn.

Quán rượu ấy là hi vọng cuối cùng của nàng.

"Tiểu thư, người đừng uống nữa nếu không sẽ say mất.".

Một nữ tử mặc y phục bình thường có lẽ là nha hoàn đang khuyên ngăn chủ tử của mình.

"Mặc kệ ta.".

Nữ tử còn lại nhìn có vẻ là chủ tử với lớp y phục sang trọng hơn.

Nàng đang xua tay đuổi nha hoàn của mình.

Bỗng bàn bên cạnh có hai gã đàn ông bặm trợn tiến lại trêu ghẹo nàng.

Một tên đưa tay vuốt lấy gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của nàng mà thèm khát.

Tên còn lại đưa tay giữ lấy tay nàng không cho động đậy.

"Cô nương xinh đẹp, đêm khuya thế này còn đi đâu, chi bằng đêm nay hãy đi với bọn ta".

Một tên cười gian xảo, giọng đầy vẻ biến thái.

"Mau buông ta ra".

Nàng vung tay vùng vẫy thoát khỏi cánh tay rắn chắc của hắn nhưng vô dụng.

Tiểu nha hoàn thấy thế cũng bèn nhào vô kéo hắn ra cứu chủ tử của mình.

Do yếu thế nên tiểu nha hoàn bị hắn hất té xuống nền gạch.

Hai gã đàn ông bắt đầu lôi kéo nàng đi với hắn.

Bỗng từ phía sau có người bắt lấy vai của bọn họ đẩy ra ngoài.

Đột nhiên bị một lực lôi đi, bọn họ giận dữ quay lại quát vào Di Ninh: "Tên tiểu tử thối làm hỏng chuyện tốt của lão tử.".

Bọn họ nhào tới định đánh Di Ninh.

Nàng rất nhanh né được và cho mỗi người một đấm ngay mặt rướm máu tươi.

Họ đưa tay sờ lên miệng mình, dính vào tay vài vết đỏ tức giận quát to: "Chuyện không liên quan đến ngươi lại dám đả thương lão tử".


Dù hắn lớn miệng nhưng cũng kiêng nể Di Ninh một phần.

"Sao lại không liên quan.

Nàng là thê tử của ta.

Các ngươi lại ngang nhiên trêu ghẹo nàng".

Vẻ mặt Di Ninh tức giận nhìn bọn chúng.

Xong nàng quay sang Sở Vi Diệp bế nàng lên nằm trong lòng mình, không quên nói: "Nương tử, chúng ta về thôi".

Di Ninh xoay lưng lại với bọn chúng rồi rời đi.

"Người làm phu quân như ngươi lại để thê tử mình ra ngoài một mình đêm khuya như thế có đáng mặt nam nhân không".

Bọn chúng hét to phía sau Di Ninh.

Di Ninh nghe thấy nhưng cũng không quay lại mà tiến thẳng về phía trước.

Sở Vi Diệp tuy có chút say nhưng những hành động vừa rồi của Di Ninh nàng đều chứng kiến, cả việc Di Ninh gọi nàng là "nương tử".

Trong lòng nàng lúc này có nhiều tâm trạng lẫn lộn.

Nàng trách móc Di Ninh đã để nàng ở một mình nhưng cũng thầm mừng vì Di Ninh đã đến tìm nàng.

Sở Vi Diệp nằm gọn trong lòng Di Ninh cũng không muốn tách rời.

"Di Ninh, ta muốn đến hội hoa đăng".

Nàng lúc này có hơi ngẩng đầu lên, nói nhỏ chỉ hai người nghe thấy.

Di Ninh gật đầu với nàng rồi rẽ hướng đi đến hội hoa đăng.

Tiểu nha hoàn ở phía sau cũng bám theo.

Nếu như không có nha hoàn đi theo Di Ninh đã sớm đưa Sở Vi Diệp đến hội hoa đăng bằng kinh công của mình.

Thoáng chốc các nàng cũng đã đến nơi.

Hiện tại nơi đây vắng vẻ chỉ còn lại vài người còn trụ lại đến giờ này.

Cả bờ sông như tràn ngập những ngọn hoa đăng trôi lềnh bềnh, đó là những ước vọng khát khao của người dân về tình yêu, hạnh phúc, ấm no...Do các nàng đến trễ nên không thấy được những chiếc lồng đèn bay lượn lờ thắp sáng cả bầu trời đêm.

Di Ninh buông Sở Vi Diệp xuống rồi chạy đi tìm một quầy hàng nào đó còn mở cửa để mua lồng đèn.

Cả phố như chìm vào màn đêm, dốc cả sức cũng khó lòng tìm thấy một gian hàng bán lồng đèn thả bay.

Bỗng đi tới một con hẻm, nàng phát hiện một ông cụ ngồi phệt dưới đất trưng bày những chiếc lồng đèn chưa bán được.

Quả thật là may mắn, nàng mua hết số lồng đèn đó và tặng thêm ông lão một ít ngân lượng.

Di Ninh nhanh chóng quay trở về đưa lại số lồng đèn đó cho Sở Vi Diệp.

Hai người cùng nhau cầu nguyện rồi thả bay những chiếc lồng đèn lên không trung.


Thời khắc chiếc lồng đèn vụt khỏi tay của hai nàng là mang đi bao niềm tin, khát khao hạnh phúc của bọn họ.

Chúng bay xa dần, xa dần sau chỉ còn những chấm chi chít nhỏ phát sáng như những vì sao.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, trong mắt chỉ tồn tại mỗi hình ảnh của đối phương.

Gương mặt của Sở Vi Diệp do có men rượu nên ửng đỏ lại càng thêm đỏ vì cái nhìn của Di Ninh dành cho nàng.

Nàng bỗng chuyển hướng nhìn, phát hiện vẫn còn một chiếc đèn chưa thả.

“Tiểu Hoa, ngươi mau lại đây cầu nguyện đi, thứ này cho ngươi.”.

Sở Vi Diệp chợt nhớ đến cung nữ đã ngày đêm hầu hạ cho nàng.

Nàng cũng biết Tiểu Hoa cũng có mưu cầu hạnh phúc của riêng bản thân.

Tiểu Hoa mừng rỡ đón lấy, ríu rít cảm ơn hai người.

Tiểu Hoa mải mê nhắm mắt cầu nguyện rồi thả bay chiếc đèn lồng lên cao.

Sở Vi Diệp kéo tay Di Ninh lại gần bờ sông rồi hai nàng ngồi xuống nói chuyện.

“Vừa rồi ngươi cầu nguyện gì thế?”.

Sở Vi Diệp tò mò hỏi
“Ta mong người dân trong thiên hạ đều phải thật bình an, hạnh phúc”.

Di Ninh từ tốn trả lời.

Phải nàng mong mọi người phải thật bình an, thật bình an.

Phía sau lời nói ấy có bao nhiêu ẩn ý bên trong.

Đúng hơn là nàng mong phụ vương thay tiên hoàng thu hồi thánh chỉ để giữ yên bình cho hai nước.

“Còn ngươi?”.

Di Ninh hỏi lại.

“Không nói cho ngươi nghe.”.

Sở Vi Diệp tránh mặt chỗ khác.

Nàng muốn gì ngoài việc mong muốn Di Ninh sẽ đáp lại tình cảm của mình.

Hai nàng im lặng ngồi cạnh nhau cảm nhận hơi thở của đối phương.

Xung quanh chỉ còn lại tiếng côn trùng vang lên inh ỏi xé toang vẻ tĩnh lặng của màn đêm.

Sở Vi Diệp cũng đã ngấm mệt nên nàng thiếp đi, ngã đầu tựa lên vai của Di Ninh trong vô thức.


Cả thân người của nàng cứ như thế mà nghiêng về phía Di Ninh.

Cảm nhận được sức nặng đè trên vai, Di Ninh mới quay sang nhìn xuống vai mình.

Sở Vi Diệp lúc này cũng đã nhắm hai mắt dường như nàng đã ngủ.

Di Ninh mới gọi thử vài tiếng đánh thức người kia:
“Công chúa…”.

Người kia vẫn không hồi âm
“Sở Vi Diệp...”.

Vẫn im lặng
“Nương tử…”.

Vẫn không có tiếng trả lời
Khoé môi Di Ninh bỗng cong tạo thành tiếu ý sau lời gọi trêu đùa kia.

Di Ninh khẽ đưa tay chạm lấy đường nét trên gương mặt Sở Vi Diệp rồi rất nhanh rút tay về.

Nếu như không phải do số phận có lẽ hai nàng đã đến được với nhau.

Vậy nên nàng không đủ can đảm để đáp lại tình cảm của bất cứ ai.

Hiện tại họ bất chấp yêu nàng nhưng đến khi họ nhận ra sự thật liệu có tha thứ cho Di Ninh hay hận nàng đến tận xương tuỷ.

Nhân gian luôn vô vàn thế sự, ai biết sau này sẽ ra sao? Cứ mặc cho thiên định, thiên ý an bài.

Có lẽ Sở Vi Diệp đã ngủ say nên không thể chờ nàng đến khi tỉnh dậy Di Ninh bèn đỡ nàng lên lưng cõng nàng về phủ.

Hơi thở nóng của Sở Vi Diệp cứ thế phả vào cổ Di Ninh làm nàng có chút không quen.

Nhưng nàng cũng khồn vì thế mà sửa lại tư thế cho Sở Vi Diệp.

Ba người cứ thế bước đi giữa phố vắng tanh u tối.

Tiểu Hoa sợ hãi bóng tối nên đi nấp nấp vào phò mã.

"Hôm nay ngươi mệt rồi, phải theo nàng ấy cả đêm".

Di Ninh thấy vậy nên bắt chuyện cho Tiểu Hoa đỡ sợ.

"Đi theo hầu hạ chăm sóc cho công chúa là bổn phận của nô tì".

Tiểu cung nữ nghe thấy thanh âm của phò mã nên liền đáp lời.

Được dịp Tiểu Hoa lại huyên thiên không ngừng: "Nô tì cảm thấy phò mã và công chúa rất đẹp đôi a.

Phải chi ta cũng được gả cho một người giống như phò mã gia".

Di Ninh liếc sang nhìn Tiểu Hoa làm nàng ấy có chút sợ hãi, tưởng rằng mình đã lỡ lời: "Thứ lỗi cho nô tì, nô tì sẽ không nói nữa".

Tiểu Hoa tự vả vào miệng mình rồi lắc đầu xin lỗi.

"Ta đáng sợ đến vậy à? Ngươi đâu cần phải làm thế, ta đâu có trách tội ngươi điều gì".

Di Ninh nhìn Tiểu Hoa khó hiểu
"Phò mã gia nhìn nô tì như thế làm nô tì tưởng mình đã nói sai".

Giọng tiểu cung nữ có chút nhỏ lại
"Không có".


Di Ninh nhìn người kia lắc đầu.

Nhưng nàng cũng không hi vọng Tiểu Hoa sẽ được gả cho một người giống nàng.

Cũng như mọi người, chỉ biết Di Ninh qua bề ngoài không biết sự tình bên trong.

"Phò mã gia, ngài thật tốt.

Nô tì nghĩ công chúa sẽ thật hạnh phúc".

Tiểu Hoa đan hai tay vào nhau như nguyện cầu
Nghe những từ này Di Ninh bỗng đơ người một chút.

Sở Vi Diệp ở bên cạnh nàng có lúc nào cảm thấy hạnh phúc.

Nàng không thể cho công chúa hạnh phúc như nàng ấy mong muốn.

Nếu càng gieo rắc hi vọng cho Sở Vi Diệp sau này chỉ càng làm tổn thương nàng ấy.

Nhưng Di Ninh cũng không đành lòng làm Sở Vi Diệp thất vọng.

Hết lời Di Ninh cũng không trả lời Tiểu Hoa.

Thoáng chốc họ cũng quay về phủ phò mã.

"Ngươi về nghỉ ngơi đi, nàng cứ để ta chăm sóc".

Di Ninh thấy Tiểu Hoa cũng đã thấm mệt cũng nên cho y nghỉ ngơi.

Tiểu Hoa cúi đầu hành lễ rồi rời đi.

Di Ninh cõng Sở Vi Diệp lại giường rồi từ từ buông nàng xuống.

Nàng cởi giày giúp công chúa rồi đắp chăn ngay ngắn lại cho nàng.

Tiện thể lấy khăn lau mặt bằng nước ấm cho công chúa vì ra đường khá nhiều bụi bặm.

Làm xong việc nàng định xoay người tiến lại trường kỷ thì bỗng người kia thì thào: "Di Ninh…"
Di Ninh nghe thấy Sở Vi Diệp gọi mình bèn cúi đầu thấp xuống để nghe rõ hơn: " n"
Sở Vi Diệp không nói lời nào nữa, là nàng đang nói mớ sao.

Di Ninh lại tiếp tục rời giường thì một bàn tay nắm lấy tay nàng lại bảo: "Đừng đi".

Nàng lúc này mới cầm lấy bàn tay kia buông lời an ủi: "Được ta không đi".

Sở Vi Diệp nghe thế mới buông nàng ra.

Di Ninh bèn cởi giày nằm vào chỗ bên cạnh Sở Vi Diệp.

Nàng vén một góc chăn rồi trường người vào.

Sở Vi Diệp cảm nhận được hơi ấm bên cạnh bèn vươn người tới ôm lấy Di Ninh, nằm gọn trong lòng nàng.

Cứ cho là công chúa sau rượu nên làm càng chiếm tiện nghi của Di Ninh đi.

Cảm nhận được như mình đang ôm một vật mềm mại nên Sở Vi Diệp dụi dụi vào lòng người kia mà cảm thấy dể chịu vô cùng.

Di Ninh chau mày nhìn nàng nhưng rồi cũng để mặc cho công chúa ôm mình.

Di Ninh đặt tay xuống kê đầu cho Sở Vi Diệp gối lên tay mình yên giấc, nàng lẩm bẩm nói: "Ngủ ngon" mặc dù biết rõ người kia sẽ không nghe thấy.

Di Ninh cũng yên tâm mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận