Hai người lúc này đã thấm dần men say, cử chỉ cũng bắt đầu lã chả không theo kiểm soát.
Nhưng thoạt nhìn A Lạc có vẻ là người say nhiều hơn.
Nàng bắt đầu nói linh tinh.
"Chủ nhân, ta muốn gặp lại nàng!".
Giọng nói nàng có chút khàn đặc nói với người kia.
A Lạc lúc này cũng không biết nàng đang nói gì.
"Nàng?".
Di Ninh nhìn gương mặt đang mơ màng trong men say kia mà khó hiểu.
"Là nàng ấy, là Sở..hức...Vi...hức...!Nguyệt".
Lời nói của A Lạc bắt đầu khó nghe vì những tiếng nấc xen vào.
"Ngươi say rồi để ta đưa ngươi về".
Di Ninh vừa nói vòng tay qua dìu người kia đứng dậy.
Song nàng cũng đặt lại ngân lượng trêи bàn.
Nhận thấy có sự khó chịu từ cơ thể, A Lạc lắc đầu đẩy tay Di Ninh ra.
Không có sự dìu dắt của người kia, hai chân nàng loạng choạng té xuống đất.
Hai người dằn co qua lại gây sự chú ý đến mọi người xung quanh.
Người ngoài nhìn vào cứ tưởng đôi phu thê cùng nhau uống rượu thật mặn nồng.
Trong người Di Ninh cũng có chút men say nên nàng tỏ ra khó chịu nhìn A Lạc.
Hết cách nàng đánh thật mạnh vào gáy A Lạc để làm nàng ấy bất tỉnh sau đó mới cổng A Lạc về.
Bước đi Di Ninh cũng lảo đảo không kém mà lại cổng thêm một người khác càng thêm khó khăn.
Hai người cứ thể bước ra quán trước sự trầm trồ của mọi người.
"Xem bọn họ hạnh phúc chưa kìa".
Một tên đập bàn cười sảng kɧօáϊ.
"Phải phải…".
Một tên khác cũng hùa theo.
Di Ninh đành mặc kệ những lời ấy mà tiếp tục bước qua.
Nàng băng qua con phố, thỉnh thoảng lại bị ánh nhìn của những người đi đường liếc sang.
Thấy vậy, nàng cũng ngầm hiểu bọn họ là đang nghĩ gì.
Di Ninh lắc đầu mặc kệ bọn họ.
Dù gì đây cũng là tình huống bất đắc dĩ.
Về đến nhà, Di Ninh nhẹ nhàng đặt A Lạc xuống giường, tháo bỏ giày cho nàng rồi đắp chăn lại ngay ngắn.
Đang định xoay người rời đi, Di Ninh lại nghe A Lạc lẩm bẩm gì đó rất nhỏ, các chữ lại dính nhau rất khó nghe.
Nàng đành cúi người xuống để nghe rõ âm thanh trầm đó.
"Sở...ViNguyệt".
A Lạc đang lẩm bẩm.
Nghe xong Di Ninh cũng không nghe được hết A Lạc đang nói gì.
Nàng chỉ nghe được chữ "Sở" rõ ràng còn hai chữ còn lại rất khó nghe.
"Ta muốngặpnàng".
A Lạc lại nói tiếp.
Lần này Di Ninh lại chau mày khó hiểu.
Nàng không thể nghe được A Lạc đang muốn nói gì.
Lúc ở quán rượu cũng vậy, nàng chỉ nghe được thấp thoáng điều gì đó, chắc là đang nhắc đến người có chữ "Sở" này.
Tên ai lại có chữ "Sở"? Nếu vậy thì chỉ có một người.
Sở Vi Nguyệt?
Vì nàng biết A Lạc từ trước đến nay chỉ gặp mỗi tam công chúa có tên như vậy.
Đột nhiên A Lạc lại gọi tên Sở Vi Nguyệt làm gì, có ẩn ý gì phía sau chăng.
Nhưng hiện tại A Lạc đã say ngất, nàng cũng không hỏi được gì.
Di Ninh đành tiến về phía cửa hướng về phủ của mình.
Bên phía Thường Nguyệt cung, trong căn phòng chỉ còn lập lờ ánh nến, Sở Vi Nguyệt ngồi trước gương đồng tự ngắm nhìn mình trong đó.
Tuy nhìn là vậy nhưng thực ra tâm nàng lại đang nghĩ về chuyện khác.
Nàng nhớ lại ánh mắt của nữ nhân giả mạo cung nữ hôm trước.
Ánh mắt sắc lạnh vô hồn, nàng đoán đây có lẽ là một sát thủ.
Nhưng người kia lại không có ý đả thương nàng huống chi là giết.
Vã lại Sở Vi Nguyệt cũng chưa xác định được mục đích thật sự của bọn họ.
Nếu thật sự có tai mắt trong cung vậy...nàng đành dùng kế lui binh dụ địch.
Sở Vi Diệp lấy ra một tấm bản đồ đặt trêи bàn.
Nàng đánh dấu chỗ hôm trước hai người gặp nhau.
Theo như lời khai của hắn, nhất định hắn từ phòng của phụ hoàng ra.
Nàng nhấc bút đánh dấu lại, rồi tiếp tục nhớ đến đám người hắc y bỗng nhiên xông ra đả thương nàng.
Theo như quan sát bọn chúng xông ra từ hướng Tây, vừa trùng khớp với vị trí các phủ bị trộm.
Vậy có thể bọn chúng từ vị trí đó lại đây để tiếp ứng cho cung nữ kia.
Sở Vi Nguyệt bắt đầu hoài nghi suy nghĩ.
Vậy chẳng lẽ bọn chúng vào từ cửa Tây? Không đúng, hôm đó bọn lính tuần từ phía Tây qua chẳng lẽ bọn họ không phát hiện.
Sở Vi Nguyệt đành loại bỏ hướng Tây và hướng Bắc.
Vì hướng Bắc là tẩm cung của phụ hoàng, nếu hắn đã làm xong nhiệm vụ nhất định sẽ theo hướng đó trốn thoát, nàng cũng sẽ không chạm mặt cung nữ đó.
Nghĩ đến đây, Sở Vi Nguyệt đặt bút loại bỏ khu vực phía Bắc và Tây.
Nàng nhìn vào hướng Đông và Nam suy ngẫm.
Thái tử? Mà thái tử cũng không có lý do gì để làm như vậy, dù gì trước sau ngôi vị hoàng đế này cũng thuộc về huynh ấy.
Sở Vi Nguyệt lại đưa tay chỉ vào bản đồ những chỗ bọn chúng có thể vào mà nàng không nhìn thấy.
Mà tẩm cung của nàng ở hướng Đông, vậy hiện tại nghi ngờ đều đặt vào hướng Nam.
Nhưng cũng không thể bỏ qua những nơi hướng Đông khuất tầm mắt của nàng, hoặc có thể bọn chúng qua mặt được nàng.
Hướng Nam gần nhất là Khôn Vi cung của Sở Vi Diệp.
Nhưng Sở Vi Diệp cũng không lý do gì làm như vậy.
Nàng nhìn một góc nhỏ xa xa ở phía Nam là phủ ngũ phò mã.
Sở Vi Nguyệt chợt nhớ đến Di Ninh, lần trước chuyện của Lục gia chính Di Ninh cũng từng làm nàng nghi ngờ nhưng rồi cũng bỏ qua.
Nhưng từ hướng Nam đi qua hướng Tây cũng có khả năng không chạm mặt trực tiếp bọn lính tuần.
Xem ra người đứng phía sau rất am hiểu về giờ giấc trong cung, mọi thứ hắn dường như nắm rõ trong lòng bàn tay.
Vậy nên hắn mới tính được lúc nào bọn lính tuần đi khỏi để ra lệnh cho thuộc hạ xông qua đó.
Lúc đó cũng chỉ còn số ít vài tên, dễ dàng qua mặt được.
Vậy chứng tỏ khi đó tên thủ lĩnh cũng có mặt ở đó tham gia vào chuyện này.
Vì hắn có ở đây mới dễ dàng nhắm vào tình hình mà ra lệnh.
Không hiểu sao cái tên "Di Ninh" cứ hiện trong đầu nàng.
Phải chăng do dư âm lần trước nên nàng mới sinh nghi như vậy.
Lúc bọn họ xông ra cứu người, nếu trong số đó có Di Ninh nàng nhất định sẽ nhận ra.
Màu mắt của Di Ninh rất đặc biệt, nhất định sẽ phản bội lại nàng ấy.
Vậy có thể lúc đó Di Ninh tìm cách trở về phủ.
Nhưng bọn tuần tra lúc đó có lẽ đã đi đến hướng Nam nên nàng sẽ gặp khó khăn.
Điều Sở Vi Nguyệt không muốn nghĩ đến cũng dần hiện ra trong đầu nàng.
Nàng liếc mắt sang nhìn góc nhỏ chỗ Khôn Vi cung vì nơi ấy gần nhất để Di Ninh dễ dàng lẫn trốn.
Phải rồi, hôm đó Di Ninh và Sở Vi Diệp cùng nhau bước vào Đại điện.
Vẻ mặt của Sở Vi Diệp lúc đó cũng rất phấn khởi, xem ra tối hôm đó họ ở bên nhau.
Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán của nàng.
Cũng không thể chắc là ai đứng sau chuyện này.
Điều nàng không mong muốn đó chính là Di Ninh làm nàng thất vọng thêm nữa.
Những gì trong đầu chợt suy đoán đến đều trùng khớp với hoàn cảnh của Di Ninh.
Tam công chúa tất nhiên không tin điều nàng đang nghĩ là sự thật.
Nhưng nếu Di Ninh đúng là người đó thì nàng có lại che giấu giúp nàng ấy nữa không?
Sở Vi Nguyệt khẽ thở dài, gấp lại tấm bản đồ rồi bước lên giường an giấc.
Trong tâm có ưu phiền có lẽ đêm nay nàng khó mà ngủ được suôn sẻ.
Sáng hôm sau, A Lạc tỉnh dậy trong trạng thái đau nhức đầu.
Nàng lấy tay xoa xoa thái dương để giảm bớt cơn đau.
Có lẽ tối hôm qua nàng uống quá nhiều rượu huống chi trước giờ lại chưa từng thử qua bao giờ.
A Lạc đưa mắt nhìn xung quanh, đây rõ ràng là nhà của mình.
Lại nhớ tối hôm qua cùng chủ nhân dùng rượu, có lẽ chủ nhân đã đưa nàng về.
Nghĩ đến đây A lạc có chút hổ thẹn.
Nàng đưa tay ôm đầu, không biết tối qua nàng có làm những hành động gì quá đáng không, vì nàng sợ giống như những tên nam nhân nàng thấy trong tửu quán.
Một lúc sau, A Lạc nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài, thuận thế đứng dậy mở cửa cho người kia.
“Chủ...chủ nhân”.
Nàng có chút lắp bắp
“Sao thế? Thấy ta thì không được vui?”.
Di Ninh nghiêng mặt hỏi
A Lạc lắc đầu, khổ nỗi nàng không dám nhìn mặt Di Ninh mà nói: “Không có.
Chỉ là ta…”
Di Ninh vẫn trong tâm thế chờ người kia trả lời.
Rốt cuộc thì A Lạc cũng không thể nói ra, chỉ đành lãng tránh: “Thôi bỏ đi.
Chủ nhân đến tìm ta có việc gì? Người đến đây thường xuyên như vậy không sợ bị người trong phủ nghi ngờ sao?”
“Ai cũng biết ta bận rộn nên khoảng này ngươi đừng lo.
Ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi?”.
Giọng nói có vẻ nghiêm túc hơn hẳn với lúc nãy.
Hai người từ từ ngồi vào bàn, Di Ninh tiện tay rót cho mình một cốc trà nhưng vẫn không có giọt nào rơi xuống cốc.
“Không pha trà sao?”.
Di Ninh nhìn người kia hỏi
“Hôm nay ta ngủ dậy trễ nên không kịp pha trà.
Để ta đi châm trà cho người”.
A Lạc tỏ ra lúng túng cười trừ với Di Ninh.
Song nàng cầm bình trà lên định bước đi.
“Thôi, ngươi ngồi đây đi, không cần nữa”.
Di Ninh đè lại bình trà trong tay A Lạc, lắc đầu.
Đợi A Lạc ngồi lại thì mới bắt đầu nói: “Sở Vi Nguyệt?”
Nàng chỉ nói tên của tam công chúa nhầm để thăm dò thái độ của người kia.
Nếu A Lạc thật sự để tâm đến nhất định sẽ không thể giấu được cảm xúc với nàng.
Quả đúng như Di Ninh đoán, vẻ mặt A Lạc có chút xao động nhưng chỉ thoáng qua.
Nếu không chú ý kĩ nhất định khó mà nhận ra sự thay đổi trêи nét mặt A Lạc.
A Lạc cũng biết chủ nhân rất giỏi trong việc thăm dò người khác, có lẽ Di Ninh đã nghi ngờ điều gì nên mới nói với A Lạc như vậy.
Nhưng nàng đành giả vờ liều một phen qua mặt chủ nhân: “Ý của người là gì?”
“Trong lúc say ngươi đã liên tục gọi tên nàng”.
Di Ninh khẽ nhếch mép, xem ra A lạc trong tâm thật sự có vấn đề.
Nghe đến đây, A lạc liền cồn cào không yên, quả nhiên hôm qua nàng đã nói linh tinh điều gì đó.
Nếu không chủ nhân đã không biết được.
A lạc cúi gằm mặt vẫn chưa có ý định trả lời người kia.
“Ngươi và nàng có gì sao?”.
Di Ninh lại tiếp tục hỏi
A lạc liền xua tay lắc đầu: “Không có...”.
Nàng định nói thêm gì đó nhưng vẫn không thể mở lời.
Nhìn thái độ A Lạc như vậy Di Ninh cũng đoán ra, A Lạc định giấu nàng đến bao giờ nữa.
Nàng nhẹ giọng từ từ nói với người kia: “Không sao, có chuyện gì cứ từ từ nói.
Nếu cần gì ta có thể giúp ngươi”
Nghe vậy, trêи mặt A Lạc liền hiện ra tia sáng rỡ liền nói: “Thật sao?”
Đợi Di Ninh gật đầu nàng mới nói tiếp: “Ta muốn gặp lại nàng ấy”
“Vì sao?”.
Di Ninh có chút nghi ngờ hỏi
“Ta cũng không rõ.
Vừa gặp nàng ta đã có cảm giác rất kì lạ ở trong lòng, ta cũng không biết nó là gì.
Từ hôm đó trở đi ta đều muốn được gặp lại nàng”.
Những dòng tâm sự thật lòng từ miệng A Lạc tuông ra, vừa chậm rãi vừa nhẹ nhàng.
Di Ninh có chút biến sắc, chẳng lẽ A Lạc thích Sở Vi Nguyệt nhưng nàng ấy không nhận ra.
Trước giờ A Lạc cũng chỉ chém giết có lẽ không thể hiểu được tình cảm này.
Di Ninh cũng không thể giải thích cho A Lạc nghe vì chính nàng cũng không thể lý giải được bản thân mình.
Nhìn thấy A Lạc như vậy, nàng cũng muốn thành toàn tâm nguyện cho A Lạc.
Di Ninh lên tiếng nói: “Thôi được, ta tạm thời đồng ý giúp ngươi nhưng ta cần thời gian để suy nghĩ”
Nghe đến đây, A Lạc vui mừng khôn xiết, nàng liên lục gật đầu nói đa tạ Di Ninh.
Trêи môi hiện rõ ý cười không giống như của một sát thủ..