Thiên Hạ Vì Người Mà Tịch Mịch


Tiếng mưa rơi tí tách, từng giọt nhẹ nhàng lắng đọng như bao trùm lấy cả căn phòng.

Thỉnh thoảng lại nghe âm thanh hít thở đều đều của hai nàng thả vào tiếng mưa ngoài kia.

Một căn phòng, hai người, cô độc, tịch mịch, từng nhịp hơi thở không hẹn mà hoà vào như một.

Lặng người tựa vào nhau, có thể cảm nhận được tất cả sự lặng yên của đối phương.

Như một liều thuốc, đắng!
Như một đoá hoa đã tàn, héo úa.

Tình cảm của họ giống như vậy, hiện tại không thể nào có thêm một tia khởi sắc.

Cả hai nàng cứ như vậy lặng ngồi bên nhau, bình yên, đau thương, nhưng sự dịu dàng dành cho nhau có lẽ đã bình ổn lại vết thương vô hình.

Tiếng mưa ngoài kia cũng đã lắng xuống phần nào nhưng lại càng làm tăng thêm không khí yên ắng trong căn phòng.

Hai người có lẽ đều có những tâm tư trong lòng nhưng vẫn chưa có ai chịu mở lời.

Sở Vi Diệp khẽ cọ nguậy, nàng nhích người một chút để đổi tư thế khác sau một hồi ngồi yên trong lòng Di Ninh, nàng đã mỏi.

“A Ninh!”.

Sở Vi Diệp khẽ gọi, âm thanh có chút nhỏ nhưng cũng đủ để người kia nghe.

“Ân?”.

Di Ninh liền đáp lời.

Sau một lúc yên lặng, căn phòng cũng vang lên tiếng người.

Tuy mọi thứ vẫn nhuốm màu đơn bạc nhưng có lẽ như vậy sẽ cảm thấy an lòng hơn.

Sở Vi Diệp nghe thấy thanh âm của người kia, trong lòng có chút an yên nhưng không hiểu vì sao từ tận đáy lòng nàng vẫn cảm thấy chua xót khó tả.

Nàng dừng một chút rồi tiếp lời Di Ninh.

“Sau này ngươi sẽ phải rời khỏi đây sao?”.

Sở Vi Diệp mấp máy từng chữ, có chút không đành lòng.

Đúng hơn là nàng không đành lòng nghe câu trả lời vốn bản thân đã biết từ trước nhưng nàng cũng không thể ngăn cản lời nói từ đáy lòng mình.

“Phải”.

Di Ninh dứt khoát đáp nhưng trong lòng nàng cũng không vui.

Đây là sự thật cũng là điều Di Ninh muốn.

Dù nàng có chút không cam tâm nhưng lời đã định, nhất định phải trả lời như vậy.

Dứt khoát, tuyệt tình.

Di Ninh muốn như vậy sao? Mặc dù Sở Vi Diệp đã chuẩn bị tâm lí từ trước nhưng cũng không khỏi chùng xuống, trái tim như bị sợi dây vô hình thắt chặt, nhói đau một chút.

Dù đau đớn nhưng Sở Vi Diệp vẫn muốn níu giữ một chút hi vọng mong manh từ mối tình này.

Nàng cũng không biết phải làm gì ngoài việc dùng lời nói để đối đáp với người kia.

Di Ninh nhận thấy công chúa không tiếp lời, nàng cảm thấy có chút kì lạ.

Nàng bèn nói tiếp: “Đến khi tìm được thứ ta cần, khi đó ta cũng sẽ li khai.


Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cách êm đềm rời khỏi cũng sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của công chúa…”.

Phải, không ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.

Tâm tư Di Ninh có chút dao động, lời nói ra cũng chỉ có một mình nàng hiểu rõ.

Tất cả đều chỉ là lời trấn an che giấu lời nói dối phía sau.

Đến sau cùng, lừa dối vẫn là lừa dối.

Lỗi lầm này dù có kiếp sau, ngàn vạn lần Di Ninh cũng không thể bù đắp lại đủ cho Sở Vi Diệp.

Sở Vi Diệp bật người, rời khỏi Di Ninh.

Nàng từ tốn lắc đầu nói: “Ta đi cùng ngươi.

Ngươi ở đâu, ta liền ở đó”.

Di Ninh có chút ngạc nhiên nhìn Sở Vi Diệp, nàng cũng không ngờ công chúa có thể nói như vậy.

Sở Vi Diệp cũng không đợi Di Ninh trả lời, nàng liền nói tiếp: “Ta không cần làm công chúa gì cả, chỉ cần làm một người bình thường bên cạnh ngươi”.

“Hoàng thượng sẽ đồng ý sao?”.

Di Ninh nhìn lại Sở Vi Diệp đặt nghi vấn.

“Chuyện này...ta sẽ từ từ nói rõ với người.

Nếu không được, ta sẽ...sẽ bỏ trốn.

Dù gì ta cũng đã bỏ trốn một lần, lần này không phải sợ nữa vì đã có ngươi”.

Sở Vi Diệp có chút ngập ngừng trong lời nói, khó khăn lắm nàng mới nghĩ ra ý để ra câu văn hoàn chỉnh.

Nghe xong, Di Ninh khẽ nhếch môi lộ ra ý cười.

Tiện tay, nàng cốc nhẹ lên trán Sở Vi Diệp cũng không quên kèm theo lời trêu: “Ngốc”.

Sở Vi Diệp nhăn mặt, đưa tay lên sờ trán của mình rồi lại đưa gương mặt khó hiểu ra nhìn Di Ninh: “Sao lại gõ trán ta.

Ngươi có nguyện ý để ta đi theo?”
“Công chúa sẽ hối hận”.

Di Ninh đưa mặt gần sát lại người kia, chỉ một chút nữa thôi hai chóp mũi sẽ chạm nhau.

Nàng giữa nguyên nụ cười nhạt lại thêm câu nói đầy ẩn ý.

Bị hành động bất ngờ của Di Ninh, Sở Vi Diệp có chút lúng túng, nàng nhích người lại phía sau.

Gương mặt lúc này cũng có chút nóng, nàng có thể cảm nhận được điều đó.

Sở Vi Diệp giữ lại bình tĩnh để đáp lời Di Ninh rằng: “Ta sẽ không hối hận, chuyện khổ cực ngoài kia ta cũng đã trải qua.

Lần này cũng không ngoại lệ”.

Có vẻ như Sở Vi Diệp không thể hiểu được hết câu nói của Di Ninh.

Chuyện trên đời này không đơn giản như nàng nghĩ.

Mọi thứ đều mờ ảo, thật thật giả giả khôn lường, một nữ tử như Sở Vi Diệp khó mà nhận ra được hết thế sự nhân gian.


Sự vô ưu của công chúa càng khiến cho Di Ninh đau lòng.

Nhưng Di Ninh cũng không thể nào nói cho Sở Vi Diệp biết, chỉ có thể từ trong lòng mình mà xót thương.

Trên môi khẽ cười nhưng đáy lòng nàng đã cuồn cuộn sóng trào, dạt dào dâng tràn những lỗi lầm lên tận tâm can.

Nàng nhìn người kia, cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất để trấn an.

“Tạm thời không nói chuyện này, dù gì thứ ta muốn vẫn chưa xuất hiện”.

Di Ninh cũng không trả lời câu hỏi của Sở Vi Diệp mà tìm cách lắng xuống vấn đề này.

Sở Vi Diệp cảm thấy có chút lạ, vốn dĩ nàng nên cảm thấy lạ từ trước nhưng mãi vẫn không nhận ra.

Nàng liền hỏi Di Ninh: “Kể cũng lạ, ngươi nói thứ ngươi muốn tìm ở trong hoàng cung.

Vậy những vụ trộm trước đây…”.

Sở Vi Diệp ngừng một lúc, đưa mắt lên nhìn người kia, tròn mắt nghi ngờ Di Ninh: “Chẳng lẽ là ngươi sao?”.

“Nếu là ta thì sao?”.

Di Ninh nghiêng mặt hỏi người kia.

“Ngươi…”.

Sở Vi Diệp trừng mắt, không biết nói gì hơn.

Di Ninh khẽ cười, kéo người kia vào trong lòng mình, vòng tay ôm trọn.

Trong lời nói có chút đùa: “Ta dám múa rìu qua mắt thợ sao”.

Di Ninh vờn nàng như mèo vờn chuột nhưng Sở Vi Diệp cũng không thể làm gì ngoài đón nhận cái ôm ấy.

Nàng hiểu câu nói của người kia, Di Ninh sao có thể là kẻ trộm được.

Cũng có thể nói sự tin tưởng của Sở Vi Diệp dành cho Di Ninh là tuyệt đối, nếu không nàng có thể như vậy mà bỏ qua sao.

Nhưng nếu như là do Di Ninh làm thì nàng có thể tố cáo nàng ấy với phụ hoàng của mình sao?
Người kia ngoan ngoãn dựa vào lòng Di Ninh, Di Ninh khẽ nhìn nàng, thở dài nhưng không dám để cho Sở Vi Diệp phát giác.

Nàng ôm Sở Vi Diệp, có chút nghĩ suy.

*Thứ ta muốn trộm đó chính là sự vô ưu của nàng.

Nàng càng ngây thơ bao nhiêu, sự tàn nhẫn của sự đời sẽ dần dần bòn rút trái tim nàng.

*
Di Ninh siết chặt lấy Sở Vi Diệp, cái ôm càng lúc càng làm cho Sở Vi Diệp cảm thấy đau.

Lúc này, nàng mới mở lời oán: “Ngươi sao thế? Ngươi siết chặt như vậy ta đau”.

Nghe vậy, Di Ninh liền giật mình nhận ra nàng đang ôm rất chặt người kia.

Di Ninh luôn miệng nói: “Xin lỗi, xin lỗi”.

Nàng liền buông Sở Vi Diệp ra, gương mặt lộ ra vẻ khó coi.

“Ngươi làm sao thế?”.


Sở Vi Diệp đưa tay lên sờ mặt người kia, gương mặt có chút lo lắng.

Di Ninh cười trừ lắc đầu.

Sở Vi Diệp nhận thấy sự kì lạ từ Di Ninh.

Ngón tay của nàng vẫn sờ soạng trên gương mặt của người kia không buông.

“A Ninh.

Ta nghi ngờ ngươi nên ngươi không vui sao?”.

Sở Vi Diệp hỏi rõ.

“Không phải.

Công chúa đừng bận tâm, ta không sao, chỉ là bỗng nhiên nhớ lại vài chuyện ở xưởng buôn”.

Di Ninh liền nói dối để Sở Vi Diệp yên tâm.

Vì nàng biết, nhất định Sở Vi Diệp sẽ hỏi nàng đến cùng, đến khi tìm ra lí do mới thôi.

“A Ninh”.

Sở Vi Diệp lại gọi người kia.

Di Ninh định đáp lời liền bị Sở Vi Diệp choàng đến hôn nàng.

Lần này Sở Vi Diệp chủ động hôn Di Ninh.

Cánh môi nàng khẽ mở để đưa đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi Di Ninh như một lời mời gọi.

Di Ninh nhận ra chủ ý của Sở Vi Diệp, nàng cũng không kiềm được lòng mà hé mở đôi môi để Sở Vi Diệp tiến vào.

Đầu lưỡi Sở Vi Diệp chậm rãi tiến vào thăm dò bên trong vừa hay chạm phải thứ mềm mại của người kia.

Hai đầu lưỡi triền miên quấn lấy nhau, vị ngọt của nhau cũng theo đó mà tuôn trào để cả hai cùng nhau cảm nhận.

Ngọt ngào, ấm áp, mềm mại tựa như cánh hoa đang thấm mật.

Sở Vi Diệp liền ngậm lấy cánh môi dưới của Di Ninh, miên man liếm mút hết tư vị ngọt ngào ấy.

Hai tay nàng cũng đưa lên ôm lấy cổ Di Ninh để đẩy nụ hôn sâu hơn.

“Sau này có chuyện gì khiến ngươi phiền lòng, có thể tìm ta.

Đừng cứ mãi giữ trong lòng ta nhìn rất đau lòng”.

Sở Vi Diệp rời khỏi Di Ninh một lúc để mấp máy vài câu.

“Ân”.

Chuyện khiến ta phiền lòng cũng không thể nói cho nàng biết.

Di Ninh nói xong lại kéo Sở Vi Diệp tiếp tục nụ hôn vừa nãy.

Lần này, nàng ngậm lấy cánh môi của Sở Vi Diệp rồi dùng đầu lưỡi chủ động tiến vào đối phương.

Sở Vi Diệp liền phối hợp với nàng.

Chán chê một chỗ, Sở Vi Diệp lướt nhẹ qua vành tai, liếm nhẹ vào đó.

Điều này làm cho cả người của Di Ninh có chút nóng lên, dục vọng gần như đang dâng trào trong con người nàng.

Di Ninh vẫn tiếp tục hôn, nàng khẽ cắn nhẹ vào đôi môi đỏ mọng kia như lời trừng phạt.

Nghe theo cảm xúc, nàng ngã người đặt Sở Vi Diệp dưới thân mình, tiếp tục nụ hôn.

Nàng hôn dọc xuống cằm rồi đến chiếc cổ trắng nõn mịn màng kia.

Lúc này lí trí của nàng dường như bị xâm lấn, dục vọng không ngừng thôi thúc khiến nàng làm những việc không đứng đắn.


Di Ninh đưa đầu lưỡi liếm từng tấc thịt trên chiếc cổ trắng mịn kia.

Nàng liếm đến đâu, Sở Vi Diệp không ngừng vặn vẹo.

Sở Vi Diệp khẽ cong người, có chút khó chịu nhưng cảm giác thoả mãn lại nhiều hơn.

“Ưm~~”.

Chịu không được nữa, Sở Vi Diệp mới phát lên âm thanh càng khiến người ta mê loạn.

“A Ninh~~”.

Nàng gọi tên người kia mặc cho người kia ở trên thân mình lộng hành.

Di Ninh kéo cổ áo của Sở Vi Diệp sang một bên, hôn xuống bả vai rồi tham lam ngậm lấy xương quai xanh của Sở Vi Diệp.

Đến khi Di Ninh nhận ra đã có một vết đỏ đỏ hằn lên chỗ nàng ngậm lấy.

Nàng cười nhạt, nhẹ nhàng hôn lên vết đỏ.

Tay nàng bắt đầu sờ soạng trên cơ thể của Sở Vi Diệp mà nàng ấy cũng dung túng cho việc làm thiếu đứng đắn này.

Di Ninh luồn tay vào vạt áo, nắm kéo thắt lưng của Sở Vi Diệp, hai bên áo không còn chỗ giữ liền rời ra.

Nàng nhìn thấy từng tấc thịt trắng trẻo xinh đẹp của công chúa có chút nuốt nước bọt.

Chỉ cần kéo vạt áo ra là nàng liền nhìn thấy toàn bộ cơ thể mỹ lệ lõa thể của Sở Vi Diệp ẩn phía trong.

Di Ninh đưa tay nắm ngay vạt áo, chỉ cần một bước nữa thôi nàng không thể quay lại được nữa.

Ẩn sâu trong những dục vọng đang phóng túng thì nàng có chút ngập ngừng.

Lí trí, dục vọng đang tự đấu đá lẫn nhau sâu bên trong con người nàng nhưng chọn cái nào là do nàng quyết.

Nội tâm giằng xé, đến phút cuối nàng chợt thở dài nhìn lấy vạt áo vẫn còn trong bàn tay mình.

Không, điều này không thể được.

Di Ninh trấn tĩnh bản thân không thể làm ra chuyện như vậy được.

Nàng buông vạt áo ra, đưa mắt nhìn Sở Vi Diệp nói: "Xin lỗi".

Xin lỗi? Di Ninh là đang đùa giỡn với nàng sao.

Hay là nàng ấy không biết giữa nữ nhân với nữ nhân nên làm thế nào.

Cao hứng của Sở Vi Diệp trong một khắc bỗng nhiên biến mất.

Nàng trơ mắt nhìn người kia ra vẻ oán trách.

.

truyện kiếm hiệp hay
"Bỏ đi".

Sở Vi Diệp đành nhẫn nhịn.

Có lẽ nàng nghĩ Di Ninh vẫn chưa quen với việc này, nàng sẽ chờ đến khi cả hai sẵn sàng.

Di Ninh sửa lại y phục ngay ngắn cho Sở Vi Diệp rồi đặt lưng nằm cạnh người kia.

Nàng mông lung nhìn lên trần nhà có chút suy tư.

Làm thế nào cũng không quên được hành động bồng bột vừa rồi của mình.

Có chối cũng không được, trong lòng nàng thật ra có chút để tâm đến Sở Vi Diệp.

Hai người lại im lặng nằm cạnh nhau.

Sở Vi Diệp cũng không nói, có lẽ nàng vẫn còn có chút ấm ức với chuyện vừa rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận