Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

"Ngay cả xa giá của Thiên Tuyết công chúa cũng dám cản, lá gan không nhỏ."

Hình như có ý muốn uy hiếp, nên trong âm thanh của người nói chuyện còn mang theo huyền khí vàng đậm, thổi quét tới đám người. Những ai chung quanh dưới cảnh giới Huyền đều không được nhịn được cảm giác muốn hộc máu, vội lui về sau vài bước, âm thầm cắn răng. Đúng là khinh người quá đáng! Nhưng Lăng Vô Song và Cơ Vân Dương lại bình tĩnh như không có việc gì, đứng vững vàng trên đường, miệng còn nở ra nụ cười chế giễu, cả người không tổn hao chút nào.

"Ta thật muốn xem xem là kẻ nào!"

Trong âm thanh trầm ổn mạnh mẽ mang theo chút chói tai kì lạ khiến người người nổi da gà một trận, lời còn chưa dứt đã thấy hai nam nhân trung niên bước ra từ phía sau đội ngũ, mặt tĩnh lặng như nước, trắng trẻo lạ thường, thong thả nện bước đi đến, cả người mãnh liệt toả ra tràn ngập huyền khí vàng đậm.

Nhìn thấy người đến, mọi người đều hít hà một hơi, kinh ngạc nói: "Là Nguỵ Kính với Thiết Nam, một người là Thiên huyền cấp tám, một người là Thiên huyền cấp bảy, cao thủ số một số hai Đông Lâm. Còn nữa, chẳng phải bọn họ là hộ vệ của Khương quý phi sao, sao lại xuất hiện ở đây?!"

"Chuyện này không dễ dàng cho qua được đâu, hai ngươi kia, haizzz, chết chắc rồi!"

Cũng có người nhỏ giọng hừ lạnh, khinh thường nói: "Là Thiên huyền cao cấp thì thế nào, chẳng phải cũng chỉ là hai hoạn quan thôi sao, làm bộ oai phong cái gì."

"Đúng vậy, cứ chờ xem, chó cậy thế chủ như vậy sớm muộn cũng sẽ có người đến thu thập."

"Là các ngươi ngăn cản xa giá công chúa??" Giọng Nguỵ Kính vốn đã chói tai, đột nhiên đề cao thêm nữa, lại càng thêm chói tai.

Cơ Vân Dương nhẹ nhíu hàng mày đen rậm, giầy bó dưới chân nhẹ chấm, khẽ cười nói: "Đường cái rộng lớn, mỗi người đi một bên, ta muốn đứng ở đâu thì đứng ở đó, chỉ bằng các ngươi mà cũng xứng quản bản công tử?"

"Tiểu tử ngông cuồng." Ngụy Kính tức giận nói.

"Đợi chút..." Thiết Nam kéo dài giọng nói, đột nhiên đưa tay ngăn lại Nguỵ Kính, sau đó ngước mắt đánh giá người đối diện, ánh mắt hơi dừng lại trên trán Cơ Vân Dương, mặt trắng môi hơi run mở miệng hỏi: "Xin hỏi, vị này có phải là Cơ gia công tử?"

"Đúng là ta." Cơ Vân Dương câu môi cười lạnh, nhẹ gương cằm, rất huênh hoang đắc ý nhận tên mình, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?

"Thì ra là Cơ Vân Dương!"

"Thì ra là hắn, công tử thiên tài của Cơ gia."

Chung quanh tức khắc phát ra một trận náo động, khó trách lại lớn gan như vậy, trước không nhắc đến địa vị đệ nhị gia tộc Đông Lâm của Cơ gia, chỉ nói tới Thánh Đường sau lưng Cơ Vân Dương thôi, hoàng thất Đông Lâm cũng không dám coi khinh.

Thiết Nam và Nguỵ Kính đứng đối diện, ánh mắt hơi tối xuống.

Nguỵ Kính hiếm khi gặp phải tình huống thế này, mặt hơi nhăn nhó, căm giận hừ hai tiếng, đột nhiên vung tay áo, châm chọc nói: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không ngờ lại là Cơ gia công tử, nhưng người trẻ tuổi thì vẫn nên lễ phép một chút mới thoả đáng, phải biết rằng thiên tài thường rất dễ chết sớm nha!"

Nói xong lời cuối, ngữ khí bỗng hung ác.

"Thì ra là Cơ công tử ta tôn sùng đã lâu, hôm nay ta sẽ không so đo, mau chóng rời đi đi." Thiết Nam mặt mày cũng trở nên đáng sợ: "Bằng không đừng trách bọn ta không khách khí, uy nghiêm hoàng thất, không được phép khiêu khích!"

"Bản công tử cũng ngưỡng mộ danh tiếng của hai vị đại nhân đã lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên là không giống người thường nha. Không ngờ tuổi trẻ như vậy mà đã một bước đột phá đến Thiên huyền cấp bảy, tại hạ thật sự bội phục bội phục." Cơ Vân Dương mặt mày vui vẻ nói chuyện, lại khiến người ta cảm thấy có gì đó không đúng: "Cũng không biết hai vị đại nhân có bí quyết cùng cảm ngộ gì, chẳng lẽ chính là cậy già lên mặt sao?"

Nguỵ Kính và Thiết Nam nghe vế trước, lòng rất vui vẻ, nhưng vừa nghe đến đoạn tuổi tác, sắc mặt lập tức trầm xuống. Không ít người bên cạnh cười trộm ra tiếng, Cơ công tử quả thật không phải người dễ bắt nạt.

"Ngươi muốn biết bí quyết của bọn họ?" Lúc này Lăng Vô Song nhìn Cơ Vân Dương, khoé miệng dắt theo một nụ cười khó hiểu, thong thả ung dung mở miệng.

"Là cái gì?" Cơ Vân Dương nhếch môi cười cười, trực giác lại nói với hắn là không nên biết mới tốt.

"Trời cao chẳng phải luôn công bằng sao." Lăng Vô Song dương môi cười, thuần khiết đẹp đẽ, ánh mắt quét trên dưới người Nguỵ Kính và Thiết Nam, nói tiếp: "Nó lấy một ít thứ trên người ngươi, nhưng sẽ cho ngươi lại vài thứ khác."

"Khụ..." Cơ Vân Dương thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng mà chết, tiếp theo khoé miệng không ngừng co rút, vội vàng phất tay nói: "Bí quyết như thế bản công tử chịu không nổi, sợ là chỉ có hai vị đại nhân mới có thể hưởng thụ."

Quả nhiên không nên biết mới tốt mà. Vô Song thật biết cách chế nhạo, ý nói hai người họ đều là thái giám, không có thứ kia gánh nặng nên tu luyện mới mau hơn chút, nhưng bí quyết như vậy... sợ là không có ai dám thử!

"Ha ha ha ha"

"Thì ra hai vị đại nhân tu luyện nhanh như vậy là nhờ nguyên nhân này."

"Ha ha, chẳng lẽ ngươi cũng muốn noi theo?"

Những người xung quanh không ít người hiểu được, nhất thời không nhịn được cười ầm lên ra tiếng. Bọn họ tưởng Cơ công tử nói chuyện đã đủ độc rồi, ai ngờ nữ tử tuyệt sắc bên cạnh hắn mới là người độc mồm nhất, mắng chửi người ta mà không thô tục một chữ!

"Ngươi, ngươi!" Lăng Vô Song nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, vừa lúc dẫm trúng chỗ đau của hai người họ, khiến bọn họ tức giận đến run người.

"Vân Dương ca ca, đúng là huynh rồi!" Hai người kia mặt mày hung ác, khi đang định ra tay giáo huấn một trận thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi của nữ tử.

Đáng giận, đợi lát nữa sẽ thu thập nha đầu thúi này sau, hai người mặt mày nhăn nhó, âm thầm nghĩ, không thể không nén xuống lửa giận trong lòng, xoay người nhìn thấy người tới, lập tức cung kính nói: "Cung nghênh Quý phi nương nương, công chúa điện hạ!"

Từ trên xá giá bước xuống, một phụ nhân xinh đẹp khoác vân cẩm y thêu mẫu đơn đỏ thẫm, đầu cấm kim bộ diêu có tua màu tím, mặt như hoa, mắt đẹp như tơ, bước chân tao nhã, chỉ trong thời gian một cái vặn eo phất tay đã chinh phục được vạn vật, nhàn nhạt liếc mọi người phía dưới, cao ngạo, khinh thường, coi rẻ.

(vân cẩm y = 云锦衣: y phục làm từ gấm hoa / gấm Vân Nam)

Nữ tử bên người nàng ta mặc một hoa phục gấm vóc màu vàng, vạt áo tơ vàng phủ lên trên đất, cũng rất xinh đẹp.

Trong mắt Cơ Vân Dương hiện lên chán ghét, lại là công chúa độc ác điêu ngoa này, lần trước ở rừng Lạc Nhật Nam Cung Tuyết ám toán hắn và Vô Song, hắn còn nhớ rất rõ.

Sau đó gia hoả này hiển nhiên không đặt chuyện đó vào mắt, chỉ chỉnh đám người Nam Cung Tuyết đến kêu cha gọi mẹ thôi.

"Vân Dương ca ca, huynh cũng tới học viện Già Nam học sao?" Nam Cung Tuyết vô cùng vui mừng chạy tới trước mặt Cơ Vân Dương, phấn chấn nói: "Thật quá tốt, Tuyết Nhi cũng vậy, sau này chúng ta có thể gặp mặt thường xuyên rồi."

"Bát công chúa..." Cơ Vân Dương nhíu mày, còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng thét chói tai: "Sao lại là ngươi!"

Nam Cung Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Vô Song, hai mắt toát ra ánh lửa, hận cũ thêm thù mới, tức giận đến nghiến răng nghiếng lợi.

Sao có thể chứ, sao nữ nhân này lại đi chung với Vân Dương ca ca, nữ nhân đáng giận, sau này nàng mới biết được lần ở Lạc Nhật trước kia, thế nhưng lại là do nữ nhân này hại các nàng bị đám huyền thú công kích. Còn nữa, chính nàng ta rước lấy hoạ Độc Long, nhưng cuối cùng hại nàng thiếu chút nữa đã bị nó nuốt mất!

Lăng Vô Song khoanh hai tay trước ngực, vô tội nhíu nhíu mày: "Chẳng lẽ còn không phải ta sao!"

Không biết vì sao, so với tiếng rống to đầy địch ý của Nam Cung Tuyết, mọi người nghe mấy lời gió nhẹ mây bay này của Lăng Vô Song lại vô cớ thấy sợ hãi hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui