“Ngươi là nữ nhân? Ngươi tiến cung có mục đích gì, cửu công chúa!”.
Tên nam nhân mặt đối mặt với Di Ninh, ánh mắt hắn giận dữ như muốn nuốt tươi nàng.
Hắn lại nói tiếp: “Ngươi làm thế nào có thể lừa được công chúa của Sở quốc!”
Di Ninh không trả lời mà cho hắn một chưởng.
Hắn bị đánh văng ra ngã xuống đất.
Di Ninh từng bước tiến lại gần hắn, gương mặt nàng đầy sát khí.
Hắn gượng người dậy để chạy thoát.
Nhìn hắn có vẻ hoảng sợ, lấp bấp mà nhìn Di Ninh: “Ngươi...ngươi muốn giết ta.”.
Nói xong rồi hắn chạy đi mất.
Dù sao hôm nay hắn có chạy lên trời cũng không thoát khỏi Di Ninh.
Trời mưa nên đường khá trơn trượt, mà hắn thì lại gấp gáp như vậy nên bước đi có loạng choạng.
Bất ngờ hắn bị trượt chân ngã nhào xuống vực.
Di Ninh đang trên đường đuổi theo nhìn thấy cảnh tượng như vậy, xem ra hôm nay nàng cũng không cần ra tay.
Nàng căn dặn bọn tuỳ tùng xuống núi tìm hắn, phải chắc chắn rằng hắn đã chết.
Bọn người của Di Ninh men theo đường mòn mà xuống vực, do trời tối lại mưa nên không thể đốt đuốc mà chỉ dựa vào ánh trăng để tìm kiếm.
Việc này gây ra khó khăn trong việc tìm người.
Bọn người trong đoàn cũng đã mệt lã người lại dầm mưa suốt cả buổi nhưng vẫn không tìm thấy xác của hắn.
Di Ninh trong lòng có chút lo lắng nhưng cũng không thể để bọn họ dầm mưa như vậy mãi được.
Đoàn người đành quay về sáng mai sẽ tiếp tục tìm.
Dù hắn còn sống nhưng ngã ở độ cao như vậy cũng sẽ không thể đi đâu xa.
“Cửu công chúa xin tha tội, thuộc hạ lỡ lời nên mới…”.
Tên tuỳ tùng đã lỡ miệng hôm trước không ngừng dập đầu tạ lỗi.
“Ngươi có biết chuyện này quan trọng như thế nào không.
Lỡ như hôm nay hắn chạy thoát, thân phận của ta bị lộ, chẳng những không tìm được vật e là tính mạng của ta cũng sẽ bị đe doạ.”.
Di Ninh mặt lạnh nhìn hắn.
Đây chính là gương mặt của chủ tử dành cho thuộc hạ của mình, rất sát khí.
Nàng tức giận nói tiếp: “Không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu dốt!”.
Những tên còn lại nghe vậy cũng đều quỳ xuống chịu tội chung với hắn.
Dù gì bọn họ là chung một giuộc, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia.
Di Ninh xoa xoa mi tâm, nàng thật không biết nên làm thế nào với bọn người này.
Dù sao họ cũng đã thấm mưa một đêm, chi bằng để chúng nghỉ ngơi để ngày mai có sức giúp nàng tìm kiếm.
Trời chỉ vừa tờ mờ sáng thì đoàn người bọn họ đã xuất phát.
Lần này le lói một tí ánh sáng thì việc tìm kiếm sẽ dể dàng hơn.
Bọn họ rà soát từng ngóc ngách, vạt những ngọn cỏ ven đường cũng đã được một lúc.
Bỗng một tên hô lên: “Đã tìm thấy rồi”.
Xác tên nam nhân đó nằm khuất sau một bụi cây thảo nào tối hôm qua khó thấy được.
Người hắn toàn là những vết máu loang quằn quện vì sau trận mưa đêm qua, nhất là ở đầu có lẽ đã bị va đập rất mạnh.
Di Ninh cẩn thận đeo bao tay kiểm tra thi thể của hắn.
Nàng rà tay ngay mũi, yên tâm rằng hắn đã không còn thở.
Lại di chuyển tiếp đến mạch ở cổ, cũng đã không còn đập.
Cuối cùng nàng chuyển đến mạch ở cổ tay, lần này thì chắc chắn rằng hắn đã chết.
“Gia chủ, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”.
Một tên hỏi
“Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Về thôi!”.
Di Ninh cười nhạt trả lời.
Bọn chúng cũng ngơ người nhìn, không biết cửu công chúa là muốn như thế nào.
Di Ninh quay lại phủ phò mã.
Nàng cảm thấy trong người có chút mệt, có lẽ đã bị cảm do dầm mưa suốt đêm qua.
Nàng đứng trước cổng, chỉ vài bước nữa thôi nàng có thể vào nhà nhưng Di Ninh cảm thấy đầu óc mình bắt đầu quay cuồng, hai chân bắt đầu không đứng vững được nữa, nàng ngã nhào xuống đất.
“Phò mã...phò mã”.
Hai tên lính canh hớt hả chạy lại gọi nàng.
Bọn chúng dìu nàng vào nhà cho gia nhân chăm sóc.
Sở Vi Diệp nhàn nhạt ngồi trong phủ, thì thấy tên lính dìu một người rất giống Di Ninh nàng thốt lên: “Phò mã.
Mau gọi thái y.”.
Sở Vi Diệp ngồi cạnh Di Ninh, nắm lấy tay nàng sắc mặt đầy lo lắng.
Nàng đưa tay sờ trán người kia rồi rút tay lại, trán Di Ninh hiện tại rất nóng, sắc mặt nàng lúc này trắng bệch.
Công chúa lại thêm lo sợ không ngừng gọi người kia.
Lúc này Di Ninh trở nên quan trọng với Sở Vi Diệp nhường nào.
Nàng chỉ mong người kia mau mau tỉnh dậy.
Thái y cũng đã đến, ông chuẩn bị chuẩn mạch cho phò mã thì công chúa bỗng nhớ ra điều gì đó, nàng liền nói: “Không cần bắt mạch, phò mã từ nhỏ đã có thể trạng đặc biệt, là trường hợp bỏ mạch theo chứng.”.
Thái y nghe công chúa nói liền hiểu.
Bỏ mạch theo chứng tức là trường hợp bị thương ngay chỗ bắt mạch hoặc từ nhỏ mạch đập nhỏ bé không thể bắt được mà phải dưa vào các triệu chứng bên ngoài để phỏng đoán.
Nhưng hiện tại phò mã vẫn nằm bất tỉnh không thể dùng phương pháp vọng (nhìn) - văn (nghe) - vấn (hỏi) - thiết (sờ) để chuẩn bệnh được.
“Bẩm công chúa, hiện tại phò mã vẫn còn bất tỉnh, nhi thần không thể vấn đáp với ngài được, chi bằng cứ để nhi thần bắt mạch cho ngài.”.
Thái y kính cẩn nói.
Sở Vi Diệp lúc này phải làm như thế nào, nếu để thái y bắt mạch sẽ phát hiện ngay nàng là nữ nhân.
Nhưng hiện tại nàng cũng không còn cách nào khác nữa, nàng phải lấy lí do gì để nguỵ biện đây.
“Cứ để hắn bắt mạch cho ta đi”.
Di Ninh lúc này từ từ mấp máy môi nhưng đôi mắt nàng vẫn ngấm nghiền không tài nào mở nổi.
Nghe Di Ninh đã có thể nói chuyện, Sở Vi Diệp vui mừng khôn xiết.
Nếu Di Ninh đã nói vậy nàng cũng yên tâm gật đầu ân chuẩn cho thái y.
Lão thái y đưa tay rà ngay mạch tượng ở cổ tay của Di Ninh, một lát sau hắn lắc đầu: “Quả thật mạch của phò mã không thể bắt được”.
Sở Vi Diệp nghe vậy nàng cũng có chút tò mò, chẳng lẽ từ nhỏ Di Ninh đã bị trường hợp này thật.
Di Ninh lúc này gượng dậy, nàng bỗng phun ra một ngụm máu tươi.
Vốn dĩ lúc nãy nàng cố vận công ép tim của mình đập loạn lên để thái y không bắt mạch được.
Nhưng sức khoẻ hiện tại của nàng đang rất yếu, làm như vậy khác nào tự gây ra nội thương cho mình.
Sở Vi Diệp thấy vậy không thể bình tĩnh được nữa, nàng đỡ Di Ninh dựa vào người mình, lấy khăn lau một lớp máu còn đọng lại trên miệng Di Ninh.
Thấy Sở Vi Diệp chau mày, mặt cũng nheo lại, Di Ninh bèn an ủi nàng: “Không sao, đã ổn rồi.
Nàng cứ thích chau mày như thế.”.
Đồng thời Di Ninh cũng đặt tay lên mu bàn tay người kia mà vỗ vỗ rồi cười cười.
Nàng như này rồi mà còn có thể cười như thế?
Lão thái y thoạt nhìn tình cảm của hai người cũng thật tốt.
Dù là họ đang giả vờ nhưng trong lòng Sở Vi Diệp lại có chút ấm áp.
Giữa hai người rốt cuộc cũng chỉ có một người đang thật tâm.
Ngũ phò mã cũng đã tỉnh, lão thái y lúc này mới có thể vấn đáp với nàng.
Lão cũng biết phò mã là người luyện võ nên chuyện lúc nãy nàng xuất huyết có lẽ do đó mà ra.
Lão kê cho nàng đơn thuốc bổ máu và đơn trị cảm thông thường.
Đã xong việc thì người cũng nên rời đi.
Bọn thuộc hạ cũng được lui xuống, trong phòng bây giờ chỉ có hai người.
“Ngươi làm sao lại bị cảm.
Nghe người trong phủ nói tối qua ngươi không về.”.
Sở Vi Diệp nhẹ giọng hỏi nàng.
“Ta có chút việc cần giải quyết ở thương đoàn, tối hôm qua có chút dầm mưa.”.
Di Ninh đáp.
Nàng cũng không có ý giấu Sở Vi Diệp.
“Được rồi, ngươi mau nghỉ ngơi.
Ta sai người nấu ít cháo cho ngươi.”.
Sở Vi Diệp đứng dậy, đi được vài bước nàng bỗng nhớ ra còn một việc.
Nàng lấy ra một miếng ngọc bội màu hổ phách có khắc chữ “Ninh” đưa cho Di Ninh: “Tặng ngươi”.
“Tặng ta? Sao lại tặng ta”.
Di Ninh cầm lấy miếng ngọc bội cười nói.
“Lần trước ngươi tặng ta Mạch Ngạc, lần này ta tặng lại xem như huề.”.
Sở Vi Diệp có chút gượng gượng trả lời.
“Ra vậy.
Nhìn rất đẹp”.
Di Ninh dời tầm mắt nhìn chiếc ngọc bội say sưa.
Thấy Di Ninh thích chiếc ngọc bội như vậy Sở Vi Diệp cũng vui sướng.
Sở Vi Diệp đi rất nhanh rồi quay lại, nàng sẽ ở đây để chăm sóc cho Di Ninh.
Công chúa muốn tự tay đút cháo cho Di Ninh, Di Ninh cũng không từ chối, dù gì cũng là ý tốt của người ta.
Ăn xong Di Ninh đành nhắm mắt ngủ một lúc.
Sở Vi Diệp cũng không rời đi mà ở đó với nàng.
Công chúa ngắm nhìn người đang nằm trên giường, từng đường nét trên gương mặt nàng làm cho người ta khó mà không có tư tâm.
Sở Vi Diệp thật muốn đưa tay chạm vào làn da láng mịn ấy nhưng nàng đành phải kiềm chế.
Sở Vi Diệp trấn tĩnh lại lòng mình.
Nàng là nữ nhân mà ta cũng là nữ nhân, sao lại có thể có loại tình cảm đó.
Nhưng tại sao nàng lại có cảm giác muốn gần gũi thân thiết với Di Ninh hơn nữa.
Hay là Di Ninh nàng phẫn nam trang quá xuất sắc đi.
Nghĩ đến đây Sở Vi Diệp chỉ biết thở dài.
Nàng cần phải xác định lại tình cảm của chính mình.
Tối hôm nay Sở Vi Diệp cũng không về Khôn Vi cung mà ở lại phủ phò mã.
Và tất nhiên là nàng ngủ chung với Di Ninh.
Lần này Di Ninh nằm xoay lưng lại với nàng.
Sở Vi Diệp lại nhìn theo tấm lưng đó.
Bất giác Di Ninh quay lại liền chạm trúng ánh mắt của Sở Vi Diệp đang nhìn mình.
Sở Vi Diệp cứ tưởng người kia đã ngủ nên mới phóng túng nhìn như thế, bây giờ nàng đang không biết phải đối diện ra sao.
"Sao thế, công chúa còn chưa định ngủ sao".
Di Ninh nhìn nàng hỏi.
"Ta...ta...vừa mới tỉnh giấc liền thấy ngươi".
Sở Vi Diệp trở nên lúng túng, nói dối trắng trợn.
"Vậy bây giờ ngươi ngủ đi".
Di Ninh đưa tay kéo lại tấm chăn vì mình xoay người mà tuột khỏi người Sở Vi Diệp.
Nhìn người kia công chúa lại muốn lại đưa tay chạm lên gương mặt nàng.
Đó chỉ là ý định nhưng bàn tay cứ thế mà nâng lên chạm vào gương mặt người kia.
Ngón tay thon gầy của nàng lướt qua đôi mắt, qua chiếc mũi thanh tú với sóng mũi cao vút đó.
Nàng dừng lại ngay đôi môi của Di Ninh, cánh môi vẫn mềm mại như vậy.
Lúc này trái tim Sở Vi Diệp lại đập liên hồi, nó thúc giục nàng không ngừng.
Nàng bỏ qua lí trí của mình, vươn người tới hôn lên đôi môi kia.
Vẫn là cảm giác dịu dàng khó tả đó dù chỉ dừng lại vài giây nhưng cũng khiến nàng nhớ mãi.
"Lần trước ngươi hôn ta, lần này xem như vẫn là huề".
Sở Vi Diệp cũng bất ngờ với hành động của mình, nàng lại biện hộ lí do.
Xong nàng rất nhanh xoay lưng lại, lúc này nàng không thể đối mặt với người kia nữa.
Tim nàng đập càng nhanh, vành tai có chút ửng hồng.
Phải chăng là nàng đã rung động với Di Ninh.
Hiện tại lúc này Sở Vi Diệp cũng đang rất rối.
Nàng cũng không muốn tin chính mình.
Di Ninh cũng bất ngờ trước những hành động của người kia.
Di Ninh có không cũng nhận biết được Sở Vi Diệp có điểm kì lạ.
Nàng vẫn cứ nghĩ Sở Vi Diệp muốn trả ơn những lần trước mà đối tốt với mình.
Di Ninh cũng không dám thừa nhận sự thật.
Nàng đành nhìn tấm lưng của Sở Vi Diệp mà suy nghĩ điều gì đó.
Sở Vi Diệp, ngàn vạn lần đừng thích ta..